Đế Tôn

Chương 307: Chết ở trong hang ổ (1)




Hắn cười lạnh một tiếng nói:

- Cao thủ so chiêu đã là như thế, lưu nhất phân lực, chính là đưa mạng của mình! Huyền Hạ còn muốn hai nhà Thái Huyền, Huyền Thiên không đả thương hòa khí, nào có chuyện tình tiện nghi như vậy? Hắn người đã già, mềm lòng, nghĩ tới cho tên tiểu bối Tịch Ứng Tình kia cầu hôn để Huyền Thiên Thánh Tông kéo dài hơi tàn, liền chỉ có một con đường chết!

Một vị nữ đệ tử cười nói:

- Sư tôn, lão tổ luôn khen Tịch Ứng Tình rất cao, chính là nhân vật cực kỳ có khả năng trở thành thần nhất, lần này cầu hôn ta cũng tận mắt nhìn đến người này, thấy thế nào cũng là một kẻ bất lực, không có nửa điểm chưởng giáo Chí Tôn. Thánh Nữ gả cho hắn, thật là bôi nhọ Thánh Nữ! Lấy ý kiến của ta, không cần lão tổ xuất lực, chỉ bằng nhất mạch chúng ta là có thể san bằng Huyền Thiên Thánh Tông!

- Tịch Ứng Tình đúng là có chỗ lợi hại, không thể khinh thường.

Hàn Chử mỉm cười nói:

- Quy sư huynh cùng hắn từng đánh một trận, còn không phải là thua sao? Bất quá Quy sư huynh là pháp bảo bị hủy, nếu như Kim Đao hắn còn, Tịch Ứng Tình cũng khó có thể làm gì được hắn. Lão tổ sớm đã có tâm tư tóm thâu Huyền Thiên Thánh Tông, đến lúc đó ta cũng muốn cùng Tịch Ứng Tình đấu một trận, nhìn hắn sâu cạn!

- Quy sư thúc lần trước ra cửa, đến bây giờ còn không về, có thể gặp chuyện không may hay không?

Có đệ tử hỏi.

- Lấy thực lực của Quy sư thúc, giết mấy tiểu bối của Huyền Thiên Thánh Tông sẽ xảy ra chuyện? Trừ khi những chưởng giáo Chí Tôn kia xuất thủ, bất quá người nào dám đắc tội Thái Huyền Thánh Tông chúng ta... Di? Đây là cái gì?

Nhiều đệ tử rối rít ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy giữa không trung một quả cầu lửa thật lớn gào thét bay tới, tà tà xẹt qua trời cao, chạy thẳng tới Thái Huyền Thánh Tông.

Cái hỏa cầu này xông vào bầu trời Thái Huyền Thánh Tông, càng ngày càng gần, chu vi hơn mười dặm, trong lửa còn có một đống tảng đá to đến kỳ cục, phảng phất là một ngọn núi!

- Chẳng lẽ là thiên ngoại rơi xuống tinh thần?

Nhiều đệ tử trưởng lão của Thái Huyền Thánh Tông rối rít bị kinh động, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy hỏa cầu cự đại kia thẳng tắp hướng chỗ Linh sơn của Hàn Chử Đạo Nhân oanh khứ!

Thiên ngoại có tinh thần vẫn lạc nhân gian cũng không hiếm thấy, loại chuyện này thường có, bất quá đại đa số thường thường hóa thành Lưu Tinh, còn chưa rơi xuống mặt đất liền đốt thành tro tàn, cũng có không thể thiêu đốt sạch sẻ, nhưng thể tích cũng phi thường nhỏ.

Mọi người còn là lần đầu tiên nhìn thấy thiên ngoại khổng lồ như thế!

Ánh mắt Hàn Chử Đạo sáng lên, đứng dậy phân phó nói:

- Trong thiên ngoại tinh thần thường thường tích chứa bảo mỏ hiếm thấy, viên tinh thần này to lớn như thế, cũng là một khoản tài phú ngoài ý muốn. Chư vị đệ tử tản ra, để ta chặn viên thiên ngoại tinh thần này!

Rất nhiều đệ tử vội vàng phi thân lên, tránh ra phạm vi thiên ngoại tinh thần oanh kích, cùng kêu lên nói:

- Mời sư tôn xuất thủ!

Những Linh sơn khác truyền tới tiếng cười nói:

- Hàn Chử sư huynh thật là vận khí tốt, ở trong nhà ngồi bất động, liền tự động có bảo tàng đưa tới cửa, bọn ta làm sao không có vận khí tốt như vậy?

Hàn Chử cười to nói:

- Ta gần đây đúng là số phận tốt kinh người, chư vị sư huynh, đợi thu viên tinh thần này, sẽ cùng các ngươi rỗi rãnh uống rượu!

Viên thiên ngoại tinh thần này càng ngày càng gần, Hàn Chử lệ quát một tiếng, lấy tay liền chộp tới, bàn tay của hắn chưa đến gần, vô cùng hàn khí phún dũng ra, đem Đại Hỏa trên hỏa cầu dập tắt, lộ ra sơn thể đen nhánh bên trong.

