Mùa đông năm An Cảnh thứ hai mươi, HoàngThượng ban một đạo thánh chỉ triệu hồi tông thất quý tộc cùng vương công đại thần về kinh đô. Một năm này đối với Đế Quốc mà nói là một sỉ nhụccùng thống khổ vạn phần, vết nhơ vĩnh viễn lưu lại sử sách. An Cảnh Đếcùng Trung Cung Tiết Hoàng Hậu chỉ có duy nhất một đại công chúa lạiphải chấp nhận hòa thân di địch. An Cảnh Đế thống khổ vạn phần, trưởngnữ của hắn trí tuệ xinh đẹp như dạ minh châu, hôm nay lại rời khỏi hắnđến nơi xứ người…nàng chỉ mới mười sáu tuổi a! Ở lứa tuổi tươi đẹp này,cuộc sống của công chúa lẽ ra phải hạnh phúc và vui sướng, nhưng vì lợiích quốc gia, trọng trách nặng như thái sơn lại đặt lên vai nàng.
Tiết Hoàng Hậu sinh hạ ba nam một nữ, Tam Hoàng Tử sống tại Đông Cung, còn lại hai vị chính là Ngũ Hoàng Tử vàThất Hoàng Tử. Tình cảm giữa ba vị Hoàng Tử cùng Đại Công Chúa cực kỳthân mật. Sau sự kiện công chúa xuất giá hòa thân, để xóa tan không khíbi thương cũng như an ủi công chúa, Hoàng Đế hạ chỉ: Ngũ hoàng tử cùngtrưởng nữ Lan đại học sĩ sẽ đính hạ hôn ước. Lan đại học sĩ là trọngthần của An Cảnh Đế, hắn chấp chưởng Quốc Tử Giám và từng là sư phó củaĐông Cung Thái Tử, cả đời thanh liêm cương chính. Vì Hoàng Thượng ưu áihắn nên mới đính hạ hôn ước này. Lại nói, lệnh thiên kim của Lan đại học sĩ được không ít người theo đuổi, nếu hoàng thất có được nàng dâu nhưvậy âu cũng là phúc khí. Thánh chỉ ban ra, không biết bao nhiêu ngườihâm mộ ngũ điện hạ có phúc khí, cũng không biết bao nhiêu người hâm mộLan Đại tiểu thư vận mệnh “kim tôn ngọc quý”. Mọi người mong mỏi đôi phu phụ tương lai cầm sắt hòa hợp, tương kính như tân.
Chỉ là…sự đời ai học được chữ ngờ!
“Cầm Nhi, ngươi phân phó phu kiệu đi ngõtắt để nhanh chóng hồi phủ, đừng để mẫu thân lo lắng”, từ trong kiệutruyền đến thanh âm trong trẻo êm tai, nha hoàn bên ngoài nhanh miệngđáp ứng rồi cao giọng phân phó kiệu phu. Bốn kiệu phu nhanh chân chuyểnhướng, cỗ kiệu đạp tuyết hồi phủ.
Người ngồi trong kiệu buông tay khỏi rèm, trong lòng có chút suy tư. Từ nhỏ nàng từ nhỏ đã bị đưa đến Thất TuyệtCốc, đối với kinh thành có thể gọi là hoàn toàn không biết gì. Gần đây,bởi vì hôn sự kia nên nàng bị phụ thân gọi hồi phủ. Bệ hạ ban thánh chỉđương nhiên không thể sửa đổi, mối hôn nhân này xem như đã quyết định,Lan gia không thể kháng chỉ. Lại nói, khi Đại công chúa xuất giá hòathân thì Tiết Hoàng Hậu có triệu nàng nhập cung vấn hỏi, tuy lúc đó nàng chỉ mới mười tuổi nhưng vì sống tại Thất Tuyệt Cốc, lại nói nàng vốnxuất thân danh môn nên biết phân biệt sự tình nặng nhẹ hồi đáp rõ ràng.Tiết Hoàng Hậu đối với nàng thật sự vừa lòng. Lan đại tiểu thư tuy tuổicòn nhỏ nhưng đã thông hiểu nhân tình. Chỉ là, nàng cùng Ngũ Hoàng Tửvẫn chưa có cơ hội gặp mặt, chẳng lẽ cuộc đời của hai người xa lạ cứ như vậy mà kết chặt vào nhau? Chẳng lẽ…vận mệnh của nàng là do người khácquyết định? Mày liễu khẽ cau lại, đôi tay nhỏ nhắn xiết vào nhau, nộitâm của nàng đang mâu thuẫn.
Đột nhiên chiếc kiệu khẽ mất thăng bằngrồi ngừng lại, bên ngoài truyền đến thanh âm kinh hoàng thất thố của nha hoàn, “Đại tiểu thư, không tốt!”
“Có người bị thương!”, từ cửa sổ nhìn ra, nàng liền bắt gặp một thiếu niên y phục lấm máu. Không thể ngổi yêntrong kiệu, nàng bất chấp lễ tiết nam nữ bước ra đỡ vị thiếu niên.
“Tránh ra!”, tuy cơ thể suy yếu nhưng vịthiếu niên không chút lưu tình đẩy nàng ra, trên người hắn hòa quyền mùi rượu cùng mùi máu.
“Công tử, hôm nay tuyết lớn như vậy, thời tiết lại rét lạnh, nếu công tử không để ta băng bó vết thương thì chỉsợ đến khi gặp được lương y cũng đã muộn”, tiểu cô nương không kiên kịvừa nắm chặt y phục của hắn vừa kiên trì nói.
Thiếu niên quay đầu liền trông thấy mộttiểu cô nương khuôn mặt kiên định, ánh mắt toát vẻ anh khí cùng nhànnhã, rõ ràng không phải nữ tử tầm thường. Hắn nhớ lại bộ dáng của hoàngtỷ mỗi khi trách mắng dạy dỗ hắn, ánh mắt không tự chủ trở nên dịu dànghơn. Tiểu cô nương nhẹ nhàng xắn tay áo rồi xem qua vết thương trên vaitrái của hắn, nàng rút chiếc khăn trắng thêu một đóa lan cẩn thận băngbó vết thương.
Tuyết rơi trắng xóa, tiểu cô nương vẫnđứng nơi đó nhìn theo bóng dáng thiếu niên dần xa. Hắn mơ hồ nhìn thấytrên gương mặt nhỏ nhắn kia đang thoáng nét mỉm cười cùng chờ đợi. Tiểucô nương nhìn xuống lòng bàn tay của chính mình, thừa dịp hắn không chú ý nàng đã trộm lấy mảnh ngọc bội! Màu ngọc xanh biếc trên dây kết màuhoàng kim, mặt trên ngọc bội còn chạm trỗ bốn đầu rồng nhỏ và một chữ:Ngũ.
Một đoạn tình duyên bởi vậy mà…
Cuối năm Thánh Cảnh thứ mười hai. Năm mới sắp đến, không khí tưng bừng hòa quyện trong lòng mỗi người, kinh thành vô cùng nhộn nhịp. Năm nay thật nhiều hỷ sự, dân chúng ca tụng ThừaKiền Cung quý phi hiền đức mẫn tuệ, hoàng gia vừa có thêm thành viên mới là Tam Hoàng Tử, Hoàng Thượng đại xá thiên hạ, giải phóng hậu cung bangàn giai nhân…Quả là một năm đại cát đại hỷ của hoàng thất, nhân vậtchính thống kế thừa ngai vị đã xuất hiện, đây còn không phải chuyệntrọng đại hay sao?
Mồng bảy tháng bảy năm Thánh Cảnh thứmười hai, Kỳ Vương nghênh đón vương phi Tể Châu Lan thị, danh tự KỳVương phi được nhập vào tông phổ hoàng gia, Hoàng Thượng ban thưởngtriều phục cho Vương phi, trên triều phục thêu thất phượng ngũ long chín tầng, ba mươi hai nội thị hộ tống kiệu hoa,…tất cả đều để chúc mừng KỳVương nghênh đón tân nương. Kỳ Vương “mặt lạnh hơn tiền” không biết đãcười bao nhiêu lần trong ngày hôm nay, ánh mắt hắn lấp lánh niềm vui,tân nương tử Lan Thanh Quân lại một lần nữa không thoát khỏi lưới tìnhhoàng gia.
