Sống trên đời, điều quan trọng là phải biết từ bỏ.
Đây là điều mà chính tôi, Arimachi Kaname đã đúc kết ra sau suốt 17 năm cuộc đời ngắn ngủi.
Những người đấu tranh cho sự bình đẳng, bản chất lại là bộ phận luôn được hưởng lợi từ sự bất bình đẳng đó. Nào là quốc gia xuất thân, tiềm lực kinh tế và môi trường giáo dục của gia đình, học vấn, ngoại hình, năng lực thể chất, dị tật bẩm sinh, vận hạn từ trên trời rơi xuống hay bệnh tật――Tất cả đều bất bình đẳng đến khủng khiếp, trong khi bản thân muốn tự xoay chuyển thì lại chẳng được đáng là bao.
Và vì vậy, con người thường cố với lấy cái thứ cảm giác thỏa mãn mà khi còn nhỏ họ đã chẳng hề có đủ.
Giống như cái cách mà một đứa trẻ sinh ra trong gia đình nghèo luôn khoác lác nói về giá trị tuyệt đối của đồng tiền. Hay giống như một đứa trẻ sẽ tự biết kiềm chế thói háu ăn nếu như cho ăn ít đồ ngọt lại. Hoặc tương tự như một đứa trẻ càng bị ngăn cấm giao du, kết bạn nhiều thì càng trở nên phóng khoáng trong tình dục hơn.
Tôi kiếm tìm sự kết nối với thế giới. Tôi muốn được cảm thông. Đến mức mà dù có nói là tôi bị ám ảnh thì cũng không sai. Tôi chỉ muốn thực sự cảm nhận được cái cảm giác sống trong cùng một thế giới như bao con người khác cùng sinh ra trong thế giới này.
Mà, tôi vốn đã từ bỏ rồi.
Tôi từ bỏ và chấp nhận số phận.
Thế nhưng, mặc dù tôi vẫn sống như vậy, sống cái cảm giác mệt mỏi xen lẫn buồn nôn từ ngày này qua ngày khác, sống trong cái thứ xúc cảm bơ phờ một cách không hề ít. Mà, dù nghe có phần đần độn, nhưng dường một phần sâu thẳm nào đó trong trái tim tôi lại dấy lên cái cảm giác mong đợi, trong khi chính bản thân tôi còn chẳng tự ý thức được.
Mà không, tôi phải thừa nhận là nó thực sự có.
Chỉ khi mà tôi vẫn còn chưa chấp nhận từ bỏ, tôi mới cứ mãi miên man suy nghĩ không thôi về những điều này.
Và vì vậy, với chiếc bút chì kim trên tay còn lại, tôi đâm thẳng xuống mu bàn tay trái.
Cảm giác chạm phải vật cứng truyền về tay phải. Một phần có thể vì phần thịt ở chỗ này không dày, hoặc vấn đề có thể là do không dồn đủ lực, phần đầu bút chì không cắm ngập vào trong mà chỉ để lại một vết thương nhỏ.
Máu bên trong ứa ra, tụ lại thành một bọng màu đỏ to ngang viên đạn súng hơi.
「......Đau」
Dối trá.
Hoàn toàn chỉ là dối trá.
Hoàn toàn chẳng có cảm giác nào. Dù chỉ một chút đau cũng không. Tôi chẳng hề cảm nhận được gì cả. Tôi chỉ lãnh đạm nhìn máu đang rỉ ra từ mu bàn tay như thể còn chẳng phải việc của mình.
Chợt nhìn sang bên, tôi trông thấy Yamashita-kun (tạm gọi) cũng nhìn sang tôi với vẻ kinh ngạc.
Vậy là phải rồi. Trông thấy người khác cầm cây bút chì kim lên tự đâm vào mu bàn tay mình giữa giờ học, phản ứng như vậy là phải rồi. Khéo khi cậu ta còn tưởng tôi bị điên rồi cũng nên. Chắc hẳn là cậu ta nghi ngờ tôi vẫn đang bị nhiễm chuunibyou mất.
Trong lớp học. Phải, tôi vẫn đang hoàn thành đầy đủ nghĩa vụ của mình như là một học sinh cao trung mà.
Cao trung Nonoke. Năm 2 lớp C.
Và đó cũng chỉ là đôi chút tóm tắt về tôi, còn giờ đang là tiết 4, tiết học môn văn học hiện đại.
Giữa mùa hạ. Tháng Thủy Vô Nguyệt [note56043]. Khoảng thời gian đầu tháng sáu. Không khí không còn dễ chịu đến mức đủ để gọi là mùa xuân mà đã đủ nóng để gọi là mùa hè, tiết trời vẫn cứ liên tục bất ổn mỗi ngày.