Oanh!

Thiên ngoại tinh thần chạm đến chưởng lực của hắn, thế nhưng không có bị ngừng, đè ép bàn tay của hắn tiếp tục rơi xuống, tốc độ như cũ cực nhanh!

Bàn tay của hắn không chịu nổi áp lực to lớn như thế, từng khúc băng liệt.

Hàn Chử nhẹ kêu một tiếng, thấp giọng nói:

- Ngọn núi này đúng là không nhỏ, vốn dĩ lấy tu vi thực lực Thiên Cung nhị trọng của ta, còn không đến mức đón không nổi, chẳng lẽ nói bên trong ngọn núi này quả nhiên tích chứa bảo mỏ rất cao gì?

Một mặt kính khổng lồ từ trong cơ thể hắn gào thét bay ra, càng lúc càng lớn, có trên trăm ngàn con Ly Long phi vũ, đón nhận ngọn núi lớn này.

Cạch!

Tòa núi lớn kia đè ép, như cũ rơi xuống phía dưới, sắc mặt Hàn Chử biến hóa, cái trán toát ra mồ hôi lạnh, điên cuồng hét lên một tiếng, toàn lực thúc dục, như cũ để kháng không nổi!

Ầm!

Ngọn núi lớn này chưa đến gần, áp lực vô hình liền ép tới hắn đính tại chỗ, chỉ thấy ngọn núi của hắn kịch liệt lay động, nhanh chóng hướng dưới đất chìm xuống, trong nháy mắt hùng núi cao vạn trượng liền hoàn toàn chìm vào dưới đất, ngay cả đỉnh núi cũng không lộ ra!

Núi lớn thế như chẻ tre, mang theo Hàn Li lao xuống đỉnh đầu của Hàn Chử Đạo Nhân, chỉ thấy trên mặt vị lão giả này lộ ra kinh ngạc cùng vẻ khiếp sợ, còn chưa kịp phản ứng, bang... một tiếng vang nhỏ, liền bị ngọn núi lớn này đập vụn đỉnh đầu, tiếp theo là hai vai, lồng ngực, xương hông, hai chân, một đường áp đến bàn chân!

Một trận gió nhẹ xuy phất mà đến, ngọn núi lớn này đột nhiên nứt vỡ tan rã, hóa thành thạch phấn đầy trời, chồng chất ở trên thi thể Hàn Chử Đạo Nhân, giống như một mộ phần mới tạo.

Rất nhiều đệ tử của Hàn Chử ngơ ngác nhìn một màn này, chợt hiểu ra như mộng, sư tôn của bọn hắn mới vừa rồi còn cùng bọn họ vừa nói vừa cười, nhưng bây giờ đã biến thành một bãi bùn lầy, bị chôn ở trong mộ phần!

Đột nhiên, trên người một vị đệ tử truyền đến một cổ tao khí, là bị một màn trước mắt này làm cho sợ đến không khống chế, đái ra quần.

- Chuyện gì xảy ra? Hàn sư huynh làm sao sẽ bị một viên thiên ngoại tinh thần đè chết?

Trong Thái Huyền Thánh Tông trầm mặc chốc lát, đột nhiên từng cái từng cái thanh âm khổng lồ bộc phát ra, đạo đạo nhân ảnh phóng lên cao, rối rít hướng nơi này chạy tới, một vị lão giả vừa sợ vừa giận nói:

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

- Viên thiên ngoại tinh thần này rõ ràng chỉ là một tảng đá bình thường, há có thể đè chết Thiên Cung cường giả?

- Hàn sư huynh tế lên Hàn Li, coi như là chưởng giáo Chí Tôn cấp cường giả xuất thủ cũng có thể đối chiến mấy hiệp, làm sao thoáng cái liền bị một ngọn núi đè chết rồi?

- Nhanh đi bẩm báo Thái Hoàng lão tổ!

Thái Huyền Thánh Tông, Hàn Chử bị chết thật sự ly kỳ, thật sự kỳ hoặc, tòa núi lớn này rơi xuống đất liền toái rụng, hiển nhiên không thể nào tích chứa bảo mỏ gì, sức nặng cũng sẽ không quá kinh người, nhưng hết lần này tới lần khác Hàn Chử, vị Thiên Cung nhị trọng cường giả này lại bị ngọn núi kia đè chết, quả thực là chuyện không thể nào!

- Không nên kinh hoảng, chuyện này ta đã biết.

Bên trong Thần Đỉnh của Thái Huyền Thánh Tông, đột nhiên truyền đến thanh âm của Thái Hoàng lão tổ, để cho mọi người bối rối tỉnh táo lại. Chỉ thấy trong Thần đỉnh, một thiếu niên tóc trắng đi ra, một bước liền tới đến nơi Hàn Chử vẫn lạc, trên dưới đánh giá nấm mồ cự đại kia, vừa ngẩng đầu nhìn đỉnh đầu, nhẹ giọng nói: