"Đây... Đây là... Thức tỉnh giả..."
Giọng nói của Gin như không thể tin vào mắt của mình, ánh mắt như thất lạc cũng có ẩn chứa chút vui mừng.
Tia sét kia, huyết sắc lôi đình, người khác có thể không rõ bao nhiêu, nhưng phàm là những người ở đây đều không thể nào quên được nó. Dai Kazuhiko, chiến thần một đời cũng sở hữu thứ đó, thứ lôi đình gây nên sự ám ảnh của không biết bao nhiêu kẻ.
Gin nhìn vào Takeu với ánh mắt mơ hồ nhưng ẩn chứa có bi thương cũng có vui mừng. Ánh mắt thoáng đỏ lên cùng với vẻ hoài niệm, ông nhìn thẳng vào Takeru như muốn nhìn về quá khứ của bao nhiêu năm trước.
Thật sự giống, quá giống, giống đến mức mọi người tưởng như đang nhìn vào Dai của thời niên thiếu.
"Dai... Dai..."
"Hả? Ông nói gì vậy? Sao lại Dai... bác Dai sao à ông?"
Nghe được những câu từ khó hiểu trong lời nói của Gin cùng với biểu cảm của mọi người ở đây. Takeru thoáng lâm vào trầm mặc như thể cảm thấy được điều gì đó, hắn chọn quyền năng nay hoàn toàn là vô ý nhưng không ngờ nó lại kéo đến những sự kiện này. Hoặc có lẽ đây vốn là vận mệnh an bài chăng?
Nhưng Takeru bản thân chỉ cho rằng đây là một sự trùng hợp. Vận mệnh không thể an bài được cho hắn, nhân quả không được phép dính đến hắn, nơi nào có hắn hiện diện tương lai đều là một mảnh bóng tối không thể đoán trước. Còn thao túng vận mệnh hắn, nực cười, trên đời chưa có kẻ có khả năng làm như vậy.
Vốn còn cho rằng Gin sẽ như vậy một hồi, nhưng chiến trường và thương trường đã rèn giũa con người thành một kẻ sắt thép, thái độ ban nãy rất nhanh bị che đi, giọng nói cũng bình thường trở lại.
"À không sao đâu Takeru, chắc con nghe thầm thôi. Việc con thức tỉnh có lẽ là nhờ vị đại nhân kia, có lẽ dược tính quá mạnh nên kích phát tiềm năng của con."
"Nếu con đã thức tỉnh thì ta cũng sẽ đem một vài điều nói cho con biết."
Sau câu nói đó là một tràng dài những sự tích và bí mật của hành tinh này được Gin nói ra. 2 người ngồi đó ngươi một câu ta một câu, dần dần hắn cũng đúc kết được ra những ý chính của thời đại này.
Việc Takeru thức tỉnh không ngờ là một niềm vui rất lớn đối với những người ở đây. Vốn hắn sinh ra đã là không bằng người bình thường rồi, dù trải qua những đợt tập huấn kinh dị hay là những đợt khổ luyện nơi chiến trường, nhưng hắn vẫn không có khả năng thức tỉnh. Vốn gia tộc Kazuhiko biết chuyện này nhưng cũng không ai nói gì với hắn, mọi người đều nhất trí một phương án cho Takeru thỏa mái làm công tử, không cho hắn tiếp xúc với mặt tối thế giới này.
Nhưng thế sự khó lường, không ai ngờ được rằng hắn lại nhân họa đắc phúc, trở thành dị năng giả hay thức tỉnh giả.
Hàn huyên thêm một hồi thì dần dần mọi người cũng rời đi hết, việc hắn thức tỉnh làm cho Gin và Hideko phải về cao tầng để thương lượng một số chuyện. Mỗi người lại quay về cuộc sống ban đầu của mình như chưa có điều gì xảy ra, Takeru thức tỉnh đồng nghĩa với việc cơ thể đã vượt xa người phàm nên có thể làm thủ tục chiều nay hoặc mai xuất viện.
Ngày hôm đó Takeru tiếp đủ mọi người đến thăm hắn, thậm chí có những kẻ vì lấy lòng gia tộc Kazuhiko mà còn khóc lóc đủ kiểu như hắn là con bọn chúng.