Kể từ khi lên năm hai tới giờ, lớp vẫn chưa tổ chức sắp xếp lại chỗ ngồi lần nào, cả lớp vẫn ngồi theo thứ tự bảng chữ cái. Aoyanagi (tạm gọi), Akaike (tạm gọi) và tiếp theo là Asahi, còn từ trên xuống bàn thứ tư thì mới tới Arimachi.
Tôi chạm mắt phải Yamashita (tạm gọi).
Mà không, gượm đã nào.
Nếu đã xếp theo thứ tự bảng chữ cái, ngồi cạnh tôi sao lại có thể là Yamashita được chứ. Chắc hẳn kiểu kiểu như là Endou thôi. Một lần nữa, tôi lại chạm mắt phải Endou (tạm gọi).
Sau đó, mặt cậu ta cứng đờ lại như muốn nói rằng không hề trông thấy gì cả, cậu ta dán mặt vào cuốn sách toán và bắt đầu liên tục ngoáy cây bút chì kim xuống quyển vở.
Cậu ta trông kinh ngạc tới độ như vừa chạm mặt phải gấu vậy. Cứ như thể tôi sẽ giết cậu ta nếu cả hai vẫn còn tiếp tục chạm mắt, cậu ta trở nên run sợ. Bên cạnh đó, trong trường hợp nếu chạm mặt phải gấu thật, câu trả lời đúng là phải từ từ lùi lại mà không được phép quay mặt đi. Hay nói cách khác, tốt nhất cậu ta vẫn nên nhìn thẳng vào mắt tôi trong khi chỉ từ tốn viết cây bút chì kim xuống quyển vở. Tiếc quá, Endou. Cậu sẽ bị giết mất thôi.
Thật là một trò đùa mà nếu nói ra thì sẽ chẳng thể cười nổi.
Trong lúc bản thân vẫn đang đấu tranh chống lại những ý nghĩ vẩn vơ đó, tiếng chuông báo hiệu hết tiết vang lên.
Tiết 4 đã hết. Như vậy thì tiếp theo sẽ là giờ nghỉ trưa.
Đóng cuốn sách giáo khoa với trang đang mở chẳng hề liên quan gì tới tiết học lại, tôi cất cùng với vở vào trong ngăn bản. Với lấy chiếc túi đựng bánh mì ngọt [note56044] mua ngoài cửa hàng tiện lợi, và khi tôi vừa đứng lên.
「Oi, Arimachi. Mày nhớ lát nữa qua phòng giáo viên đấy」
Gọi cho tôi là một đứa trong lớp có cùng họ với tôi.
Đảm bảo chắc chắn rằng ví đã nằm trong túi, tôi vật vờ bước đi qua dòng người hối hả và nhộn nhịp mà chẳng tìm ra được một khoảng nào để bản thân có thể được tạm ngơi nghỉ.
Và khi tôi mở cửa cuối lớp ra, hiên ngang đứng trước mặt tôi là một nữ giáo viên với hiện diện trông không khác gì quỷ dữ.
Giữa những quyển sách giáo khoa và tập tài liệu về văn học hiện đại cầm trên tay, nổi bật hơn cả là chiếc bút bi đang bị nắm lại rất chặt. Phần đầu chiếc bút thò ra ngoài. “Cây bút không phải là công cụ để đâm người khác đâu”, liệu tôi có nên chỉ ra điều này không nhỉ. Hay là đề phòng bị đâm thì nên động thủ trước. mà liệu tôi nói không đủ thuyết phục hay sao? Hẳn vậy rồi.
「Gan cậu to lắm thì mới dám phớt lờ cả giáo viên đấy nhỉ. Arimachi Kaname」
Kamakura Mizuki. Tuổi ở đâu đó khoảng gần 30.
Cô ấy là giáo viên dạy môn văn học hiện đại tại Cao trung Nonoke, đồng tới cũng là giáo viên chủ nhiệm lớp C khối 2 của chúng tôi.
Mái tóc đen với kiểu bob bắt mắt, khóe mắt thon dài. Chiều cao thì chắc rơi vào khoảng 1m60. Thường chỉ trang điểm điểm nhẹ nhàng do có thể là gia đình áp đặt hoặc chỉ đơn giản là vì sở thích cá nhân.
Khoác lên mình một chiếc áo jersey [note56045] màu vàng trông có phần hơi thùng thình, nhưng hôm nay lại là với màu không thường hay xuất hiện.
