Cùng lúc này tại trong cấm địa của Đại hạ hoàng triều, một đám lão già đang ngồi nói chuyện với nhau vô cùng vui vẻ.
- Mấy lão già họ Vũ các người vậy mà thực sự không chết, ta nhớ ngày đó các ngươi bị chúng ta đánh cho đến nỗi phải chui vào trong quan tài ngồi cơ mà.
- Họ Hạ các ngươi thì có bản lĩnh gì cơ chứ. Nếu như lúc đó ngươi không phải chạy nhanh, ta một bàn tay liền đập chết ngươi.
- Haha Vũ Mạnh Quang ngươi thật sự là to miệng, có bản lĩnh lại giao đấu một trận nữa. Ngay đó ngươi chẳng qua chỉ chiếm được một chút chỗ tốt mà thôi, thật sự nghĩ rằng ta sợ ngươi hay sao.
Nhìn về phía bầu không khí có vẻ vui vẻ, lúc này thân là chủ nhà Mạc Tần Quân sắc mặt lại không tốt như vậy. Bởi vì ngồi trước mặt hắn lúc này, ngoài lão tổ của họ Nguyệt có vẻ yếu thế một chút, chỉ là võ thánh viên mãn thì những người còn lại đều là võ đế.
Đã vậy hai vị võ đế của hai nhà họ Hạ và họ Trần, thực sự khí tức rất mạnh, không hề thua kém với vũ Mạnh Quang chút nào. Từ đây có thể thấy sức mạnh của các đế tộc e rằng cũng không đơn giản như lời đồn bên ngoài.
- Đa tạ các vị lần này đã đến đây trợ giúp Đại hạ Hoàng Triều chống lại thanh Vũ điện. Có điều các ngươi đều trốn tại chỗ ta không chịu ra ngoài, để cho một đám trẻ nhỏ khiêu chiến người của Thanh Vũ điện, vậy có phải là quá mạo hiểm hay không.
Nghe Mạc Tần Quân nói vậy, lão tổ của họ Hạ lúc này cười nhạt sau đó nói rằng.
- Một thế này con đường thành tiên đang chuẩn bị mở ra. Chúng ta thân là những kẻ đã già, cơ hội thành tiên gần như đã không tồn tại. Bây giờ chỉ có thể dùng thân già này, liều một phen để cho đám hậu bối có cơ hội đặt chân vào con đường thành tiên mà thôi.
- Vậy nên chúng ta chỉ cần ở trong bóng tối giám sát là được. Về phần bọn chúng đánh đấm như thế nào, Vậy phải xem bọn chúng rồi.
Lão tổ nhà họ Hạ vừa nói vậy, lúc này Vũ Minh Quang cũng cười nhạt sau đó lên tiếng.
- Thanh Vũ điện rất mạnh, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi. So với các đế tộc mà nói Thanh Vũ điện lại tính là gì.
- Có điều lúc này Thanh Vũ điện đang phát huy ra sức mạnh tối cường của nó, là trở thành đá mài dao cho các hậu bối của chúng ta. Phải biết muốn trở thành tiên, không phải chỉ là một câu nói. Mà là một người phải trải qua vô ngàn thử thách. Bắt đầu từ cảnh giới thấp từng bước đạt đến cảnh giới võ thần viên mãn, sau đó mới có thể phá vỡ hư không, trở thành tiên giả, đặt chân tiên giới.
- Nhưng trong quá trình này, thiên kiêu lại có bao nhiêu người ngã xuống, bao nhiêu người lại có thể thành công. Nhớ đến đại lục của chúng ta đã qua mấy trăm vạn năm không có thành tiên người. Đây là tại sao, chẳng phải là bởi vì không có đủ tiềm lực hay là có kẻ hãm hại đấy.
Vũ Mạnh Quang vừa nói vậy, những người trong phòng đều trầm mặc. Tiên chỉ là một chữ, nhưng lại là truy cầu của toàn bộ các võ giả trên thế giới. Bởi vì thành tiên người có thể gia tăng tuổi thọ, mà tu luyện giả không phải cũng vì hai chữ trường sinh hay sao.
Đáng tiếc qua mấy trăm vạn năm, không có lấy một người thành tiên. Điều này khiến cho con đường thành tiên lại càng trở thành một dấu hỏi chấm. Các tiên bối thiên kiêu yêu nghiệt của vô số thế hệ, lẽ nào đều vẫn lạc hết, hay có một âm mưu đang hướng đến họ đây.
