- Tình hình đám nhóc con kia xử lý thế nào rồi.
Nghe tộc trưởng Vũ Thành Quân nói vậy, lúc này Vũ Thành Minh nhìn về phía hắn sau đó cười lạnh nói rằng:
- Thời gian qua ta nghĩ rằng đám này sẽ hăng hái, sử dụng mưu kế để so tài với tên Ngụy Bắc kia.
- Nhưng đến thời điểm này ta phát hiện rằng những đứa trẻ này cũng không đơn giản. Bọn chúng hiểu rõ sức mạnh của phàm nhân và võ giả vốn đã khác biệt.
- Vậy nên ba đứa trẻ này đều có ba cách ứng phó khác nhau. Nhưng không có một tên nào là buông tay chịu chết.
- Vũ Anh Khải tận dụng toàn bộ lực lượng võ giả của nó có. Cùng với việc huy động thêm lực lượng võ giả của cấm quân. Tập trung sức mạnh tối đa với ý định muốn bảo vệ một số dòng chính con em vũ tộc rời đi trước.
- Vũ Văn Thành trong tay võ giả không có nhiều. Nhưng nó lại có một độc kế là muốn lôi kéo hai vị hoàng tử khác của Thiên Minh Vương Triều đến đây. Tạo ra sức ép cho Ngụy Bắc, khiến tên này không thể toàn lực ứng phó chúng ta.
- Về phần Vũ Tuấn Kiệt thời gian qua từ lực lượng mật thám gửi đến tin tức. Thì nó ở yên trong phủ của mình huấn luyện quân đội.
- Đối với việc này ta cảm thấy rất tò mò. Lẽ nào đứa trẻ này nghĩ rằng một đội quân phàm nhân có thể chống lại võ giả hay sao.
Nghe Vũ Thành Minh nói vậy, đại trưởng lão Vũ Thanh Ngọc lên tiếng nói rằng:
- Có cử người đến phủ của nó để dò xét hay không. Ta tin rằng đứa trẻ này thông minh như vậy, lại nắm giữ thể chất đặc thù. Cho dù một mình nó đương đầu với tên Ngụy Bắc kia, cũng không có vấn đề gì mới phải.
Nghe đại trưởng lão nói vậy, Vũ Thành Minh lên tiếng nói rằng:
- Những đứa trẻ này đều đã lớn, mỗi đứa có một thế lực riêng của minh. Ta không muốn quan tâm chúng một cách quá mức. Dù sao tương lai của Vũ tộc đang đặt trên vai chúng.
Nghe Vũ Thành Minh nói vậy, Vũ Thành Quân lúc này gật đầu sau đó nói rằng:
- Thiên Minh Vương Triều bất quá có một vị lão tổ, cảnh giới võ tông mà thôi. Thứ uy hϊếp lớn nhất của Thiên Minh Vương triều đối với chúng ta, là hệ thống võ giả cảnh giới tiên thiên của chúng ít nhất có 30 vị.
- Lực lượng này gấp hơn chục lần so với vũ tộc chúng ta lúc này. Đây mới là mối nguy hiểm đáng sợ nhất của chúng gây ra cho chúng ta.
Vũ Thành Quân vừa nói vậy thì tam trưởng lão Vũ Thanh Thư lên tiếng nói rằng:
- Lần này cũng chỉ có một vị hoàng tử của Thiên Minh Vương Triều mà thôi. Vậy nên số võ giả hắn có thể huy động cũng chỉ vài vị tiên thiên cảnh cường giả là cùng.
- Chính vì vậy chúng ta có thể từ trong bóng tối, tiêu diệt hết đám tiền thiên cảnh cường giả. Để lại đám hóa kình cường giả trở xuống cho đám hậu bối rèn luyện sức khỏe một chút.
- Dù sao Vũ tộc chúng ta tuy rằng ẩn mình, trốn tránh kẻ thù. Nhưng không có nghĩa rằng mấy tên gà đất chó sành cũng có thể uy hϊếp lên đầu chúng ta.
Nghe tam trưởng lão nói vậy, những người trong phòng đều gật đầu. Vậy là rất nhanh bọn họ cũng muốn nhìn một chút. Thiên Minh Vương Triều thật sự muốn cùng bọn họ tuyên chiến có phải hay không.
Thời gian cứ vậy lại trôi qua mấy hôm, đợi đến đầu tháng 3 năm Thịnh Hòa thứ bảy. Lúc này tại phủ đại công chúa, hơn 200 võ giả ăn mặc trang phục quân lính của Thiên Minh Vương Triều đã xếp hàng ngay ngắn tại đây.
Đứng phía trước bọn họ là ba vị thống lĩnh, đều nắm giữ cảnh giới tiên thiên trung kỳ. Nhìn về phía đám đầy một chút, Ngụy Bắc lúc này mỉm cười nhìn về phía Vũ Linh Nhạn nói rằng:
- Linh Nhạn ngươi thấy chưa. Với lực lượng này, chúng ta tuyệt đối có thể khiến cho phụ hoàng ngươi cam tâm tình nguyện, giao ngôi vị hoàng đế cho ngươi.
Vũ Linh Nhạn nghe vậy thì cũng gật đầu. Mặc dù thân là con em hoàng tộc, nhưng bởi vì Vũ tộc ẩn trốn kẻ thù. Cho nên những người như bọn họ, vẫn chưa có tư cách biết hết nội tình của Vũ tộc.