Thường thì cô ấy sẽ mặc áo màu hồng, trong khi phiên bản màu vàng của Kamakura Mizuki thường sẽ chỉ xuất hiện khoảng một lần mỗi tuần. Rất có thể là do cô ấy có quy tắc riêng nào đó, nhưng cụ thể là gì thì tôi chịu. Tôi chỉ cần biết là cô ấy sẽ tỏ ra cực kỳ khó chịu cứ mỗi khi tới ngày mặc áo màu vàng (có liên quan với một tỉ lệ nào đó).
「Em xin lỗi. Do hơi mất tập trung nên em không để ý ạ」
「Cậu khỏi phải nói dối với cái vẻ mặt tỉnh bơ đó」
「Sensei, cô cũng biết về thể chất bất thường của em rồi mà?」
「Cậu khỏi phải đổ vạ cho thứ gì khác. Cái tai của cậu chả làm sao cả」
「A~, vậy thì có thể là cô chưa biết điều này đấy ạ」
「Ngoài chuunibyou và cái thói nói dối quen mồm ra thì cậu còn cái gì nữa?」
「............」
「Tóm lại là phòng giáo viên để sau…… mau qua phòng hướng nghiệp cho tôi. Hiểu chứ」
「............」
「Cái mồm của cậu để đâu. Hay là để tôi hạ điểm chuyên cần của cậu xuống hả, cái thằng nhãi này」
「Uwa, nhỡ đâu bài kiểm tra tiếp theo em sẽ được 90 điểm đó. Tiếc thật」
「Haha, câu đùa hài quá đấy. Ngay cả trong trường hợp đó, người chấm điểm vẫn là tôi đây này. Tôi chính là luật. Nói đến vậy cậu đã hiểu chưa? Hả?」
「......Sensei, vậy cô có biết về PTA không?」[note56046]
「Chắc hẳn là giám đốc điều hành chứ gì. Cậu đòi dạy khôn cả giáo viên hả」
「Nhưng đó là CEO đấy cô. Em không thấy cả hai giống nhau chỗ nào ngoài việc đều cùng có 3 chữ cái nằm trong bảng chữ cái đâu ạ」
Mà không, thế nhưng các trường học dương như các trường học không thể ngóc đầu lên được trước tổ chức to lớn, hùng mạnh và tệ hại mang tên PTA. Đến ngay cả khi nói rằng trường học bị đặt hết dưới sự kiểm soát của PTA, điều này âu cũng chẳng hề quá lời. PTA = CEO. Tóm lại, phát ngôn này mang tính tỏ rõ sự bất bình của giáo viên đối với hệ thống hiện tại.
「Sensei, cảm ơn vì cô đã luôn tận tụy ạ」
「Hở? Khỏi phải khen, lát nữa nhớ qua phòng hướng nghiệp. Nhớ đấy」
Nói hết những gì cần nói, giáo viên quay lưng rời đi.
「......Vâng」
Và tôi bắt đầu di chuyển ở hướng ngược lại so với giáo viên.
Tòa nhà thứ hai này là vị trí mà năm hai chúng tôi và năm nhất được bố trí lớp học. Và vị trí hiện tôi đang hướng đến hiện tại là lèo cầu thang lên tầng ba, đi qua hành lang mở để tiến sang tòa nhà phía Đông.
Giờ ăn trưa trở nên nhộn nhịp. Những nam sinh đang lao về phía căng tin. Vài nữ sinh khác đang cầm hộp bentou trên tay đi đâu đó. Còn những học sinh nghiêm túc thì đang đặt câu hỏi cho giáo viên với quyển vở lăm lăm trên tay. Đám ngốc đang xông phi thẳng vào bạn mình. Với chiếc túi ngoài cửa hàng tiện lợi trên cổ tay và hai bàn tay đút trong túi quần, tôi chỉ đi loanh quanh như một kẻ cô độc.
Bỗng
Một nam sinh đang vừa đi vừa nói chuyện với bạn ở phía sau đúng trúng vào tôi.
「Otto, Xin l…… HI~!?」
Cậu ta cố gắng khẽ xin lỗi, nhưng rồi vẻ mặt liền co rúm lại ngay khi nhìn thấy tôi.
Một phản ứng thường thấy. Cứ làm như tôi là quái vật hay gì ấy.
「Thằng đần này, xin lỗi cho đàng hoàng vào」
「R, rất xin lỗi nhé. Thực sự là tôi, không có cố ý đâu」
Nnam sinh khác đi bên cạnh thúc cùi trỏ vào cậu ta để giục cúi đầu xuống.
「Ừ. một phần cũng là lỗi của tôi mà」
Lần nào tôi cũng mắc trong suy nghĩ xem nên phản ứng thế nào cho phải? Câu trả lời đúng, không có nhỉ. Mà có thật là không có câu trả lời đúng không? Thật là ngu xuẩn.
