“Nguyên lai đây chính là nghi thức hoànggia sao? Hôm nay nhìn thấy quả nhiên được mở rộng tầm mắt!”, Tranh cảmkhái nhìn cảnh tượng phía trước. Sự kiện hoành tráng thế này nàng đãtừng đọc qua trong sách, nhưng hôm nay tận mắt nhìn thấy mới thực sựrung động, quả thật không gì sánh bằng. Đột nhiên một kỵ mã từ hướnghoàng cung phóng đến, những kỵ sĩ khác lập tức chỉnh trang y giáp, taycầm bảo kiếm, phi thân xuống ngựa rồi đứng thẳng nghiêm trang.
“Bọn họ đang làm gì vậy?”, Tranh xoay đầu hỏi Trường Trữ đang ngồi bên cạnh.
“Hôm nay Kì Vương phụng chỉ nghênh đónCông Chúa, chính là Ngũ hoàng tử năm xưa. Thị vệ kia chính là thống lĩnh hộ vệ quân của Kì Vương. Một khi thị vệ đã phi ngựa đến đây tức là KìVương sắp sửa mang thánh chỉ từ trong cung đi ra”, Trường Trữ vừa theodõi buổi lễ vừa tinh tế giải thích cho Tranh. Quả nhiên không sai, chỉmột lát sau bọn họ đã nghe được tiếng vó ngựa truyền đến, xa xa nhìn lại có thể thấy được một thân ảnh mặc cẩm tú y bào đang chậm rãi tiến đến.
Phượng trượng, tráp sứ, ngọc ấn, kimtrâm, lụa đỏ cùng đội kèn trống tấu khúc Ngũ Long dẫn đầu, phía sau là ô tứ quý, dù lọng đính lông công, kì thương, mộc tín, hài đỏ, trâm càidàn đều hai bên trái phải, đoàn người nghiêm chỉnh tiến tới. Kì Vươngcưỡi bạch mã, thần thái anh tuấn đi giữa đại đội hộ vệ quân. Dân chúnghai bên nhìn thấy Vương gia giá lâm đã quỳ xuống từ sớm, Tranh cùng bavị tỷ muội mở to mắt, không thể bỏ qua cơ hội hiếm thấy này a! Tại cửathành, ba ngàn cẩm y vệ nhanh chóng xuống ngựa quỳ bái, bá quan văn võcùng mệnh phụ phu nhân đồng loạt hành lễ, Kì Vương xuống ngựa, đội nghithức tản ra, các giai cấp bắt đầu tiến lùi theo nghi lễ.
Một lát sau, mười thị vệ từ ngoài thànhphi ngựa đến báo rằng Công Chúa cùng Minh vương đang tiến gần cổngthành. Bốn người trên lầu tinh thần rung lên, mọi con mắt đều tập trungnhìn xuống dưới. Đi phía trước là hai ngàn kỵ quân, từ giáp trụ đến ngựa cưỡi đều đồng loạt một màu đen, cờ xí tung bay, thương cùng kiếm giương thẳng vô cùng uy nghiêm. Bầu không khí bỗng chốc bị trấn áp bởi sát khí hừng hực đến từ chiến trường, không ai dám gây ra bất kì tiếng độngnào. Tiếng vó ngựa cùng tiếng bước chân đều nhịp nện xuống mặt đất rầmrập khiến lòng người bất giác xao động. Trường Hỉ thở dài, “Nghe nóiMinh Vương trị quân cực nghiêm, bách chiến bách thắng, hôm nay gặp đượckỵ quân mới thấy lời đồn quả nhiên không sai!”. Từ trên tửu lâu nhìnlại, hai ngàn binh sĩ nhanh chóng dạt sang hai bên, Minh Vương mặc áogiáp trắng cưỡi bạch mã tiến thẳng tới. Sau khi nghi thức nhập thành vừa xong, loan xa từ từ tiến lên, mọi người đều biết: Công Chúa giá lâm!
Cờ lọng hai bên, đoàn cung nữ bê khayngọc như ý và trân châu chia thành hai hàng trái phải, loan xa của CôngChúa ngừng lại, phía trước Kì Vương đã sớm tiến lên nghênh đón, mọingười đồng loạt quỳ xuống, cách xa thế này không thể nghe được bọn họnói những gì nhưng có thể nhìn ra Kì Vương đang kích động vô cùng. Cácvị triều thần văn võ đồng loạt tiến lên vài bước, tay cầm quan lệnh quỳxuống. Các mệnh phụ phu nhân tay cầm ngọc như ý khom người, “CÔNG CHÚATHIÊN TUẾ”, thanh âm ầm ầm vang vọng cửa thành. Lễ nghênh đón hoàn tất,loan giá khởi hành, bá quan văn võ cùng mệnh phụ phu nhân đi theo loanxa thẳng tiến hoàng cung, kỵ quân lui xuống, thay vào đó là ba ngàn cẩm y vệ trấn thủ. Buổi lễ thật uy nghi, thật dọa người a!
***
Công Chúa hồi hương đã được vài ngày,Liễu phủ hiện tại cũng đã bình thường trở lại. Tranh vẫn ở lại Phong VũViên mỗi ngày đọc sách, viết chữ, vẽ hoa, có thời gian nhàn rỗi thì theo Trường Trữ học thêu thùa. Tại thời hiện đại, Tranh chưa bao giờ làm qua những dạng “nữ công gia chánh” thế này nhưng thủ thuật thêu thùa củanàng cũng không kém phần tinh xảo, đó là nhờ công phu khâu vá miệng vếtthương đã được nàng luyện đến “lôi hỏa thuần thanh”, vậy nên Tranh theoTrường Trữ học thêu thùa rất nhanh, qua được vài tháng, nàng lại bắt đầu cảm thấy nhàm chán cực kỳ. Tranh vốn không thuộc nhóm tiểu thư khuê các cả ngày nhốt mình trong chốn thâm khuê, bảo nàng ngắm cảnh xem hoa hếtngày này sang ngày khác, chuyện này dĩ nhiên là…không thể a! Nhưng Liễuphủ dù sao là danh gia vọng tộc, nàng làm sao có thể mở miệng nói vớichủ nhân rằng mình muốn đi ra ngoài! Trường Đình làm sao không nhận raTranh đang phiền não, biết nàng thích đọc sách liền nói, “Trong thưphòng của phụ thân có rất nhiều sách, bình thường người vẫn nghiên cứukinh thư tại Quốc Tử Giám, nếu ngươi không có việc gì làm thì cứ nói với tổ mẫu cùng mẫu thân một tiếng rồi đến đó tìm sách mà đọc, xem như cóchuyện làm để giết thời gian”. Tranh vừa nghe xong liền đến gặp Thái phu nhân xin phép, Thái phu nhân cũng là nữ nhân thông minh phóng khoángnên nhanh chóng đáp ứng thỉnh cầu của Tranh. Vậy nên, Tranh hướng thưphòng của Liễu lão gia mà…thẳng tiến!