Cũng vì điều này mà hai trăm năm trước, 11 đế tộc mới xảy ra đại chiến. Thứ họ tranh giành không phải là cái gì tiên khí, chẳng phải là cái gì thù hận to lớn. Chẳng qua chỉ là một tin tức, một đạo truyền thừa mà thôi.
Mà cũng một trận chiến đó, người của 11 đế tộc đều tổn thất nặng nề. Cho dù Vũ tộc lấy một địch 10 giành chiến thắng. Nhưng có ai biết các lão tổ của Vũ tộc gần như phải nằm vào trong quan tài. Hệ thống trung cấp cường giả của vũ tộc tử thương nghiêm trọng. Khiến cho Vũ tộc phải lùi ra khỏi trung vực, tiến về phía Việt Châu ẩn cư 200 năm dưỡng thương.
Nghĩ đến cuộc chiến năm đó và tin tức mà Vũ tộc lấy được. Vũ Mạnh Quang lúc này thở dài một tiếng tiếc hận. Cảm nhận được cảm xúc của hắn, những võ đế khác đều nhìn về phía hắn bằng một ánh mắt trầm tư. Qua một lúc lão tổ họ Trần lúc này lên tiếng nói rằng.
- Mặc dù ta biết Vũ tộc các ngươi sẽ không tiết lộ tin tức. Nhưng ta vẫn muốn biết một chút, ngày đó các ngươi rốt cuộc lấy được tin tức gì và đạo truyền thừa đó là thứ gì.
Vũ Mạnh Quang nghe vậy thì nhìn về phía lão tổ họ Trần, qua một lúc ánh mắt của hắn trở nên phức tạp, cuối cùng hắn lúc này vậy mà thở dài nói rằng.
- Đạo truyền thừa kia là bí mật của vũ tộc không thể nói cho các ngươi. Dù sao trận chiến đó Vũ tộc cũng chả giá thê thảm. Vậy nên việc này có lẽ các người cũng hiểu. Về phần tin tức kia vậy thì ta chỉ có thể nói ngắn gọn như sau.
- Con đường thành tiên là một cái bẫy, hậu bối tuyệt đối phải tích góp đủ sức mạnh mới được tiến vào, nếu không chết.
Âm thanh của Vũ Mạnh Quang vừa kết thúc, cả căn phòng lúc này đều trở nên tĩnh lặng. Vô số câu hỏi xuất hiện trong đầu họ, ai là người đã để lại tin tức này và cái bẫy kia do ai làm ra, hắn liệu còn tồn tại hay không.
Để hậu bối tích góp sức mạnh, vậy là tích góp đến lúc nào. Võ thần viên mãn, vẫn là chỉ khi đặt chân thành tiên cảnh, mới có thể tiến vào tiên giới.
Thở dài một hơi, lão tổ họ Trần và họ Hạ lúc này lên tiếng nói rằng.
- Xem ra muốn thành tiên người là đánh cược tính mệnh, cùng với toàn bộ sự phát triển của đế tộc chúng ta vào một ván cược. Mà kẻ đánh cờ là ai chúng ta cũng không biết.
Nghe hai vị lão tổ này nói vậy, mấy lão tổ nhà họ Vũ cũng im lặng. Không biết qua bao lâu lúc này Vũ Mạnh Thông lên tiếng nói rằng.
- Con đường thành tiên là điều bắt buộc mà chúng ta hướng đến. Ta dù chết cũng phải liều một mạng. Bởi vì thân là võ giả chúng ta mặc dù tuổi thọ lâu dài, nhưng cũng vẫn có ngày đến điểm cuối cùng. Mà chúng ta lẽ nào lại không phải là thiên kiêu, lẽ nào lại không phải đã từng vô phong hoàn vũ một thời kỳ. Bây giờ cho dù làm đá dọn đường cho thế hệ hậu bối, thì ta cũng muốn liều một mạng nhìn xem ai đang tính kế chúng ta lúc này.
Vũ Mạnh Thông vừa nói vậy, người của hai đế tộc khác đều nhìn về phía hắn. Sau một lúc tất cả bọn họ đều nở một nụ cười điềm tĩnh không nói gì nữa, mà cùng nhau ngồi uống trà tại nơi này.