Đế Vương Muốn Độc Chiếm Ta!

Chương 10: Bỏ trốn




Tịch Dao mấy ngày nay đều thờ ơ với hắn, dùng thiện cũng rất ít, cả ngày chỉ biết ủ rũ. Nàng muốn được phiêu du tự tại, không muốn ở đây làm chim hoàng yến của hắn.

"Bẩm bệ hạ, thân thể của nương nương đang dần suy nhược, nếu cứ tiếp diễn sẽ rất nguy hiểm"

Tên thái y quỳ trước mặt Trầm đế, cả người run cầm cập. Nếu chẳng may nói điều gì bất mãn tới hắn, chẳng phải cái mạng già này cũng không giữ nổi sao?

"Lui xuống, đem một bát cháo lên đây"

Cung nữ bưng bát cháo vào để cạnh giường rồi mau chóng lui xuống, Trầm Nghị dáng vẻ thanh tao vô cùng bước vào.

Tịch Dao vừa nhìn thấy hắn thì một cỗ chán ghét dâng lên, ghê tởm đến tột cùng.

Hắn ngồi đến bên cạnh giường, tay cầm bát cháo đưa đến trước mặt nàng.

Nàng nghiêng đầu sang một bên tránh né, chỉ cần thấy hắn thôi là nàng không có tâm trạng ăn uống gì nữa.

Hắn đưa muỗng cháo vào miệng mình, sau đó rướn người lên hôn nàng, bắt ép nàng nuốt hết chỗ cháo đó.

"Ngươi!"

"Cháo không ngon sao? Vậy thì để trẫm giết cung nữ và đầu bếp dâng món cháo này lên là được."

Tịch Dao nghe thấy thì đôi mắt càng thêm căm phẫn, sao hắn có thể lấy tính mạng của người khác đe dọa nàng.

Trầm Nghị biết nàng tấm lòng bao dung, không muốn vì mình mà liên lụy đến người khác, dọa này thế này, nàng nhất định sẽ chịu ăn.

"Người đâu, giết..."

"Không! Ta ăn là được"

Tịch Dao cuống cuồng cầm bát cháo lên, uống hết bát cháo đó, đôi mi rũ xuống không dám nhìn thẳng vào tên bạo quân trước mặt.

"Vậy mới ngoan chứ. Tuần sau là đại điển phong hậu của nàng, nàng sẽ trở thành hoàng hậu của trẫm. Cho tới ngày đó, trẫm muốn nàng chăm sóc tốt cho bản thân một chút"

Nàng như bị kích thích tâm lý, cả người run lên bần bật. Nàng không muốn ở bên cạnh hắn, càng không muốn làm cái gì mà hoàng hậu.

Nhưng chống đối lại hắn là việc không thể, nàng đã không ít lần chống đối hắn, kết que đều không như mong đợi.

.....

"Tịch cô nương"

Tên thích khách một tên y phục đen đứng bên cửa sổ làm nàng hú vía một phen.

"Ngươi là ai?"

"Ta là người của Lâm hầu gia, đến giúp cô nương ra khỏi đây"

Đột nhiên cung nữ bên ngoài gõ nhẹ cửa, tiếng nói vọng vào phòng.

"Nương nương, người ngủ chưa? Có cần nô tì đốt hương không?"

"Không cần, ngươi lui xuống đi"

Tịch Dao nhanh chóng tắt bớt đèn xung quanh để đề phòng, khóa chặt cửa.

"Đợi đến giờ hợi là lúc đổi ca gác,  người mặc bộ thái giám này vào, bôi đen tóc gáy, trong đây ta đã chuẩn bị ít đồ, men dọc theo đường ta vẽ là được, sẽ có xe ngựa đến đón cách cửa hoàng cung 10 trượng"

Tịch Dao nhận lấy đồ từ tên thích khách, hắn ta nhanh chóng chạy đi.

------

Đúng đến giờ hợi, nàng mặc bộ đồ thái giám, bôi đen tóc gáy, đi ra từ cửa số.

Do trời quá tối, nên mặt nàng căn bản rất khó thấy, có thể đi qua đám binh lính một cách dễ dàng.

"Đứng lại"

Một tên binh binh dùng thanh kiếm đã được bọc chặn đường nàng, đôi mắt nhìn nàng bán tính bán nghi.

"Muộn rồi, đi đâu?"

Nàng cố gắng bẻ giọng đi một chút, đầu để tự nhiên.

"Nương nương nói khó ngủ, ta đến sai người đốt hương"

Tên binh lính đó cũng không nghi ngờ gì thêm, liền rút lại cây kiếm trên tay.

"Qua đi"

Tên lính gác đó nhìn sang bên cạnh đá mắt với tên lính bên cạnh. Miệng chậc lên một cái rõ to

"Ngưoi thấy không, thái giám mà nhìn dáng vẻ cũng không tồi"

Nàng cứ như vậy thuận lợi trốn ra ngoài hoàng cung. Đúng như tên thích khách đó đã nói, cách đó 10 trượng có một chiếc xe ngựa đỗ sát mép tường.

Nàng đi lại nói gì đó với người đánh xe, hắn ta không chần chừ liền cho nàng lên xe.

Chiếc xe ngựa bắt đầu lăn bánh, nàng vén màn quay đầu nhìn cổng hoàng cung. Đôi mắt nàng dứt khoát, tựa như không có một chút luyến tiếc nào.

"Ta sẽ coi như chưa từng có gì xảy ra"