Đối với những kẻ này hắn cũng chỉ có thể cười nhạt mà cho qua, ai bảo với thân phận này là sướng đâu, tất cả Takeru biết đó chỉ là bộ mặt giả tạo thôi.
Đang lúc tiễn xong một top khách vừa rời đi, nằm được trên chiếc giường một lúc thì lại có tiếng đạp cửa vang lên.
Uỳnh!
Trực tiếp mà thô bạo, âm thanh đạp cửa làm hắn có chút nhíu mày lại vì không thỏa mái. Kèm theo đó là những âm thanh ồn ào và náo nhiệt, nhận ra ai là người đến thì Takeru có chút thỏa mái hơn.
"Takeru bọn tao đến ăn mừng đây!"
"Mày còn chưa chết à thằng này, đúng là sống dai."
"Takeru tớ cùng các bạn đến thăm cậu đây, tớ nghe chị Lunar nói cậu đã khỏe hơn rồi."
Nhìn những người đến hiển nhiên là những thanh thiếu niên cùng lớp với hắn. Nhận ra những người này tâm tính hắn buông lỏng không ít, suy cho cùng tuổi trẻ mà, bọn họ cứ thỏa mái thế này tốt biết bao nhiêu, không có những minh tranh ám đấu hay là tính kế nhau.
Nhìn lũ nhóc này Takeru có chút hâm mộ, những người đến có lớp trưởng Haruko, thằng bạn nối khố Higo cùng 1 số ít bạn thân của hắn ở trường học.
"Tao còn nghĩ đám bọn mày không đến cơ..."
"Haha... Sao có thể, bọn tao mất công chọn quà cho mày lắm đấy."
"Đúng đó, nó tốn gần 1 ngày đó."
"Ồ! Quà sao... Đúng là có chút hứng thú đó. À mà đến rồi thì ngồi xuống đi đứng mãi thế làm gì."
Tiếp đám bạn cho đến mãi tối muộn bọn họ mới rời đi, Takeru cũng dành chút thời gian ít ỏi của mình để nằm nghỉ mặc cho gia nhân đang thu dọn đồ đạc. Do tác dụng của việc thức tỉnh nên giờ cơ thể hắn cực kỳ khỏe mạnh, các vết thương đã hồi phục toàn bộ.
Sáng hôm sau, sau khi hoàn thành những thủ tục cuối cùng và đợt kiểm tra toàn diện của các bác sĩ thì hắn cũng được xuất viện.
Quay trở lại căn phòng của bản thân mình, việc Takeru thức tỉnh gần như đã truyền đi trong toàn bộ cao tầng nhà Kazuhiko rồi. Việc này đã thay đổi cách nhìn của rất nhiều người về hắn, cũng như trong bóng tối cũng bắt đầu có người hành động.
"Dù thế nào cơ thể này vẫn là phàm nhân, vô pháp chứa nổi lực lượng của ta. Nếu cứ tiếp tục diễn biến như này có lẽ không tốt cho lắm."
Việc hắn thức tỉnh dù đem đến cho Takeru cường đại lực lượng nhưng khi thân thể không theo kịp được cường độ sức mạnh thì tất cả đều là vô nghĩa. Nếu không làm tăng lên tố chất cơ thể thì rất dễ có một ngày hắn buộc trở lại dạng linh hồn hoặc trùng đắp Đế Thân.
Bây giờ có lẽ việc tăng cường thân thể khả thi hơn cả vì việc tạo Đế Thân gần như là không thể. Dù hắn không thể chết nhưng nếu cứ phải chịu cảm giác sức mạnh cứ di chuyển như muốn bùng phát không phải điều gì thỏa mái lắm.
"Hành tinh này có lẽ đủ tài liệu luyện vài khỏa đan dược nhỉ..."
Nói rồi hắn trực tiếp đứng dậy lấy xe rời đi.
Đến thị trường dược liệu, nơi đây bán đủ thứ từ những loại nhân sâm quý hiếm cho đến những thứ như cỏ cây hoa lá. Nhưng điều đó không làm hắn hứng thú bằng căn nhà gỗ phía trước, từ căn nhà đó hắn có thể ngửi được thoang thoảng mùi dược liệu cao cấp.
Lần theo mùi hương đến trước cửa căn nhà, Takeru có chút bất ngờ vì nơi đây ngoài tấm biển cũ kỹ ra thì toàn bộ ngôi nhà như mang theo một sức sống lạ kỳ.