Vậy nên Vũ Linh Nhạn cũng cực kỳ mơ hồ về sức mạnh của Vũ tộc. Cô ta cũng làm gì đã thấy một đội hình mạnh mẽ như thế này. Vậy là dưới những lời ngon ngọt của Ngụy Bắc, cô ta như một khôi lỗi dẫn đầu đoàn người tiến về phía hoàng cung.
Dọc đường đi gia chủ của bốn gia tộc, cũng lần lượt dẫn theo cường giả của họ. Đến đây gia nhập vào đội quân của Vũ Linh Nhạn, thẳng hướng hoàng cung mà đến.
Tại trong hoàng cung, hệ thống quan viên dự chiều hội ngày hôm nay chỉ có 1/3. Số còn lại đều báo ốm ở nhà không đến. Hệ thống quân lính bảo vệ hoàng cung lúc này, đều đã nghiêm phòng tử thủ. Gươm rời khỏi vỏ, sẵn sàng tử chiến với quân thù.
Qua một lúc lâu từ phía ngoài đại điện, Vũ Linh Nhạn cùng với Ngụy Bắc đi vào trong. Nhìn về phía Vũ Anh Khải ngồi trên ngai vàng, hai người Vũ Tuấn Kiệt và Vũ Văn Thành đứng hai bên. Cô ta lúc này mỉm cười nói rằng:
- Bái kiến ba vị hoàng huynh.
Vũ Anh Khải nghe vậy thì gật đầu, nhìn về phía Vũ Linh Nhạn và Ngụy Bắc. Sau đó hắn đánh mắt về phía đoàn quân đứng phía sau lưng họ. Lúc này chúng đang đối chọi gay gắt với cấm vệ quân, mà mỉm cười nói rằng:
- Linh Nhạn lần này ngươi mang quà đến, thật sự khiến cho hoàng huynh cũng phải sững sờ.
- Hoàng huynh nói vậy là có ý gì chứ. Ngôi vị hoàng đế này, ta cũng muốn làm. Phụ hoàng lúc này lại không khỏe, vậy nên hoàng huynh người hãy xuống đi. Nơi đó không phải chỗ người có thể ngồi.
Vũ Linh Nhạn vừa nói vậy, lúc này Ngụy Đạt từ sau lưng Ngụy Bắc đi ra. Hắn nhìn về phía ba huynh đệ Vũ Anh Khải sau đó nói rằng:
- Ba tên các ngươi có thể lăn xuống được rồi. Bằng không ngày hôm nay trong cung điện này máu sẽ chảy không ít.
Ngụy Đạt vừa nói vậy, Vũ Tuấn Kiệt lúc này nhìn về phía hắn một chút, sau đó lên tiếng nói rằng:
- Ngôi vị hoàng đế này tuy rằng ta cũng không có hứng thú muốn làm. Nhưng dù sao đôi lúc ta cũng muốn ngồi lên đó. Có điều phụ hoàng để cho hoàng huynh nhϊếp chính, nên ta cùng phải tuân lệnh.
- Linh Nhạn ngươi bây giờ dẫn theo ngoại tộc tiến vào đây, ý định làm phản. Lẽ nào ngươi thật sự không muốn mang họ Vũ nữa, mà trở thành một con chó của họ Ngụy hay sao.
Vũ Linh Nhạn nghe vậy thì có chút hoảng hốt. Những vị hoàng huynh ngồi trên ngai vàng kia, tuy rằng họ không phải quá thân thiết với cô ta. Nhưng dù sao đều là huynh đệ từ nhỏ đã gặp mặt lớn lên với nhau. Bây giờ nếu như bọn họ thật sự không chịu giao ra quyền lực của Thiên Lang Quốc. Thì chắc chắn cô ta sẽ tự tay gϊếŧ họ.
Nghĩ đến cảnh này, cô ta thật sự cũng có chút không đành lòng. Mà thấy sự do dự của Vũ Linh Nhạn, Ngụy Bắc lúc này thở dài nói rằng:
- Linh Nhạn à, con đường đế vương vốn tàn khốc. Ngày hôm nay ngươi gϊếŧ bọn họ, nhưng tương lai thần dân của Thiên Lang Quốc sẽ mang ơn ngươi. Bởi vì ngươi không làm vậy, thì hai vị hoàng huynh của ta. Sau khi chiếm đoạt Ngô Quốc và Đại Hoan, sẽ dẫn quân chinh phạt nơi này.
- Đối mặt với cảnh binh đao loạn lạc, khiến dân chúng lầm than. Hay việc phải gϊếŧ chết mấy vị hoàng huynh cứng đầu của ngươi, ngươi chọn thế nào. Là vì thương sinh mà chiến một trận chiến tình thân. Hay vì tình thân mà khiến ngàn vạn bách tính của Thiên Lang Quốc, rơi vào cảnh nước mất nhà tan đây.
Ngụy Bắc vừa nói vậy, Vũ Linh Nhạn lúc này ánh mắt đã tràn đầy sát khí. Cô ta lúc này không còn cái gì gọi là tình cảm huynh đệ nữa. Nhìn về phía ba người Vũ Anh Khải cô ta gằn từng chữ nói rằng:
- Cút xuống, hoặc là chết.