Liễu tiên sinh không tham gia vào chốnquan trường nhưng lại cực kỳ có hứng thú đối với kinh thư học vấn. Mỗingày Tranh đều đến thư phòng đọc sách, nhìn thấy trên mỗi trang sáchLiễu tiên sinh đều có ghi chú lại những vấn đề hết sức tinh tế, sự kínhnể của nàng đối với tài học của vị chủ nhân Liễu phủ này lại càng tăngthêm vài phần. Phong cách thi từ của Liễu tiên sinh vô cùng tao nhã,linh khí kết hợp hài hòa với tài hoa.
Ngày hôm đó khi Tranh đến thư phòng đãnhìn thấy trên thư án có chút hỗn độn, những trang giấy trắng vẫn cònlưu lại vài câu thành ngữ khuyến học, nét chữ có chút vướng bận, tùytiện, có thể nhìn ra tâm tình người viết đang phiền loạn không thôi.Chẳng lẽ chủ nhân có chuyện phiền não không thể giải quyết được? Tranhâm thầm ghi nhớ, sau đó nàng tìm vài quyển sách rồi rời khỏi thư phòng.Khi ghé ngang qua phòng của Thái phu nhân, Tranh đã thấy Liễu phu nhân,hai vị Thiếu phu nhân cùng ba tỷ muội Liễu gia đang ngồi cùng một chỗnói nói cười cười.
“Sao hôm nay ngươi lại đến trễ như vậy?”, Liễu phu nhân nhìn thấy Tranh liền lên tiếng hỏi.
“Cũng không có gì, mọi người đang nóichuyện gì mà có vẻ rất vui?”, Tranh nhìn thấy trên mặt người nào cũngmang theo nét cười nên tò mò mở miệng hỏi.
“Cũng không phải chuyện gì tốt…nhưng lại rất buồn cười!”, Trường Đình cười nói.
“Tranh Nhi cũng không phải người ngoài, các ngươi đem việc này nói với nàng đi!”, Thái phu nhân hưng trí cao giọng nói.
Vậy là mọi người bắt đầu đem đầu đuôicâu chuyện kể cho Tranh nghe một lần. Lại nói, Liễu tiên sinh chính là môn sinh xuất thân từ Quốc Tử Giám, ông có một vị đồng học tên làTrương Tể, hai người đều sở hữu học vấn xuất chúng. Liễu tiên sinhthiên về kinh nho chi đạo, trì thế sách luận, nhất tuần quy định.Trương Tể cũng là một nhân vật có tài, tinh thông kim cổ. Hai người tại Quốc Tử Giám luôn phát sinh tranh luận, về sau đều là Thái Phó của Hoàng Đế. Hiện tại Liễu tiên sinh đứng đầu Quốc Tử Giám, TrươngTể cũng là trọng thần đương triều, là người luôn cận kề bên cạnh Hoàng Đế. Hai người nhiều năm ra vào chạm mặt, một khi đã phát sinh tranhluận thì người nào cũng không chịu thua, quyết đấu đến đỏ mặt tía taimới thôi. Lần này Hoàng Đế nhân việc Minh Vương đại thắng ngoại tộc cùng sự kiện công chúa hồi kinh nên đã hạ chỉ mở khoa cử, Liễu tiên sinhcùng Trương Tể đồng thời làm chủ khảo. Hoàng Đế lệnh cho hai người bọnhọ đề xuất một tổng lệnh để ban bố khắp thiên hạ, nội dung của tổng lệnh chính là bày tỏ chủ trương xem trọng nhân tài của Hoàng gia. Liễu tiênsinh cùng Trương Tể nhân cơ hội này lại nảy sinh tranh cãi, đến bây giờ vẫn bất phân thắng bại.
“Phụ thân tranh đấu cùng Trương bá bánhiều năm như vậy nhưng vẫn chưa một lần thắng. Tuy nhiên, phụ thân là một người quật cường, càng tranh đấu càng hăng hái. Hiện tạichúng ta vừa nghe nói hai người bọn họ lại bắt đầu tranh đấu nên đánhcược xem ai sẽ là người chiến thắng lần này. Ngươi cũng đoán thử xem”, bộ dáng của Trường Đình giống như bắt buộc Tranh phải đưa ra quyếtđịnh.
Tranh suy đi nghĩ lại một hồi mới lên tiếng, “Không thành vấn đề, ta đã có câu trả lời, ta cam đoan lệnh tôn sẽ thắng”
“Ngươi nghĩ vậy thật tốt, chỉ là phụ thân của ta lần nào cũng cam bái hạ phong a!”, Trường Hỉ ngồi bên cạnh cười nói.
“Không cần suy nghĩ nữa, ta cam đoan lệnh tôn sẽ thắng”, Tranh mỉm cười thản nhiên.
“Được! Một khi đã Tranh Nhi đã sảngkhoái như vậy thì ta đây cũng đánh cược! Ta sẽ mang hết toàn bộ ngânlượng của mình ra cược Trương bá bá thắng!”, Trường Hỉ nghe Tranh nóithế liền hào khí ngất trời, sảng khoái đem toàn bộ tài sản ra đánhcược.
“Được lắm, ta cũng vậy!”, Trường Đìnhcũng tiến đến đặt cược, mọi người bị hai tỷ muội này kích động liềnmang hết tài sản của mình ra “góp vui”, tất cả bọn họ đều không tinLiễu tiên sinh có thể vùng lên giành chiến thắng lần này. Tranh âm thầmcười trộm, hiện tại nếu muốn khuyên mọi người thu hồi “tài sản” cũnglà chuyện không thể a! Xem ra, vụ cá cược này thật sự không thể bỏqua nha!
Mấy ngày sau, Liễu tiên sinh từ Quốc TửGiám trở về nhà, lúc đến thư phòng liền phát hiện trên thư án có mộtmảnh vải trắng, nét chữ trên đó thật tao nhã nhưng không kém phầntrang trọng hoa mĩ, Liễu tiên sinh đọc qua một lần: Thiên Tử Trọng AnhHào.
