"Bởi vì em là nữ nhân của ta..."
Nghe được câu nói này của Takeru trái tim Seira như muốn nhảy khỏi lồng ngực để đập rộn ràng hơn, khuôn mặt cô gái vì thế mà xuất hiện những áng mây đỏ thắm. Nhưng bất chợt nhớ đến hành động vừa rồi của hắn, những áng mây đỏ rất nhanh biến mất và thay thế vào đó là khuôn mặt hoảng loạn cùng tức giận không hề nhẹ.
Chứng kiến hắn vì mình mà không tiếc đứng ra che chở, đây chính là nam nhân mà cô chọn a. Nhìn Takeru rồi lại nhìn đám người đang lộn xộn dưới kia với khuôn mặt hoảng sợ, rất nhanh Seira lên tiếng.
"Người đâu tìm kẻ vừa nãy đã ném axit vào thiếu gia, lập tức lôi hắn ra đánh 1 trận."
Nói xong nàng hướng Takeru dìu hắn vào trong công ty, đưa ngay lên trên phòng y tế mà băng bó cho hắn.
"Người đâu mau ra đây xem... Nhanh lên, làm gì mà chậm thế hả?"
Giọng nói cô nàng đanh lại, khuôn mặt trắng bệch tức giận vô ngần, toàn thân run rẩy như muốn ngã sau khi nhìn thấy vết thương trên lưng hắn.
"Đừng lo không sao đâu. Chỉ là một chút vụn vặt thôi, sẽ không sao đâu mà."
Trông thấy biểu cảm của Seira làm Takeru - kẻ dù sở hữu trái tim sắt đá cũng có một chút vui vẻ trong lòng cùng với sự ấm áp mà cô nàng mang đến. Xong rồi nghĩ đến vết thương kia hắn chỉ mỉm cười chẳng coi nó ra gì, đừng nói vết thương nhẹ này ngay cả những hố đen to lớn vô ngần hay là những quyền năng mạnh mẽ đủ sức phá hủy chân giới hắn cũng hững chịu mà không mảy may thương tích, nhưng đó là quá khứ chứ hiện tại dù lành nhanh nhưng hắn cũng thầm than vì sự yếu đuối của cơ thể này.
Bất giác Takeru đưa bàn tay lên đầu Seira và chầm chậm xoa. Khuôn mặt cô gái vì đó mà sự thù hận giảm đi không ít thay vào đó là sự hưởng thụ, đôi môi mỉm cười nhẹ nhàng, đôi mắt híp lại ánh lên vẻ tươi cười.
Rất nhanh nhân viên y tế của công ty đã đến và mang theo bên mình hộp cứu thương khẩn cấp. Trông tấm lưng của Takeru bị đốt cháy nhưng hắn cứ cẩm thấy nó đang chầm chậm hồi phục dù rất chậm, nhưng hắn bất giác lắc đầu con người làm sao có thể làm thế chứ suy nghĩ đó nhanh chóng bị gạt ra và hắn chắc rằng mình bị hoa mắt.
"Thiếu gia đừng cử động để tôi băng bó cho ngài. Xin ngài hãy cởi áo ra."
"Để em giúp..."
Seira lên tiếng và đi đến trước Takeru và chậm chậm cởi chiếc áo phông mà hắn đang mặc. Dù nhìn thấy cơ thể hắn không biết bao nhiêu lần rồi, thậm chí còn đã tắm chung với nhau nhưng nàng bất giác vẫn đỏ mặt vì ngượng ngùng. Cố gắng làm nhanh nhất có thể.
Đôi tay vô tình chạm vào da thịt hắn, cảm nhận được bàn tay bé nhỏ đang vân vê và quét ngang bụng mình Takeru bất giác nhíu mày lại và nhìn vào cô nàng với ánh mắt hiền dịu nhưng cũng đồng thời nhắc nhở cô chú ý.
"Aa... Hihi..."
Nhận ra mình có chút thất thố nhưng không vì thế mà Seira lui lại, thậm chí ẩn ẩn có thể thấy khuôn mặt nhỏ của nàng hiện lên 1 nụ cười tươi như hoa.