Tam quỳ cửu bái, nghênh tiếp chiếu thư,hạ nhân ra mắt chủ tử…mọi nghi thức rốt cục đã hoàn tất, tân nương tửđược đưa vào nội đường. Mọi người vốn biết tính cách Kỳ Vương nên khôngai dám ồn ào nháo loạn đêm động phòng, cả bọn kéo nhau ra ngoài. Vài vịthanh niên công tử cùng trọng thần thế gia thường qua lại với Kỳ Vươngâm thầm liếc mắt nhìn nhau, bọn họ im lặng vòng ra phía sau, thống lĩnhhộ vệ Kiêu Kị Quân thường ngày đi theo bảo vệ Kỳ Vương cũng có mặttrong hàng ngũ đó, cả đám người chen lấn bên ngoài chờ xem trò hay.Không bao lâu sau, nghe được tiếng nữ quan thi lễ bên ngoài, còn cóthanh âm Kỳ Vương đáp lại, ánh mắt cả bọn bắt đầu…tỏa sáng, tinh thầncàng lúc càng phấn chấn. Kỳ Vương từ bên ngoài đi vào, sau khi cho hạnhân lui ra, nụ cười thường trực trên gương mặt hắn suốt ngày hôm naybỗng dưng biến mất, hắn đứng ngoài tân phòng chần chừ một hồi, nét mặthiển lộ rất nhiều trạng thái, rốt cuộc…hắn dậm chân đi vào.
“Choang!”
Trong bộ dáng chật vật, Kỳ Vương “được”tống ra ngoài. Mọi người ngỡ ngàng, lòng hiếu kì bừng bừng dâng lên. Sau khi nhìn kỹ, hóa ra “thủ phạm” vừa “hộ tống” Kỳ vương ra khỏi phòngđang lăn long lóc dưới chân hắn chính xác là mảnh ngọc bội mà lúc sángbọn họ trông nữ quan phụ trách tân phòng cầm trên tay! Ý nghĩa của mảnhngọc bội chính là: cung chúc tân lang tân nương con cháu đầy đàn! Trongtân phòng truyền đến tiếng kêu sợ hãi, tiếp theo, toàn bộ nữ quan đều bị Kỳ Vương đuổi ra ngoài. Đợi không còn bóng dáng người nào, Kỳ Vương cẩn thận…nở nụ cười rồi kề sát mặt vào cửa tân phòng, “Nương tử a!”
“Ai là nương tử của ngươi?!”, từ trongtân phòng truyền đến một tiếng thét lớn, thanh âm cực kỳ tức giận. Bọnngười nhìn nhau cười trộm, người khác có thể không biết duyên cớ, nhưngbọn họ là ai? Kỳ Vương gia vì muốn cưới được tân nương tử đã không từthủ đoạn. Nghe nói tân nương tử là truyền nhân Thất Tuyệt Cốc, bạn thânthiết của đương kim Thừa Kiền Cung quý phi, lại là trưởng nữ của Lan đại học sĩ, Vương phi…quả nhiên không phải người thường a! Vương gia mộtđời thông minh sáng suốt cuối cùng lại bại trong tay tuyệt thế hồngnhan. Haiz, không còn biện pháp, chỉ có thể sử dụng đến hạ sách: chongười đón lão gia cùng toàn bộ gia quyến của nàng từ Tế Châu về kinhthành để có thể…nghênh đón giai nhân. Đêm nay hắn bị đuổi khỏi tânphòng…thật đáng!
“Quân Nhi a!”, Kỳ Vương không dám chọc giận Thanh Quân liền thay đổi cách xưng hô.
“Hừ! Tên Quân Nhi cũng không phải để chongươi gọi?!”, cửa tân phòng vốn chỉ khép hờ nhưng giờ phút này lại đóngsập lại. Kỳ Vương quanh năm ròng rã cầm quân luyện binh nên phản ứng cực kì mau lẹ, nhác thấy cánh cửa có nguy cơ sập lại liền…nhanh nhẹn thốilui một bước, thiếu chút nữa đã ngã lăn xuống thảm hồng, lúc đó chỉ sợsóng mũi cao cùng với khuôn mặt tuấn tú sẽ cùng số phận với mảnh ngọcbội vừa nãy. Bọn người nấp trong kia chưa từng bắt gặp Kỳ Vương khổ sởnhư này bao giờ, haizz, không ngờ nén cười lại vất vả đến thế!