Thiên tử trọng anh hào
Văn chương giáo nhĩ tào
Vạn ban giai hạ phẩm
Duy hữu độc thư cao
(天子重英豪,文章教尔曹。万般皆下品,唯有读书高)
Bài thơ này có thể lưu truyền trăm ngànnăm dĩ nhiên đã trải qua vô số lần đúc kết trình độ học vấn của cácđại tài tử, thời gian là thứ tốt nhất để kiểm nghiệm, một câu nàyviết ra, Trương bá bá dù có vắt hết óc cũng chỉ sợ uổng công phí sức.Xem ra lần này mình nhất định sẽ thắng cược oanh liệt. Chẳng qua thắngthì sao, chính mình phân ưu cho Hoàng Đế cùng chủ nhân của Liễu phủ,nhưng hiện tại biết tìm ai phân ưu cùng mình?
Tranh cầm quyển sách trên tay nhưng tâmtrí lại không tập trung lên trang sách, nàng tự hỏi không biết mình làm vậy có khả năng dẫn đến phát sinh việc gì sau này không.
“Tình Sương, ngươi nhìn xem, cô nương vài ngày nay làm sao vậy? Thường xuyên thất thần, vừa đọc sách vừa mỉmcười, thật quái lạ! Ngươi nói xem có khi nào cô nương bị ámkhông?”, Tình Tuyết mang nước tiến vào, trông thấy bộ dáng của Tranhnhư vậy liền không khỏi lo lắng mà lên tiếng hỏi.
“Đừng nói lung tung! Ám cái gì, ta thấycô nương vẫn bình thường!”, Tình Sương vừa nói vừa lắc đầu. Tranh nghehai nàng thị nữ của mình nói những lời này liền bật cười, “Các ngươinói cũng đúng, ta đây thật sự đang bị ám, chính là bị ngân lượng ám đónha!”
Ba người đang nói nói cười cười thìtrông thấy nữ quản gia tiến đến, nàng đứng trước cửa hành lễ rồi nói,“Cô nương! Lão gia thỉnh cô nương đến thư phòng có chút việc”
Ba người liếc mắt nhìn nhau, Tranh khẳng định là vì chuyện kia, nàng tiện thể phân phó Tình Sương Tình Tuyếtgiúp mình sửa sang lại xiêm y rồi hướng thẳng đến thư phòng.
“Tiên sinh!”, Tranh đến trước thư phòng liền bắt gặp Liễu tiên sinh đang ngồi sau thư án, nàng cúi đầu hành lễ.
“Cô nương, xin mời ngồi!”, nha hoàn mang trà đến rồi nhanh chóng lui xuống, Liễu tiên sinh cũng không nói quanhco mà trực tiếp hỏi thẳng vấn đề, “Mấy ngày trước…mảnh vải trắng trong thư phòng của ta có phải là của cô nương?”
“Đúng vậy. Ngày ấy ta nhìn thấy trên bàngiấy bút hỗn độn liền nghĩ tiên sinh hẳn có chuyện phiền não tronglòng. Dù sao ta cũng tá túc ở nơi này nên dĩ nhiên muốn giúp tiênsinh phân ưu. Về việc tự ý ra vào thư phòng ta cũng đã thưa qua Tháiphu nhân cùng phu nhân, nếu tiên sinh bắt tội ta xin nhận”, Tranh chậmrãi đứng dậy rồi cúi đầu thật sâu.
“Không phải! Cô nương đã ra tay cứu chữa cho gia mẫu, lại còn thay ta giải quyết một khó khăn không nhỏ, ta làm sao lại bắt tội cô nương? Hôm nay thỉnh cô nương đến đây là vì cóchuyện khác”
“Xin Tiên sinh cứ nói”
“Lúc nhận được thư của Công Tôn tiênsinh, trong thư có nói cô nương tài học tuyệt thế, không thể đốiđãi như nữ tử tầm thường. Lúc đó, ta còn tưởng Công tôn tiên sinhnói quá, một nữ tử khuê các lại nhỏ tuổi như cô nương thì làm saocó thể sở hữu tuyệt thế chi học? Hôm nay xem ra quả nhiên Công Tôn tiênsinh nói không sai, chỉ trách ta đã xem nhẹ cô nương. Nhìn thấy cônương trí tuệ thông minh như vậy, chỉ là thân nữ nhi nên khó tráchmai một tài năng, thật đáng tiếc. Liễu phủ tuy có chút quy định nhưng ta thấy cũng không có vấn đề gì. Từ hôm nay trở đi, cô nương có thể tự do xuất nhập Liễu phủ, chỉ cần không để xảy ra việc gì đángtiếc là được”, Liễu tiên sinh thở dài nói.
Tranh nghe được vô cùng mừng rỡ, “Đa tạtiên sinh! Nếu ta xuất môn nhất định sẽ mang theo thị nữ, lại cải namtrang, nếu có người hỏi xin tiên sinh nói rằng ta là họ hàng từ xađến bái phỏng, như vậy sẽ không để lại phiền toái cho Liễu phủ”
Hai người rời khỏi thư phòng, Tranh cáotừ trở về Phong Vũ Viên. Liễu tiên sinh đến thỉnh an Thái phu nhân.Tranh không ngờ lần đánh cược này lại có được thu hoạch ngoài ý muốn như vậy, dọc đường đi nàng rất cao hứng, thậm chí còn muốn nhảy nhót tungtăng.
Về phần Liễu tiên sinh vừa đi đến phòng Thái phu thân vừa không khỏi nhớ đến sự tình sáng hôm nay tại Càn Thanh Cung.
Sau khi bãi triều, Thánh Cảnh Đế đã gặpriêng Liễu tiên sinh cùng Trương Tể tại Càn Thanh Cung để tiếp tục bànluận về tổng lệnh chiêu mộ nhân tài. Từ lúc phát hiện dòng chữ kia trong thư phòng, Liễu tiên sinh đã một đêm khổ não suy nghĩ nhưng cũng khôngtìm thấy ý tưởng nào tốt hơn, vậy nên đành phải trình lên thánh thượngnăm chữ của Tranh. Đối diện với uy nghiêm của Thánh Cảnh Đế, Liễu tiênsinh thật sự không dám ngẩng đầu, đứng trước điện mà trong lòng thấpthỏm bất an. Vị Hoàng Đế này tâm trí thâm sâu khó lường, thần tử dângtấu đáp lời đều phải thật cẩn thận. Lúc ấy trong Càn Thanh Cung vô cùngyên tĩnh, chỉ nghe thanh âm lẩm nhẩm thật khẽ của Hoàng Đế. Liễu tiênsinh tim đập như trống dồn, cuối cùng nghe được Hoàng ĐẾ tán thưởng mộttiếng, “Tốt!”, rồi cười lớn, “Trương khanh, lần này ngươi thua rồi!”
Trương Tể cũng không phục, chỉ là sau khi xem năm chữ trên mảnh vải kia thì thần sắc liền chuyển sang kinh ngạctán thưởng. Thánh Cảnh Đế ban chiếu chỉ đem năm chữ đó trở thành hoànglệnh. Đợi Trương Tể rời khỏi Càn Thanh Cung, Hoàng Đế lại gọi Liễu tiênsinh đến chỉ để hỏi một câu duy nhất, “Đây là ai viết?”
Liễu tiên sinh là Thái Phó của Thánh Cảnh Đế, dĩ nhiên biết Thánh Cảnh Đế cơ trí tinh thông nhưng lại không nghĩrằng ngài mẫn tuệ sâu sắc như thế. Hơn nữa, bản tính Liễu tiên sinhtrước giờ làm người thành thật cẩn thận, ngay cả Trương Tể cũng không có hoài nghi, vậy mà không ngờ bị Hoàng Đế chỉ hỏi một câu đã làm lộ tấtcả huyền cơ trong đó. Liễu tiên sinh không khỏi đổ một thân mồ hôi lạnh. Hắn không dám giấu diếm mà đem nỗi khổ của chính mình nói ra một lần,chính là phát hiện dòng chữ kia tại thư phòng, có điều không nói chủnhân của nó là ai. Hoàng Đế cũng biết phẩm tính của Liễu tiên sinh nênkhông truy cứu thêm, còn nói rằng việc này chỉ có quân thần hai ngườibiết được, nhất định không được truyền ra ngoài để Trương Tể biết được.Mảnh vải trắng kia được lưu lại, lại nói thánh ý chẳng biết nông sâu,thiên uy khó lường. Sau khi Liễu tiên sinh hồi phủ liền đến thẳng thưphòng tra vấn gia nhân, được biết thư phòng chỉ có Tranh cô nương thường xuyên đến đọc sách. Liễu tiên sinh nhớ lại nội dung bức thư của CôngTôn cốc chủ, lúc này mới ngẩn người phát hiện ra Liễu phủ có một bậc tài nữ.
Liễu tiên sinh đánh bại Trương Tể, tintức này khiến Liễu phủ chấn động, người trong triều cũng ồn ào huyên náo không kém, sự thật thế nào thì cũng chỉ có quân thần hai người và Tranh biết được. Về phần Tranh, nàng đang ngồi tại Phong Vũ Viên đếm số bạcthu thắng cược, với số bạc này nàng dự định làm thêm vài bộ nam trang,sau đó sẽ dẫn theo Tình Sương cùng Tình Tuyết ra ngoài du ngoạn, nhìnxem kinh thành phồn hoa thế nào.
“Lần này thực sự là phụ thân thắng sao!Sao lại thế này? Bình thường ngâm thơ đối chữ, nghĩ lệnh tả từ, phụ thân vĩnh viễn không theo kịp Trương gia bá bá nha, tại sao lần này lạithắng chứ?”, Trường Đình cùng Trường Hỉ trăm tư không thể lý giải đượcmà mang toàn bộ tài sản của mình “cống nộp” cho Tranh. Trường Trữ tâm tư linh xảo ngồi một bên, nàng vừa nâng chén trà vừa lạnh lùng liếc sangTranh, “Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ là không biết trong này có người giởtrò quỷ!”, Trường Đình Trường Hỉ hoài nghi nhìn Tranh, Tranh nghiêng đầu bình thản, “Các ngươi nhìn ta làm gì? Lúc cá cược hùng hổ lắm mà, hiệntại các ngươi đã thua nên số bạc này ta tuyệt đối không trả lại đâu”.
“Nghe chưa, nghe chưa, nàng ta nói nhưvậy có ý gì! Không lẽ ngươi thừa nhận bên trong giở trò quỷ?”, TrườngĐình nheo mắt uy hiếp tiến đến trước mặt Tranh.
“Ta không nói gì nha!”, Tranh tinh quáinhoẻn miệng cười, “Lệnh tôn đã cho phép ta tùy tiện xuất phủ, sau này ta muốn dẫn Tình Sương cùng Tình Tuyết đi du ngoạn, các ngươi muốn mua gìchỉ cần nói một tiếng, ta nhất định sẽ mang vể cho các ngươi. Phải rồi,kinh thành này có nơi nào ta đến được không?”
“Cái này…”, Trường Trữ trầm ngâm một chút, “Dù sao đây cũng là một dịp tốt, ngươi đến Bác Nhã Lâu đi”
“Bác Nhã Lâu ?”
“Đúng vậy, Bác Nhã Lâu được hoàng thúccủa đương kim thánh thượng Hiền Thân Vương khai lập. Vị thân vương nàyrất tôn sư trọng đạo, bác học đa tài, Bác Nhã Lâu là nơi để tài tử củacác thế gia tại kinh thành thường ngày đến kết giao, đàm luận. Hiện tạicũng sắp sửa mở khoa thi, nơi này có rất nhiều nhân tài, ngươi đến đókhông chỉ có thể nghe mọi người đàm luận lại còn đảm bảo an toàn”
“Được rồi, sau này sẽ đến Bác Nhã Lâu một chuyến”
***
Cửu trùng cung thành khuyết, thiên thượng đế vương gia
(九重宫城阙,天上帝王家)
Lúc này bên trong kinh thành cảnh xuântươi đẹp. Bình Khang Trưởng công chúa vừa được sắc phong đang đứng trênlầu cao nhìn ngắm kinh thành. Nàng nhớ rõ ngày đó phụ hoàng vẫn còn trên nhân thế, người thường mang nàng đến trên Ngũ Phượng Lâu để xem cảnhxuân tại kinh thành. Mười lăm năm gặp lại, cảnh cũ vẫn còn nhưng ngườiđã mất, yên liễu vẫn như trước nhưng người xưa cùng xem yên liễu đãkhông còn. Suy tư như thế, trong lòng nàng không khỏi buồn bã. Thị nữtiến lên cẩn thận choàng áo khoác lên đôi vai gầy yếu nhưng kiên cườngcủa nàng, “Trưởng công chúa, thỉnh người xuống lầu. Trên lầu gió rấtlạnh, nếu người nhiễm phong hàn thì nô tì thật đáng tội chết”. Trưởngcông chúa phục hồi tinh thần, nàng nhẹ nhàng gật đầu rồi rời khỏi NgũPhượng Lâu.
Vừa mới xuống lầu, Trưởng công chúa đãnhìn thấy thị vệ của Hoàng Đế là nội thị Cao Viễn nghênh tiếp, “Bệ hạ có chỉ, thỉnh Trưởng Công Chúa đến Dưỡng Tâm Điện. Mới vừa rồi nô tài nhìn thấy Trưởng Công Chúa ở trên lầu nên không dám quấy rầy. Công chúa, xin mời”
Trưởng Công Chúa khẽ gật gật đầu, “Làm phiền ngươi”
“Nô tài không dám. Công chúa, thỉnh”, Cao Viễn đi phía trước dẫn đường đưa Trưởng Công Chúa đến Dưỡng Tâm Điện,nhóm thị nữ cẩn thận đi theo phía sau.
Xa xa đã nhìn thấy Dưỡng Tâm Điện uy nghi yên tĩnh. Trưởng Công Chúa lại nhớ đến ngày rời khỏi kinh thành. Lúcmình ra đi, hoàng đệ chỉ mới mười lăm tuổi vừa được sắc phong thái tử,vẫn còn chưa lập gia đình. Khi gặp lại thì hoàng đệ năm xưa đã trở thành Hoàng Đế, còn có một vị công chúa cùng hai vị hoàng tử. Tiểu Ngũ, TiểuThất cũng đã trưởng thành trở thành nam nhi đỉnh thiên lập địa. Phụhoàng nếu nhìn thấy cảnh này hẳn cũng sẽ mỉm cười nơi cửu tuyền. Lạinghĩ bản thân mình tại biên cương mười năm khổ sở, thủ lĩnh ngoại tộchai năm trước đã qua đời, vốn nghĩ chính mình chỉ có thể tại nơi hoangdã kia sống cả đời, không có cơ hội trở về cố hương. Nào ngờ hoàng đệ sử dụng binh đao đại sự đến trao đổi tự do của nàng. Trong lòng Trưởngcông chúa lại ấm áp một tia hy vọng. Ngày hồi kinh, Hoàng Đế hạ chỉ sắcphong nàng là Bình Khang Đoan Thuận Trưởng Công Chúa, hưởng bổng lộcthân vương. Tại lễ sắc phong, nàng không biểu lộ cảm xúc gì, chỉ khi đến tông miếu bái lạy bài vị tổ tông, quỳ gối trước bức họa của phụ hoàngnàng mới òa khóc.
Mẫu hậu tính tình lạnh nhạt, lúc phụhoàng còn sống người luôn có ý niệm tranh sủng. Sau khi phụ hoàng bănghà thì toàn bộ tâm trí đều đặt vào quyền lực. Tỷ đệ bốn người bọn họcùng mẫu thân quả thật không có nhiều tình cảm. Mấy năm trước, Hoàng Đếnghiêm trị các thế tộc, trong đó mẫu hậu cũng có vài phần liên quan. Chỉ là…mẫu thân mười tháng mang thai, Hoàng Đế đành tuân theo hiếu đạo cung phụng Thái Hậu tại Trưởng Khánh Cung, ngày đêm vấn an. Mắt thấy đã đếnDưỡng Tâm Điện, Trưởng công chúa đứng bên ngoài điện để thị vệ quỳ xuống hành lễ, Cao Viễn đưa nàng tiến vào Thiên Điện, Hoàng Đế đích thânnghênh đón. Nàng vừa nhìn qua đã thấy trong điện còn một vị thần tử.
“Bệ hạ thánh an”, Trưởng Công Chúa cúingười hành lễ lại bị Thánh Cảnh Đế đỡ dậy, “Về sau nếu không cần thiếtthì hoàng tỷ không cần hành lễ. Đây là Thái Phó của trẫm, Thượng ThưTrương Tể”
“Trưởng Công Chúa thiên tuế”, Trương Tểhành lễ, Trưởng Công Chúa mỉm cười ban lệnh bình thân. Sau khi mọi người đã an tọa, Thánh Cảnh Đế liền lên tiếng, “Hoàng tỷ tại biên cương mườinăm chưa từng nhìn thấy phong cảnh hiện tại ở kinh thành. Nhân lúc trẫmmở ân khoa, cũng nên đến xem thế nào. Ngày mai mọi người sẽ thay đổithường phục đến Bác Nhã Lâu của Hiền hoàng thúc, thế nào?”
Trưởng Công Chúa nghe xong liền hiểu được Thánh Cảnh Đế biết nàng đang nhớ phụ hoàng, sợ nàng ưu tư thành tật nên mới đưa ra đề nghị như vậy. Trưởng công chúa cảm động nói, “Bệ hạ đã có nhã hứng thì ta cũng tuân theo”, Trương Tể cũng nói lớn, “Thần tuânchỉ”. Đêm đó mọi người trở về chuẩn bị để ngày mai khởi giá. Thánh CảnhĐế vốn chỉ muốn dẫn hoàng tỷ đi đâu đó để khuây khỏa, nhưng buổi tối hôm đó mọi người không ai dự đoán được ngày mai sẽ gặp gỡ một nhân vật…
Vầng trăng cao cao tỏa sáng phía chântrời, ánh trăng đêm nay tại Liễu phủ cùng Hoàng Cung đều sáng ngời nhưnhau. Tranh đang say sưa trong giấc ngủ, nàng không ngờ ngày mai lạichính là ngày vận mệnh của mình biến chuyển. Trưởng Công Chúa lại khôngngờ chính mình sẽ gặp được một người bằng hữu. Thánh Cảnh Đế càng khôngdự đoán được chỉ tơ hồng trong tay Nguyệt Lão đã buộc vào tay mình. Ngày mai…trời cao sẽ sắp đặt vận mệnh của hắn, sẽ cho hắn biết mùi vị củatương tư là thế nào. Tất cả đều là thiên ý…
Vì ngày hôm sau phải khởi giá đến Bác Nhã Lâu nên Trưởng Công Chúa đêm đó không hồi phủ mà ở lại Trưởng XuânCung. Từ sáng sớm, nàng đã đến Trưởng Khánh Cung thỉnh an Thái hậu. Tiết Thái hậu cùng nữ nhi cũng không thân thiết lắm nên chỉ miễn cưỡng nóivài câu lấy lệ. Sau khi Trưởng Công Chúa rời khỏi Trưởng Khánh Cung,trên đường đi lại nghe được tiếng tranh cãi của hai cung nữ. Nàng phânphó nội thị dẫn hai cung nữ tới hỏi chuyện, cuối cùng lại phát hiện mộtchuyện rất đáng giận.