Cởi xong chiếc áo của hắn, nhận thấy vết tích của axit để lại trên lưng hắn làm Seira cảm thấy như chính mình bị thương vậy. Nguyên bản vốn nở nụ cười cô gái giờ đây lại lần nữa lâm vào trầm tư, cùng với đó những giọt lệ châu chậm giãi tuôn rơi trên gương mặt tinh xảo cảu mình. Đôi môi mím chặt lại để cảm xúc không vỡ òa mà xà vào lồng ngực hắn, thân hình có chút run rẩy.
Đợi vị bác sĩ kia quấn xong băng tạm thời và dặn dò đôi điều liền lui ra. Dù ngu ngốc đến mấy cũng nhận ra được tình cảm của giám đốc mình với người con trai này, nhưng ông không ngu dù sao thì có tiền là có tất mà đãi ngộ của công ty này rất cao, họ làm gì có mối quan hệ gì cũng không liên quan đến ông.
CẠCH!
Cửa phòng vừa đóng, những cảm xúc như thủy triều dâng lên, không thể kiểm soát được, lệ châu óng ánh tuôn rơi. Cô nàng như một con mèo nhỏ rúc vào ngực hắn cạ cạ khuôn mặt nhỏ vào như muốn xoa dịu nỗi đau kia.
Chẳng mấy chốc những miếng vải băng bó quanh ngực hắn đã thấm đẫm nước mắt của nàng. Nhìn thấy cảnh này hắn có chút không biết phản ứng làm sao, nếu là nữ nhân khác có lẽ hắn đã không ngại mà một bàn chân đạp thẳng mặt rồi, nhưng những người con gái này thì sao có thể. Dù mang bản mặt lạnh lùng nhưng thật sự trong tâm khảm hắn rất quan tâm họ những người con gái đã đi cùng hắn qua vô số kỷ nguyên kia.
Đưa tay gạt đi những giọt nước mắt nơi khóe mi của nàng, hắn đưa tay ra chầm chậm nâng khuôn mặt nàng lên và nhẹ nhàng đặt lên đó một nụ hôn nồng thắm. Bờ môi quấn lấy nhau như muốn trao cho nhau tất cả những gì bản thân có và hòa quyện vào nhau. Không biết qua bao lâu thời gian hắn mới chầm chậm buông bờ môi ngọt ngào kia ra, ở giữa họ còn nối với nhau bằng một sợi chỉ bạc long lanh.
Dường như không thỏa mãi chỉ với 1 nụ hôn, Takeru lần nữa tiến tới trước mặt Seira và đặt thêm lên trên bờ môi đó một nụ hôn nữa.
RẦM!
Bất chợt cửa phòng mở ra, nhưng không phải bằng hình thức thông thường mà là bị đạp đến bung cả chốt cửa kèm với đó là giọng nói hoang mang cùng lo lắng.
"Seira...Seira... Takeru có làm sao không?"
Người thiếu nữ kia bước vào phòng mang theo khuôn mặt lo lắng cùng chút hoảng sợ, thậm chí nếu để ý kỹ cũng nhận ra được khóe mắt nàng đỏ rực, có vẻ cô vừa khóc rất nhiều. Nhưng điều đó không duy trì được bao lâu khi mà đập vào mắt nàng là hình ảnh Takeru đang quấn quít lấy Seira, cả 2 đang tình tứ với nhau.
Lòng ghen tuông bất chợt hiện lên trong lòng thiếu nữ, hai hàm răng nghiến chặt vào nhau, ánh mắt đùng lên lửa giận. Nàng thiếu nữ bất giác hét lên tuy giọng vẫn ngọt ngào nhưng có thể thấy được sự tức tối trong lời nói đó.
"Takeru!!! Chị... Chị mất công chạy nhanh đến đây xem em có bị gì không mà em dám... dám tình tứ với Seira à... Không công bằng... Chị... Chị cũng muốn..."