“Vương phi nương nương a!”, Kỳ Vương thu hết tinh thần cùng dũng khí như khi diệt cỏ tận gốc bọn tham quan màtiếp tục gọi thêm một lần nữa, quả nhiên…không sợ chết a!
“Vút”.
Lần này thanh âm bật ra vô cùng nhỏ, chỉthấy cửa tân phòng mở rộng, tân nương tử sắc mặt vô cùng khó coi đứng án ngự trước cửa, trong tay lăm lăm thanh bảo kiếm trực chỉ chóp mũi KỳVương gia.
“Xong rồi!”, Kỳ Vương âm thầm nguyền rủatrong lòng, thanh kiếm này là hoàng huynh tứ thưởng Kỳ Vương phủ trấn tà diệt quỷ vào ngày đại hôn, thật không ngờ kẻ nào có mắt như mù rước nóvào tận tân phòng a!
“Vương gia, phiền ngài gọi ta là Lan cô nương”, Lan Thanh Quân thốt rõ ràng từng chữ một.
Kỳ Vương giương mắt nhìn thanh kiếm đangchỉ thẳng vào chóp mũi mình mà cười khổ, “Quân Nhi, đao kiếm không cómắt, nếu không may Quân Nhi bị thương thì chẳng phải sẽ khiến ta đaulòng sao?”
“Hừ!”, Thanh Quân lạnh nhạt đáp trả, nàng tra kiếm vào vỏ, đang lúc xoay người định đóng cửa tân phòng lại thì Kỳ Vương nhanh tay lẹ mắt thò chân chặn ngay cửa phòng.
“Ngươi còn muốn thế nào? Hiện tại ta đãthực hiện đúng yêu cầu của ngươi mà dấn thân vào cửa Kỳ Vương phủ,chẳng lẽ Vương gia còn điều chi phân phó?”, Thanh Quân thấy thế, cơngiận vừa giảm xuống lập tức bốc lên.
“Quân Nhi nha, nàng xem, đêm rất dài, cómuốn vi phu…”, Kỳ Vương đáng thương nhìn về phía Thanh Quân khiến mọingười được một phen mở rộng tầm mắt, trách không được vị Vương gia nàyluôn được các đại thần vừa kính vừa sợ. Quả nhiên, hắn làm đại trượngphu cũng xứng mà làm tiểu nam nhân càng hợp a!
“Nằm mơ!”, Thanh Quân hung hăng đạp mộtcước lên chân Kỳ Vương, hắn hô đau oai oái nhưng vẫn liều chết không dời chân. Một khi kéo chân ra khỏi ngưỡng cửa thì Thanh Quân sẽ lập tứcđóng cửa, nếu thế…đêm nay hắn cũng đừng mơ tiến nhập động phòng.
“Quân Nhi a, người ta thường nói “xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim” (đêm xuân một khắc đáng giá ngàn vàng), đêm động phòng cả đời chỉ có một lần, không phải nàng muốn đem phu quân nhốt bên ngoài cả đêm chứ?”, Kỳ Vương lại dùng chiêu án binh bất độngmà ai oán van xin.
“Ta chỉ nghe qua câu “cưỡng ép sẽ không hạnh phúc” mà thôi!”, Thanh Quân không chút lưu tình đáp trả một câu.
“Quân Nhi, là lỗi của ta, để ta vào trong cho nàng trút giận được không?”, hắn nhỏ giọng lấy lòng, “Cưỡng ép nàng là ta không đúng, nhưng quả thật ta không còn cách nào khác. Khi còn ởThanh Hải, quan hệ của chúng ta có thể nói là rất tốt, sau khi hồi kinhta dâng tấu xin hoàng huynh cho phép ta nghênh đón nàng vào cửa, đến lúc trở lại kinh thành nàng lại không từ mà biệt, thậm chí đến tận ngày hôm nay ta cũng không biết lý do tại sao. Bởi vì không còn cách nào khácnên ta đành phải dùng đến hạ sách kia, ngàn sai vạn sai đều là ta sai,Quân Nhi đừng để liên lụy thân mình…”
Thanh Quân đứng yên nghe hắn vạn lần nhu tình thỏ thẻ như thế, cơn bực tức trong lòng đã giảm hơn nửa phần, chỉlà nàng không thể thốt lời êm ái dễ nghe. Từ lúc hắn biết được thân phận thực sự của nàng, hắn chẳng những thẹn quá hóa giận mà càng ngày càngcẩn thận lấy lòng, nàng cũng dần dần bị lay động. Đang lúc tình cảm haingười chậm rãi nở rộ thì…năm trước, quận Thanh Hải xuất hiện dịch bệnh,Kỳ Vương tiên phong ứng phó phụng chỉ đến Thanh Hải trấn áp dịch bệnh.Nàng vô cùng lo lắng nên âm thầm lẻn đi theo phái sau, vốn chỉ định nhìn lén trong tối nhưng nào ngờ bị hắn phát hiện. Hai người tình trong nhưđã, nàng đáp ứng Kỳ Vương mối hôn sự này. Sau khi hồi kinh, Kỳ Vương tấu thỉnh Thánh Cảnh Đế chuẩn bị đại hôn, Khâm Thiên Giám trì hoãn ngày đại hôn đến năm sau. Trong thời gian này, lại phát sinh rất nhiều chuyện…
Ngày thành hôn đã được quyết định, ThanhQuân trở về Tể Châu cùng lão gia chuẩn bị mọi việc. Tin tức bay về TểChâu, lời đồn lan nhanh, bảo rằng Lan đại cô nương tướng mạo xấu xí,người mang tàn tật, cũng không biết dùng chiêu pháp gì mê hoặc Kỳ Vương, hay là dựa vào tiên hoàng tứ hôn ép buộc Kỳ Vương thú nàng. Thanh Quânmỉm cười không quan tâm, tin đồn có lẽ do thiên kim khuê tú nhà nào cótâm đố kị mà ra, nếu không cũng là nữ tử chốn thanh lâu, nàng khôngchấp.
Có một ngày, nàng cùng mẫu thân viếngthăm Tri phủ Tể Châu, nhân dịp lão mẫu thân tri phủ đại nhân đại thọ tám mươi liền thỉnh đoàn hát đến giúp vui. Các phu nhân thiên kim đều biếtnàng là chính phi của Kỳ Vương nên không ai dám vô lễ, nào ngờ đoàn hátvốn xuất thân thanh lâu, người quản lý lại cùng Kỳ Vương từng có mộtđoạn “phong lưu tình sự”, những nữ tử chốn phong trần không biết phânnặng nhẹ liền hát một câu, “Trữ sính hoa khôi nữ, không thú Lan ThanhQuân”. Lời ca tiếng hát vang khắp khán đài. Lão phu nhân kinh hãi thấtsắc cho người tống giam đám người kia, Lan lão phu nhân tức giận bừngbừng lập tức trở về phủ. Trong lòng Thanh Quân lửa giận nổi lên, nàngkhông để ý mọi người đánh giá thế nào liền bỏ đi thân phận khuê tú tìnhnguyện làm hoa khôi thanh lâu, nhưng câu hát kia vĩnh viễn nỗi đau củanàng. Ngay cả khi cùng Kỳ Vương “lưỡng tình tương duyệt”, nhưng mỗi khinhớ lại chuyện quá khứ, trong lòng nàng không nén được sự khó chịu. Tuylúc đó nàng dùng thân phận “Lan Nhược” đùa giỡn hắn một năm, hành hạ hắn sống dở chết dở, nhưng mỗi khi nhớ lại thanh danh khuê tú của bản thântại Tể Châu bị người đem làm trò cười, lại nghĩ đến Kỳ Vương phong lưuthành tính, trong lòng vốn giận càng thêm giận, nàng thu thập hành lýrời nhà ra đi trong đêm, chỉ để lại một phong thư từ hôn.
Nàng không phải là người không hiểu lýlẽ, về tình về lý nàng cũng phải gả cho Kỳ Vương, không nói đến tiên đếtứ hôn. Hoàng Thượng cũng đã hạ chỉ vì hôn sự hai người mà chuẩn bị đạilễ, cả trong và ngoài triều đều bàn tán xôn xao về việc này, nếu nàngkhông xuất giá, thể diện hoàng gia tính làm sao? Tiền trảm hậu tấu, lưuthư trốn khỏi nhà chẳng qua chỉ muốn tra tấn hắn một chút mà thôi. Nếunàng thật sự có ý định kháng chỉ thì Lan gia già trẻ lão ấu bỏ được choai? Nàng không cố ý trốn đến Thất Tuyệt Cốc, chỉ là không ngờ KỳVương…hắn dám đem phụ mẫu huynh đệ tỉ muội của nàng đón đến kinh thành,dùng thủ đoạn bức nàng hoàn hôn.