Thánh Cảnh Đế có một công chúa và haihoàng tử. Trưởng nữ tên gọi Mai Anh đã được bảy tuổi, vẫn chưa đượcphong tước vị, mọi người trong cung đều xưng hô nàng là Đại công chúa.Vì mẫu thân sinh khó mà qua đời nên được Thái Hậu đưa đến Trưởng KhánhCung nuôi dưỡng. Nhưng Thái Hậu chưa tự mình nuôi dưỡng tiểu hài tử baogiờ nên ý định nuôi dưỡng Mai Anh chỉ là nhất thời mà thôi. Sau một thời gian, Thái Hậu cảm thấy nuôi dưỡng tiểu hài tử quả thật vất vả nên bỏmặc một bên. Tiểu công chúa đáng thương không có mẫu thân, Thái Hậu lạikhông quan tâm nên mọi người trong cung bắt đầu khi dễ nàng. Hôm nay hai cung nữ kia đến nhận quần áo vật phẩm của nàng, nhìn thấy nữ quan phânchia không đồng đều nên phát sinh tranh cãi.
Trưởng công chúa ăn điểm tâm tại TrưởngXuân Cung, sau đó nội thị đến tuyên chỉ thỉnh công chúa khởi giá. Trưởng Công Chúa thay y phục rồi đi đến Chính Dương Môn. Một lát sau, ThánhCảnh Đế mặc thường phục ngồi trên lưng ngựa tiến đến, hôm nay Hoàng Đếchỉ dẫn theo Cao Viễn, Trương Tể cùng Long Kỵ Úy thống lĩnh Thượng QuanPhong. Đến trước xe ngựa bình thường, Hoàng Đế cùng Trưởng công chúa lên xe, tùy tùng cưỡi ngựa hộ giá bên ngoài. Trong xe, Trưởng công chúaluôn nhíu mày suy nghĩ, cuối cùng mang sự tình của Mai Anh nói ra, “Bệhạ, nếu quốc sự đã nhiều việc như vậy thì chi bằng để Đại công chúa đếnTrưởng Xuân Cung của ta. Ta cũng có thể thay Hoàng Thượng chăm sóc nàng. Ta cũng sẽ ra lệnh nội thị ở Trưởng Xuân Cung và các cung khác khôngđược ủy khuất Đại công chúa”
Thánh Cảnh Đế nhíu mày rồi nói, “Nếu đãnhư thế…vậy cứ theo ý của hoàng tỷ”. Trưởng công chúa thừa biết hoàng đệ sinh tại gia đình đế vương, từ nhỏ đã nhìn thấy cảnh cung đình tranhđấu, hắc ám phong ba nên đã biến hắn trở thành người lãnh tình tàn khốc, nhưng không ngờ trừ chính mình cùng Tiểu Ngũ, Tiểu Thất, hắn…ngay cảthân sinh cốt nhục của chính mình cũng không quan tâm. Nàng biết phầntính tình này đã hình thành, vốn không thể thay đổi nên chỉ khẽ thở dàimột tiếng.
Ân khoa đại khảo còn chưa bắt đầu nhưngBác Nhã Lâu đã tập trung đông đúc các thư sinh tú tài. Bác Nhã Lâu cũngkhông phải là nơi mà ai cũng có thể đi vào, chỉ có những người thật sựcó tài mới có thể đến Bác Nhã Lâu tranh luận. Xe ngựa dừng lại trướccổng Bác Nhã Lâu, Thánh Cảnh Đế giúp đỡ hoàng tỷ xuống xe. Cao Viễn,Trương Tể, Thượng Quan Phong đi theo ở phía sau. Nhìn nhóm học tử tạiBác Nhã Lâu hoặc đang tranh luận hoặc cầm sách trên tay, Hoàng Đế mởmiệng cười nói, “Hiền thúc, Bác Nhã Lâu hai năm nay càng ngày càng náonhiệt! Tỷ tỷ, đi vào thôi”. Thời đại này cũng không thể gọi là thôngthoáng lắm, mặc dù nữ tử có thể xuất môn ra ngoài nhưng cũng khó tránhđược dị nghị. Nha hoàn thì không nhắc tới, các thiên kim tiểu thư mỗikhi xuất hiện trước đám đông đều phải che mặt. Trưởng Công Chúa dùngkhăn che mặt giấu đi dung nhan của chính mình rồi cùng mọi người tiếnvào trong Bác Nhã Lâu.
Trương Tể là đại thần triều đình đượcHoàng Đế trọng dụng, đợi Thánh Cảnh Đế cùng Trưởng Công Chúa đã ngồixuống mới tiến đến ngồi xuống bên cạnh. Cao Viễn cùng Thượng Quan Phongmỗi người ngồi một bên. Tuy nói trong ngoài Bác Nhã Lâu đã được Long KỵÚy cùng ngự lâm quân mặc thường phục lẫn trong đám người bảo hộ nhưngcũng phải thận trọng. Hoàng Đế thường phục vi hành, nếu có chuyện gì xảy ra chính là kinh động đến đại sự của đế quốc. Bọn họ tuy quần áo bìnhthường nhưng khí chất phong độ trời sinh không thể che giấu, vừa vào đến Bác Nhã Lâu đã tập trung sự chú ý của mọi người. Tuy nhiên, Bác NhãLâu bình thường cũng có quý nhân đến nên sau khi nhìn thấy bọn họ ngồixuống thì mọi người lại quay trở lại công việc của chính mình. Chưởngquầy là người trong phủ Hiền Thân Vương, mắt nhìn người rất tinh tường,vừa thấy mấy người bọn họ ngồi xuống đã tiến lên mời trà.
Sĩ tử xung quanh đàm luận học vấn, thivăn, cũng có người bình luận quốc sự. Thánh Cảnh Đế tuy thủ đoạn tànnhẫn nhưng cũng không ngăn cấm mọi người bình luận quốc sách. Về điểmnày, Thánh Cảnh Đế rất được nhóm sĩ tử hoan nghênh. Trương Tể yên lặnglắng nghe trong chốc lát liền mỉm cười nhìn Hoàng Đế nói, “Chủ tử, xemra năm nay ân khoa mở ra rất đúng thời điểm, ta xem trong mấy sĩ tử nàycó vài người rất được”
Thánh Cảnh Đế không nói gì mà chỉ mỉmcười, bàn tay khẽ nâng tách trà, hắn lên tiếng hỏi Trưởng công chúa, “Tỷ tỷ, người nghĩ thế nào?”
Trưởng Công Chúa khẽ mỉm cười, “Ta cũngnhận ra vài người nói chuyện rất có lý lẽ”. Thánh Cảnh Đế vừa định mởmiệng nói gì đó thì lại nghe tiếng bước chân nhẹ nhàng đang tiến vào.Giương mắt nhìn lại, tại phía thang lầu có hai nữ tử đang đi đến.