Hắn ẩn ẩn thấy được những trận pháp đang vận hành như che giấu khí tức hay năng lượng mà những tiên thảo kia tỏa ra.
"Từ bao giờ Hagaza lại có một kẻ như này?"
Bâng quơ hỏi một câu, Takeru trực tiếp đẩy cửa bước vào căn nhà gỗ này. Vừa vào căn nhà hắn cảm giác như tiến nhập một vùng không gian khác, xung quanh tiên thảo chất đống, đủ mọi loại dược liệu quý hiếm thậm chí không nên tồn tại trên trái đất này. Những loại thảo dược này như được dùng biện pháp đặc thù nào đó nuôi trồng ở đây, cả căn phòng như có một âm thanh nào đó vang lên.
"Xin hỏi có ai ở đây không?"
Nhìn xung quanh một lúc Takeru vẫn chưa thấy người bán hàng đâu làm hắn có chút tò mò, rất nhanh hắn nhíu mày lại vì trước mắt đột nhiên xuất hiện môt hòa thượng.
"A di đà phật! Xin chào thí chủ."
Vừa mới xuất hiện là một vị hòa thượng nhìn qua tuổi vẫn còn là trung niên bộ dáng, nhưng lại ẩn ẩn có phật quang hiện ra, kim thân sáng ngời.
"Đại sư không cần khách khí, ta chỉ muốn mua một chút thảo dược mà thôi."
"Nhìn thí chủ đây không biết thí chủ muốn mua loại thảo dược nào?"
"Ta muốn nhân sâm vạn năm 10 cây, huyết long thảo 5 cây, 30 đóa tuyệt phẩm thanh liên và ta cảm thấy hình như ở đây có một phần của tử lôi trúc."
"Thí chủ thật có mắt nhìn... Có thể cho tiểu tăng biết làm sao thí chủ biết những loại dược liệu đó ở đây dù không thấy được không?"
Ban đầu hòa thượng chỉ nghĩ rằng Takeru vô tình vào đây chứ không phải là do điều gì cả, nhưng hắn không ngờ rằng Takeru lại phát hiện ra những loại thảo dược đó.
"Trận pháp vô hiệu với ta."
"Thí chủ quả thật hơn người nhân sâm, huyết long thảo và thanh liên ta có thể bán cho thí chủ nhưng tử lôi trúc thì phải xem tạo hóa của thí chủ mà thôi."
"Vậy phiền đại sư rồi!"
Nói rồi vị hòa thượng chủ động đi vào trong căn phòng phía sau quầy bán thuốc, một lúc sau hắn đi ra kèm với đó là một chiếc hộp làm từ gỗ mang theo một cảm giác thanh tịnh lạ kỳ.
"Thanh tịnh trúc."
"Không ngờ thí chủ lại biết về trấn giáo của bọn ta, xem ra thí chủ không phải người của thế này."
"Đại sư cũng không khác ta là mấy cả?"
"Haha... Bây giờ ta sẽ mở nó ra, nếu nó chịu ngoan ngoãn theo thí chủ vậy là thí chủ có duyên, bần tăng sẽ không đòi hỏi một điều gì cả."
Nói rồi hắn dần dần mở ra chiếc hộp, tử lôi trúc không bị khống chế lôi đình chi lực điên cuồng trào ra. Trước nó Takeru không làm gì mà chỉ nhíu nhẹ mày một chút, đưa tay lên nắm thẳng vào nó.
Vốn còn đang điên cuồng bạo phát giờ đây lại yên lặng nằm trong tay hắn, tựa như tất cả lôi đình ban này đều là hư ảo. Diễn biến quá nhanh khiến cho vị hòa thượng cũng không lường trước được, dù sao tử lôi trúc vật này cũng rất khó khống chế. Với hắn có lẽ dễ như trở bàn tay nhưng với những người ở đây sao có thể được, giữ được cái mạng đã là may mắn lắm rồi. Nhưng hắn tuyệt không thể ngờ người thanh niên này lại khống chế nó dễ dàng đến vậy.
"Xem ra nó và thí chủ có duyên với nhau. Không bằng mời thí chủ đến hậu viện cùng ta làm chén trà."
"Vậy cung kính không bằng tuân lệnh, mời đại sư!"