“Vương gia là ái đệ của đương kim HoàngThượng, thân phận tôn quý, ngài nói thế ta cũng không dám nhận”, ThanhQuân cắn môi, khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống.
Kỳ Vương nghe giọng nói của nàng đã cóchút lắng dịu liền mừng rỡ trong lòng, “Quân Nhi ngoan, nàng làm ơn chota vào trong, tháng này trời rất lạnh, chúng ta giằng co như vậy thật ra cũng không sao, chỉ là đối với thân thể nàng lại không tốt. Có hiểu lầm gì…chúng ta từ từ giải thích rõ ràng…”
Thanh Quân nghe xong lời này, tâm tình có chút chuyển biến, chỉ là gương mặt lại nổi lên sắc giận, nàng cười tươi như hoa, “Đúng nha, tiết trời tháng bảy rất lạnh, ta cũng phải vào nghỉ ngơi, thỉnh Vương gia tự nhiên a! Kỳ Vương phủ rộng lớn như vậy, chẳnglẽ lại không có nơi cho Vương gia nghỉ ngơi. Có gì muốn nói, sáng maicũng ta sẽ từ từ nói”, nàng dùng nội lực nhẹ nhàng đẩy cánh cửa. KỳVương thấy nàng cười tươi như hoa, lời ngọt như mật, tâm thần phiêulinh nhất thời không đề phòng nên bị Thanh Quân đẩy mạnh một bước ra,cửa tân phòng đóng chặt.
“Quân Nhi!”, Kỳ Vương tiến lên một bước,đầu thiếu chút nữa đã va vào cửa. Bọn người nấp bên ngoài không thể kìmnén thêm nữa liền “Ắc!” một tiếng rồi bò lăn ra cười.
“Ai ở bên ngoài?”, Kỳ Vương quay phắc vềphía bọn họ mà gầm lên. Bọn người “ngươi nhìn nhìn ta, ta nhìn nhìnngươi”, không ai muốn ra ngoài chịu chết, cả bọn âm thầm đùng đẩy nhau.
“Lá gan các ngươi càng ngày càng lớn!”, đối mặt với bọn người này, sắc mặt Kỳ Vương không được “ôn nhu” như vừa rồi.
“Cái kia…Vương gia, thần có một kế…”,trưởng tử cửa Phúc Quốc Công bình thường đa mưu túc trí, ánh mắt vừachớp, hắn biết rõ Kỳ Vương một khi nổi giận thì dù giao tình thân thiếtđến thế nào cũng sẽ bị chặt đứt không nương tay. Dây thần kinh “nhântài” của hắn mãnh liệt vận động, đã có cách!
“Nói!”, ánh mắt Kỳ Vương sáng ngời, bọn người chụm đầu vào nhau nghe trưởng tử Phúc Quốc Công bày mưu tính kế.
Sáng sớm hôm sau, theo quy định hoànggia, tân lang Kỳ Vương cùng Vương Phi sẽ phải tiến cung tạ ơn và nhậntiệc chiêu đãi. Các nữ quan hầu hạ đứng bên ngoài nhưng không dám lêntiếng kinh động đôi tân nhân. Lẳng lặng đợi một hồi, cửa tân phòng độtnhiên truyền đến tiếng động…
“Ngươi…ngươi…”, thanh âm không ngừng run rẩy, hiển nhiên người nói đã bị chọc giận đến cực điểm.
“Nương tử đừng giận! Sáng sớm không nên giận!”
…
“Thích khách?! Thích khách ở nơi nào? Ngươi nói a…”
“Chuyện này…”
…
“Ta sẽ lập tức tìm một tên thích khách đến cho nàng xem!”
…
Bọn người hầu đứng bên ngoài sợ tới runrẩy cả người. Chỉ là, đêm qua Vương gia đã có lệnh, không được ngài chophép thì không một ai được tiến vào tân phòng. Một lát sau, cửa phòng mở rộng, Vương gia dùng chăn lớn bao kín Vương Phi bước ra ngoài, trên mặt là nụ cười nở rộ. Mọi người cười thầm trong lòng, không nói cũng biết…“xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim” a!
Hoàn.