Mọi người trong lâu đều xoay người nhìnlại, ánh mắt tràn đầy vẻ kinh ngạc lẫn tán thưởng. Không nói đến vẻngoài vô cùng tú lệ của hai nữ tử kia, điều khiến lòng người tán thưởngchính là trang phục thanh nhã, thần thái an nhàn, ánh mắt lộ vẻ thảnnhiên tú nhã của các nàng. Ở nơi này có nhiều ánh mắt nam nhân đang nhìn mình chăm chú nhưng các nàng vẫn không lộ vẻ khiếp sợ, phong thái không nhanh không chậm, cao nhã mà yên tĩnh. Phong tư khí độ như vậy, ngay cả mệnh phụ thiên kim trong triều cũng không có được, nhìn thấy các nàngkhông che mặt như vậy, chẳng lẽ…đây chỉ là thị nữ. Người nhận ra điềunày liền không khỏi giật mình.
“Xin mang trà đến”, Tình Sương cùng TìnhTuyết nhìn thấy nơi này vẫn còn một bàn trống liền thầm nhủ may mắn, chỉ cần đến trễ một chút thì cô nương khẳng định sẽ không tìm được chỗngồi. Hai người thản nhiên ngồi xuống ghế, lại nói Bác Nhã Lâu là nơitập trung tú sĩ có lễ nghĩa, nhìn thấy hai cô nương ngồi đấy cũng thànhthật tuân theo lễ nghĩa mà không tiến đến gần, bọn họ tiếp tục đàm luậnvấn đề mình quan tâm.
“Cũng không biết là danh môn thế gia nhàai lại có thể dạy dỗ được thị nữ như thế”, Trưởng công chúa hạ giọng tán thưởng sau khăn che mặt.
“Đúng vậy, so với phong cách cao quý thế này, tiểu nữ của ta cũng còn kém xa”, Trương Tể cũng tấm tắc khen ngợi.
Bọn họ khen ngợi vài câu liền bị đề tàiđàm luận của nhóm sĩ tử bên cạnh hấp dẫn. Một lát sau, hai nữ tử kia đột ngột đứng dậy, bọn họ hướng về phía thang lầu gọi một tiếng “Công tử”.Mọi người tiếp tục bỏ dỡ bàn luận mà xoay đầu lại nhìn, thị nữ đã nhưthế thì thật tò mò không biết phong thái của chủ nhân sẽ như thế nào.
Xuân sơn như tiếu, mi mục như họa
(春山如笑,眉目如画)
Thánh Cảnh Đế ngẩn ngơ nhìn thân ảnh đang tiến vào, tâm trí nhất thời liên tưởng những từ này, trong thời gianngắn thật sự không tìm thấy từ nào thích hợp hơn để hình dung. Người nọnhàn nhã mỉm cười đi đến chỗ hai thị nữ, bộ dáng tiêu sái phiêu lệ, vănnhã ôn hòa. Lúc trước đọc sách thường nghe người xưa dùng cụm từ “Phiênphiên trọc thế giai công tử” miêu tả tài tử giai nhân, ngày đó hắn chỉcảm thấy buồn cười, con người sống tại hồng trần dĩ nhiên không thểkhông có khí chất phàm tục, lại còn có người không bị danh lợi tiền tàiquy lụy sao? Hôm nay vừa thấy, hắn ngỡ như người này vừa từ trong sáchbước ra. Cũng khó trách người nọ lại có được hai thị nữ tốt như thế,người như vậy phải có thị nữ như thế hầu hạ, đúng là vô cùng tương xứng.
“Sao công tử lại đến trễ vậy?”, Tình Tuyết nhìn Tranh mà nhẹ nhàng nén giận.
“A! Những chiếc mặt nạ đó thủ công tinhxảo, ta mãi nhìn ngắm nên không chú ý thời gian. Lúc về chúng ta cũngnên mua vài chiếc để làm quà tặng tỷ muội ở nhà”, Tranh nghiêng đầu mỉmcười rồi ngồi xuống ghế.
“Công tử đi lâu như vậy hẳn cũng đã khátnước, hãy uống trà đi!”, Tình Sương đưa đến một tách trà, Tranh lêntiếng cảm ơn rồi vừa thổi trà vừa tinh tế chiêm ngưỡng cách bày trí cùng nhóm tài tử trong Bác Nhã Lâu. Nhóm tài tử này mỗi người đều tư văn hữu lễ, nàng thầm nghĩ Bác Nhã Lâu quả nhiên là một nơi phong nhã. Tronglúc vô tình, Tranh đột nhiên đối diện một đôi mắt đen thâm sâu vô cùnguy nghiêm, trong lòng nàng cả kinh vội vàng đem tầm mắt chuyển sang nơikhác. Phát hiện đôi mắt tựa tuần lộc khiếp sợ né tránh mình, Hoàng Đếmỉm cười. Phong thái như vậy, hắn càng nhìn càng tán thưởng, người nàythật sự không nhận ra là một tiểu thiếu niên hay là nữ cải nam trang?
Tranh không nói gì, mắt không nhìn xungquanh, nàng cầm tách trà trên tay yên lặng lắng nghe nhóm tài tử tranhluận. Lúc này mọi người trong lâu đã lấy lại tinh thần, một thư sinh bộdáng cao lớn cất tiếng nói.
“Đế quốc nhiều năm nay bị dị tộc xâm lấn, hiện tại đương kim thánh thượng đã trục xuất man tộc ra khỏi biên cương ba ngàn dặm, lại đưa quân đóng trụ biên quan, vậy nên hiện tại việcquan trọng trước mắt chính là lũ lụt ở Xuân Giang!”
“Xuân Giang mỗi quý đều có lũ lụt dângcao, hơn nữa lại thuộc hạ du của quận Thanh Hải. Tuy nói hiện tại ThanhHải Tiết Độ Sứ là người có năng lực nhưng cũng chỉ có thể giảm bớt mộtphần nào nỗi khổ của dân chúng!”
“Lũ lụt ở Xuân Giang nếu không ngăn phòng được thì hàng năm ruộng đất của dân chúng đều mất hết. Lại nói, chốngđỡ thiên tai luôn là gánh nặng của quốc khố. Theo đó, quốc khố hằng nămchỉ có thể cân bằng thu chi, không thể tích trữ. Cũng bởi vì lũ lụt ởXuân Giang mà quốc khố do tiên đế cùng đương kim thánh thượng tích trữnhiều năm chỉ có thể cùng dị tộc đánh một trận. Nhưng nếu chiến tranhlại xảy ra thì phải làm sao đây?”
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều đồng ý nhưng Tranh chỉ khẽ mỉm cười.