"Mời thí chủ."
Nói rồi cả hai người đồng hành bước lên phía trước, rất nhanh đã đến phía sau hậu viện. Nơi đây từ ngoài nhìn vào gần như không thể phát hiện, nhưng tiến vào rồi mới thấy được nó rộng lớn thế nào. Xung quanh có một căn nhà nhỏ nằm ở xa xa, xung quanh cỏ cây hoa lá cùng những loại kỳ trân dị thảo mọc khắp nơi. Có tiếng chim hót, thú rừng kêu tạo nên một khung cảnh tuyệt đẹp.
"Không ngờ đại sư có thể tự mình mở ra được một tiểu thế giới bên trong này."
"Một chút tài mọn thôi, không đáng nhắc đến. Mời thí chủ đến bên này."
Nói rồi vị này dẫn hắn đến một bàn trà trúc đặt dưới một tán cây bồ đề, xung quanh tiếng lá xào xạc cùng với tiếng suối róc rách nghe rất vui tai.
Lúc này hai người đều im lặng, kẻ thì tập trung pha trà, kẻ thì cảm nhận vẻ đẹp thanh tịnh của nơi đây. Nếu nói trong mắt hắn nơi đây tính ra rất bình thường nhưng thứ làm nơi đây khác thường là xung quanh dường như đều có âm thanh của sự thanh tịnh.
"Mời thí chủ."
Một câu nói lôi Takeru từ trong hưởng thụ tỉnh lại, trước mắt đã là một chén trà nóng đặt đó từ bao giờ.
"Mời đại sư."
"Trà ngon... Trà ngon! Vậy không biết đại sư gọi ta vào đây là có việc gì."
Cảm nhận hương vị thanh mát của trà, Takeru chậm rãi đặt chén xuống nhìn vào vị đại sư như muốn có câu hỏi.
"Có lẽ thí chủ đã nhận ra điều gì rồi chứ nhỉ?"
"Đại sư không phải người ở đây. Hành tinh này không dưỡng ra được người như đại sư đây."
"Đúng vậy. Ta đến từ nơi rất xa, cách đây không biết là bao nhiêu khoảng cách."
"Vậy là từ ngoài Tam Thiên đến rồi..."
"Thí chủ còn biết cả Tam Thiên, xem ra thí chủ cũng không phải người bình thường gì rồi... Không biết thí chủ là chuyển thế trùng tu, đoạt xá hay là trùng sinh đây?"
"Đại sư hỏi câu này có chút hơi thẳng đó nha."
"Hahaha... Không thẳng, không thẳng chút nào. Như này đi nếu thí chủ trả lời thật cho ta biết thì ta sẽ tặng thí chủ toàn bộ những món hàng ngày hôm này."
"Ồ, vậy thì đáng để suy nghĩ đó. Được rồi, ta đều không phải những dạng như đại sư nói, nhưng cũng có thể nói ta chuyển thế là không sai."
"Quá khứ của thí chủ đã từng đạt đến cấp bậc nào?"
"Hử... Đại sư à câu này ngài không nên hỏi và cũng không nên biết, ngài nên biết rằng biết quá nhiều đôi khi cũng không tốt lắm đâu."
"Vậy thứ cho bần tăng mạo muội."
"Đại sư đã hỏi ta rồi vậy bây giờ đến lượt ta. Vạn Phật Thánh Vực còn tồn tại không?"
"Cái... Cái gì? Làm sao thí chủ biết đến sự tồn tại của Thánh Vực? Mà cũng đúng thôi, thí chủ chắc cũng có kiến thức của ngoài thế giới đó rồi."
"Trả lời ta đi đại sư, nơi đó còn tồn tại không?"
"Trước khi trả lời thì thí chủ có thể cho bần tăng biết thí chủ có phải kẻ thù của Thánh Vực không?"
"Vậy là còn rồi. Yên tâm đi ta không phải là kẻ thù của nơi đó, suy cho cùng thì ta cũng từng nợ nơi đó một vài nhân tình mà."
"Ngài rốt cuộc là ai vậy thí chủ?"
"Tốt nhất đại sư không nên biết. Cũng muộn rồi, đến lúc ta phải rời đi rồi."
"Vậy để bần tăng tiễn thí chủ... Sau này nếu có dịp thí chủ có thể đến nơi này thường xuyên."