「Ai kia?」「Mày không biết gì sao? Này, nghe bảo thằng đấy từng giết chó đấy」「Cái thằng đó ư? Quả thực là trông cái mặt đấy thì dễ thế lắm」「Nói thì lúc nào cũng oang oang hết cả ra」「Liệu hồn không mày sẽ là đứa tiếp theo bị đánh đấy」「Tốt nhất là cố đừng nhìn vào nó nữa. Chẳng may chạm mắt là không xong đâu」
Xì xào xì xào. Những tin đồn mà tôi đã nghe đến chẳng đếm xuể số lần. Nói xấu sau lưng. Vì vậy nên thậm chí họ còn nói rõ mồn một ngay đằng sau tôi. Mặc dù tôi cũng đã quen với ánh mắt kỳ lạ nhìn vào mình rồi, nhưng chỉ riêng cái cảm giác thì không thể trở nên dễ chịu được. Đúng là ghê tởm. Mấy người thực sự quá ghê tởm
A~, dẫu vậy, có lẽ tôi lại cảm thấy ghê tởm đối với chính bản thân mình hơn.
Buông tiếng thở dài trước những chuyện khó chịu cứ xuất hiện liên tục, tôi lại bắt đầu đi tiếp.
Ngay cả với hàng tấn phiền phức đó, chỉ cần tôi bước sang tòa nhà phía Đông, tôi có cảm giác được rũ bỏ tất cả cứ như đang ở một thế giới khác.
Tòa nhà phía Đông chủ yếu là nơi đặt những căn phòng của các câu lạc bộ văn hóa, phòng thí nghiệm, phòng hội họa, phòng nữ công gia chánh và còn nhiều căn phòng đang bỏ trống khác. Giờ học chính thường đã chẳng mấy ai ghé qua đây, ngay cả giờ nghỉ trưa thì nơi đây cũng chẳng có mấy ai bận tâm tới.
Trên tầng 4 ở tòa nhà phía Đông. Căn phòng nằm cạnh phòng trong cùng chính là một cứ điểm bí mật.
Trước đây dường như chỗ này từng là phòng của câu lạc bộ văn học. Còn giờ thì nó chẳng còn gì hơn ngoài lớp vỏ. Một lớp vỏ trống rỗng. Thủ thuật ở đây là phải vừa nhấc vừa đẩy cửa trước lên, từ đó không cần chìa khóa mà vẫn có thể dễ dàng lẻn vào trong.
Căn phòng thoáng bụi tạo cảm giác yên tĩnh bên trong. Tia nắng xuyên qua kẽ hở của tấm rèm chắn làm hiện lớp bụi lên như đang chào đón tôi, tôi nhét mình vào trong khoảng hở vừa khít giữa bục giảng và kệ tủ.
Phía cuối căn phòng là những bộ bàn học xếp chồng lên nhau trong hệt như một đội xếp hình thể dục dụng cụ. Trước tôi có thử lục lọi thì căn phòng chứa đầy những cuốn tạp chí và sách đủ thể loại.
Cũng không hẳn là do tôi chỉ thích được cô độc, chỉ là ở giữa thế giới này khiến tôi chẳng thể thoải mái nổi, và dù cũng hiểu rằng bản thân vốn chẳng mấy được chào đón, nhưng những lúc như vậy, tôi chỉ muốn được bình an. Rốt cuộc, điều mà tôi đang muốn nói là bình yên nằm chính ở cảm giác cô độc này.
Chỉ có nơi này mới là thánh địa cuối cùng cho tôi một chút bình yên. Hoặc có lẽ là tôi tự tưởng tượng như vậy.
Lạch cạch lạch cạch.
Cửa trước căn phòng đột nhiên rung cành cạch lên. Chẳng mấy chốc, cánh cửa dần mở ra với thanh âm rẹt rẹt tẻ nhạt, và rồi một cô gái xuất hiện.
Narusaka Suzuna. Mười lăm tuổi. Năm nhất cao trung.
Mái tóc dài óng mượt màu be sữa. Đôi mắt long lanh như một con vật nhỏ, chiếc mũi thon thả ưa nhìn. Lớp trang điểm tự nhiên càng tôn lên vẻ đẹp vốn có. Em ấy mặc một chiếc váy ngắn viền xếp, còn phía trên là chiếc áo len đồng phục có màu trắng nhạt bên ngoài chiếc áo sơ mi hè bên trong.
Bầu không khí mà thoạt nhìn tưởng chừng rất thân thiện, nhưng có một sự thật mà tôi biết là em ấy luôn cực kỳ cảnh giác đối với người khác.
====================
WORK IN PROGRESS => 40%