“Công tử, ngài có ý tưởng gì sao?”, TìnhTuyết tò mò mở miệng hỏi. Cô nương mỗi khi cùng các nàng nói chuyện,hoặc cùng ba tỉ muội thảo luận thi từ ca khúc, mỗi câu mỗi chữ đều hàmẩn ý tứ, chỉ là cô nương chưa bao giờ đàm luận quốc sự. Hôm nay nhìnthấy vẻ mặt cô nương thế này, thật không biết nàng lại có ý tưởng gìnữa.
“Vị nhân huynh này nói có đạo lý nhưngcũng không hoàn tòan đúng”, Tranh nhẹ nhàng nói, “Khi nào hồi phủ ta sẽnói cho các ngươi nghe”. Tranh nói xong liền nâng tách trà đợi nghe vịthư sinh kia nói tiếp. Ở bàn bên này, nhóm người của Thánh Cảnh Đế cũngnghe được lời của nàng. Hoàng Đế nhìn Cao Viễn đang ngồi bên cạnh rồiđưa ánh mắt. Cao Viễn hiểu ý liền đứng dậy đi về phía chỗ ngồi củaTranh.
Bị Cao Viễn mời bằng khẩu khí không chophép tự tuyệt, Tranh than khổ không thôi. Những nhân sĩ có mặt tại nơinày mặc dù Tranh không biết nhiều lắm, nhưng nàng cũng nhận ra bàn bênkia “không phú tức quý”. Chỉ là một người hầu mà đã sỡ hữu khí độ nhưthế, trong lễ nghĩa có ngạo khí, Tranh cũng biết là mình không thể chốitừ. Nghĩ tới nghĩ lui, nói cho cùng nàng cũng không thể để Liễu gia gặpphiền toái nên đành đứng dậy bước qua bàn bên kia. Ở đây có nhiềungười…chắc hẳn sẽ không phát sinh sự tình gì. Nghĩ thế nên nàng để lạiTình Sương Tình Tuyết ở nơi này, một mình đi theo Cao Viễn đến chào mọingười.
“Không biết các vị nhân huynh gọi tại hạđến đây là có điều chi chỉ giáo?”, cử chỉ của nàng đường hoàng hàophóng, hoàn toàn không mang theo thái độ rụt rè của nữ tử nên trong lòng mọi người càng thêm nghi hoặc. Trương Tể lên tiếng, “Vị tiểu huynh đệnày, xin mời ngồi. Là chủ nhân nhà ta muốn được nghe tiểu huynh đệ đàmluận. Ngươi nói vị thư sinh kia không hoàn toàn đúng là có ý tứ gì,thỉnh tiểu huynh đệ chỉ giáo, xin lắng nghe cao kiến”
“Hai chữ “cao kiến” tại hạ không dámnhận, chỉ là tại hạ có cách nhìn khác, cũng không khẳng định đúng haysai, nói ra thật hổ thẹn”, Tranh do dự, tại địa phương này không phảimuốn nói gì là nói, phải làm sao bây giờ? Nói hay là không nói?
“Đúng hay sai là tại lòng người, khôngsao cả”, Hoàng Đế mở miệng, khí độ cao quý, trong ngữ khí ẩn chứa uynghiêm khiến Tranh chấn động. Những người ngồi đây khí độ bất phàm, cólẽ cũng không phải là kẻ xấu, nếu thật sự là người đại phú quý thì nóicho bọn họ không chừng có thể tạo phúc cho vạn dân.
“Nếu vậy thì ta đây đành bêu xấu”, Tranhxếp quạt rồi nhẹ nhàng nói, “Vị huynh đệ kia nói đúng một phần, lũ lụt ở Xuân Giang quả thật phiền toái nhưng lại không phải là phiền toái lớnnhất. Lũ lụt tuy phiền toái nhưng không phải là không thể giải quyết”
“Vậy theo công tử, vấn đề khó khăn nhấtlà gì?”, Trưởng công chúa ngồi một bên không khống chế được lòng hiếukỳ, bất chấp nam nữ khác biệt mà mở miệng hỏi chuyện. Tranh chỉ mỉm cười nhưng không nói, nàng dùng đầu ngón tay chấm vào tách trà rồi viết lênbàn một chữ: Phiên
“Phiên? Chẳng lẽ là Vũ gia ở phía Nam?”,Trưởng công chúa kinh ngạc. Vũ gia là khai quốc công thần, đối với TháiTổ hoàng đế có ân cứu mạng, Phiên Vương là vị vương gia ngoại họ duynhất trong triều. Tại đế quốc này, nói về tài phú thì Phiên Vương đứngnhất nhưng những năm gần đây cực kỳ an phận, cống nạp đều đặn, hàng nămđều vào triều, vì đế quốc trấn thủ biên cương phía na, tại sao lại gọilà phiền toái lớn nhất?
“Ngươi nhìn thấy điều gì?”, thanh âm của Thánh Cảnh Đế trầm xuống.
“Ta nghĩ…đối với đương kim thánh thượngmà nói, vấn đề quan trọng quan trọng hơn hết không phải là tình hình lũlụt ở Xuân Giang. Thiên tai tuy đáng lo nhưng những năm gần đây triềuđình thu thuế rất ít, dân chúng hưng vượng, lượng mưa lại không nhiềulắm, Xuân Giang dù phát sinh thiên tai thì tổn thất của dân chúng cũngsẽ không lớn. Vô luận thế nào, trước mắt Hoàng Đế chỉ cần tập trunghoàng quyền. Phiên Vương dù có công lao hiển hách thế nào thì chung quyvẫn không phải là huyết mạch hoàng tộc, chưa kể đến quốc tính, việc đặtmột vương gia khác họ ở nơi này chính là ẩn tàng nguy cơ lớn nhất. Không biết các vị nhân huynh đã nghe qua câu này chưa?”
“Câu gì?”, Trương Tể vội vàng hỏi.
“Trời cao hoàng đế xa”, Tranh thẳng thắn nói ra.
“Vũ gia vài năm nay đều an phận thủthường, cho đến bây giờ vẫn chưa làm điều gì quá phận thì làm sao có thể phát sinh sự tình như vậy?”, Trưởng Công Chúa bị những lời này làm kinh sợ nên vội vàng hỏi lại.
Tranh khẽ thở dài một hơi, “Chính là bởivì rất an phận nên mới phiền toái a! Phương Nam tài nguyên phong phú,sản lượng cống nạp hằng năm đối với bọn họ mà nói thật không đáng nhắctới, theo đó, nếu bọn họ cứ tích trữ dần nhiều năm như vậy…con số lớnthế nào sẽ không thể tưởng tượng được. Nếu Vũ gia thật sự quy thuậntriều đình, ta dám nói, mười trận thiên tai ở Xuân Giang cũng không cầnphải sợ”