Nói xong nàng cất bước lao tới phía hắn, bàn tay đưa ra kéo Seira về một bên sau đó giữ chặt lấy hai má của Takeru, đôi mắt long lanh tựa làn thu thủy, có yêu thương, có xót xa nhìn hắn. Dần dần, khuôn mặt xinh đẹp của nàng tiến tới gần, hôn lên môi hắn một nụ hôn ngọt ngào, chậm rãi mà hưởng thụ. Nụ hôn này, tuy không có hoang dại, không có hương vị ngọt ngào của trái cấm như hôm qua nhưng đủ để hắn cảm nhận được tâm ý của nàng. Luyến ái là chưa đủ, bên trong bờ môi mềm của nàng còn ẩn ẩn một hương vị mặn mặn của những giọt lệ châu chảy từ khóe mắt xuống. Tuy không dám nói hắn thích thú nhưng cảm giác thực sự mới lạ, âm ấm mềm mại bờ môi hồng lại có thể cảm thụ được sự lành lạnh của nước mắt cùng hương vị nó...
"Aaa... Cáo già chết tiệt..."
Trừng mắt nhìn cảnh Lunar cướp đi Takeru từ mình Seira hướng cô gái mới đến mắng. Nhưng Lunar cũng không cam lòng yếu thế, dù là chị em thì đã sao cô không ngại dạy dỗ nó một chút. Từng luồng aura nhẹ nhàng bắt đầu di chuyển nhưng đột nhiên không hiểu chuyện gì mà toàn bộ năng lượng cô nàng vừa ngưng tụ lại tán đi, dù cố gắng thế nào cũng không thể ngưng tụ lần nữa.
Nàng nhíu mày nhìn về phía Takeru, bất chợt trông thấy hắn lắc đầu chút hiển nhiên không mong chờ nàng ra tay. Biết ngay là hắn vừa động tay động chân mà, Lunar cũng lắc cái đầu nhỏ của mình chút biểu thị nàng sẽ không làm gì đâu. Nhưng cũng không cam chịu yếu thế khi nghe Seira mắng mình, lườm Seira chút xong rồi nói.
"Đồ mèo vụng trộm... nay em may mắn đó... cứ chờ xem...Aaa..."
Đột nhiên tiếng kêu thất thanh vang lên, điều này không khỏi làm Takeru nhíu mày, lại có chuyện gì nữa đây. Không đợi hắn suy tính rất nhanh Lunar nói ra.
"Em bị thương đúng không? Có làm sao không? Nào để chị đưa vào bệnh viện..."
"Aaa... Đúng vậy để em dìu anh..."
"A... Không sao đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi. Một thời gian sau sẽ khỏi."
"Không được! Em phải đi."
Dù biết hắn rất mạnh, nhưng đứng trước hắn Lunar không mảy may nghĩ được gì hết, trong tận tâm khảm của cô chỉ mong hắn không bị sao. Chịu thua trước sự cường ngạnh của 2 nàng, Takeru đồng ý cùng 2 cô gái đến bệnh viện để kiểm tra.
Thời gian trôi qua mau chóng, thoáng chốc trời đã tối đen như mực, vì để tránh gia đình nghi ngờ nên Lunar cùng với Seira đã phải về nhà mặc dù 2 nàng còn luyến tiếc muốn ở lại qua đêm cùng hắn.
Vết thương trên người Takeru theo các bác sĩ bảo không có gì đáng ngại vì chỉ là ngoài da mà thôi chỉ cần qua 1 lần phẫu thuật là thành công trở lại bình thường. Nhưng nguyên bản vốn không cách nào khôi phục phần da thịt đó, hắn đã ngấm ngầm động tay thao túng ký ức cùng với khống chế họ để họ nói theo ý mình.
Thời khắc này trên cơ thể hắn gần như là hoàn mỹ không có một vết thương nào, đây cũng một phần là do quyền năng hắn ảnh hưởng. Đặt lưng xuống giường chuẩn bị nằm ngủ, nhưng bất chợt cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Hai hàng lông mày nhíu lại, linh hồn cường đại bắt đầu phóng xuất, rất nhanh bao phủ toàn bộ nơi này, tìm kiếm thứ mà hắn cảm thấy. Bất chợt thần thức không tiến thêm nữa mà được hắn thu hồi. Khóe miệng hiện lên 1 nụ cười nhẹ mang theo sự khinh thường.
"Ngu ngốc! Để ta xem ngươi định làm gì?"
Thời gian chầm chậm trôi qua.
Keng!!!...
Mười 12 tiếng chuông vang lên báo hiệu đã nửa đêm rồi. Đúng thời khắc này hắn đã cảm nhận được dị biến phát sinh. Một mùi hương nhàn nhạt theo gió bay khắp căn phòng hắn, nhẹ nhàng xông vào mũi hắn. Hít một hơi sâu để cảm nhận được tác dụng của nó.
"Luyến ái phù... còn có mê dược, chịu chơi đó."
Rất nhanh sau khi hắn hít vào.
CẠCH!
Tiếng mở cửa vang lên nhẹ nhàng trong không gian tĩnh lặng. Bước vào phòng là cô hôn phu cũ của hắn Kyubi. Sau khi bước vào cô nhẹ nhàng đóng cửa lại cùng với khóa trái nó. Với niềm tin rằng chắc chắn hắn đã phải yêu mình say đắm vì mê dược cộng với bùa tình kia.
"Hahaha... Nào đến với em đi Takeru! Chiếm lấy thân xác này đi!"
Một điệu cười yêu dị vang lên cùng với đó cô chầm chậm cởi từng chiếc áo của mình ra. Nhưng cảm thấy có gì đó không đúng, ngẩng đầu lên cô đã phát hiện Takeru đã đứng ngay trước mắt mình rồi.
"Aaa... Anh mong muốn em đến thế cơ à? Đến đây đi, em để cho anh tự làm đó."
Tự hào ưỡn bộ ngực đầy đặn của mình ra, nhận thấy bàn tay hắn bắt đầu nhẹ nhàng đưa lên, khóe miệng cô bất giác mỉm cười. Nhưng bất chợt dị biến phát sinh.
BỐP!
Một cái tát không thương tiếc vang lên, nó hưởng thẳng má trái cô và đi. Bị bất ngờ bởi hành động của hắn, không kìm được trợn mắt nhìn về phía hắn cùng với bàn tay xoa xoa chỗ vừa bị đánh. Kyubi lên tiếng.
"Ngươi... Ngươi đánh ta? Không thể nào... rõ ràng ta đã bỏ bùa mê với xuân dược rồi mà?"
"Haha... Ngươi nghĩ mấy trò trẻ con đó làm gì được ta?"
Nói rồi không đợi cô lên tiếng hắn trực tiếp ra 1 cước đạp thẳng vào bụng cô.
"Đây là cảnh cáo! Lần sau đừng có chủ ý áp đặt lên ta cái gì. Ngươi không xứng... Vĩnh viễn không xứng."
"Ngươi!"
Nén đau đớn cô đứng dậy nhìn thẳng hắn mà quát.
"Sẽ có ngày ta trả thù ngươi Takeru! Đừng nghĩ mình là thiếu gia của Kazuhiko mà oai phong, sẽ có ngày ngươi quỳ dưới chân ta mà sùng bái ta."
"Ta vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên mối nhục này đâu."
"..."
Đợi cô nói xong hết thảy, khoảng lặng lần nữa bao trùm 2 người, 1 lúc sau hắn mới lên tiếng.
"Chỉ bằng ngươi?"
"Nói xong rồi cút đi trước khi ta đổi ý! Ngươi chưa phạm lỗi lầm đến mức mất mạng."
"Ngươi đợi đó..."
Nói rồi cô ta lập tức quay người ra khỏi cửa rời đi, 1 tay ôm bụng còn tay kia thì vẫn ôm cái mặt bị hằn 5 ngón tay trên đó.
Tách!
Tiếng búng tay vang lên cùng với đó là toàn bộ những lá bùa cùng mùi hương đều tan biến ngay lập tức.