Dễ Thương Cũng Sai Sao

Chương 8: Công viên




Sáng hôm sau là ngày nghỉ, Lưu Chí Tinh vui vẻ chạy qua nhà bé con rủ đi chơi.

Hôm nay nắng ấm, rất thích hợp ra công viên.

Tô Dương Khiết ra mở cửa, cô nhìn cậu với ánh mắt ngạc nhiên, nhưng không quên đưa cậu vào nhà rồi mới hỏi:

"Hôm nay con qua tìm bé Đường đúng không? Nhưng em vẫn đang ngủ trên phòng đó."

Lưu Chí Tinh lắc đầu:"Không sao ạ, con sẽ chờ em dậy."

Tô Dương Khiết " Ồ " một tiếng.

"Con muốn đi lên phòng em chờ, hay ngồi dưới phòng khách?"

Cậu mím môi suy nghĩ, cuối cùng đưa ra quyết định:"Lên phòng em ạ."

Tô Dương Khiết phì cười, cô nắm tay cậu nhẹ nhàng dắt lên lầu, từng bước chân không nhanh không chậm mà vô cùng phong thái, tỏa ra khí chất ôn hòa của một thiếu nữ.

Cô đưa cậu lên lầu, đứng trước hành lang quen thuộc, chỉ tay lên phía trước nói:

"Phòng bé con là phòng kế cuối, trước cửa có treo một con gấu trúc, con đến đó là sẽ thấy."

"Nếu con đợi em dậy thấy lâu thì cứ lấy mấy cuốn truyện xếp trên kệ mà xem nhé."

Lưu Chí Tinh gật đầu đáp lại. Cậu một mình đi trên hành lang, tấm thảm lót đường khá dày khiến đôi chân nhỏ cảm thấy ấm áp, thình thịch, một bước, hai bước, rồi ba bước.

Đôi chân dừng hẳn. Trước mặt cậu, một cánh cửa gỗ màu vàng lông chuột bắt mắt, phía trên còn treo một con gấu trúc tươi cười, hai tay gấu trúc cầm bảng in chữ "welcome" được khắc vô cùng tỉ mỉ.

Lưu Chí Tinh hít sâu rồi thở đều.

Cậu có thể cảm nhận được sự hồi hộp trong tim mình, là cảm giác trong những bài văn tựu trường thường có, nôn nao, mong chờ và cả lo lắng.



Đừng hỏi tại sao lên phòng người khác lại có nhiều cảm xúc như vậy, cậu cũng chẳng biết nữa.

Cậu lặng lẽ mở cửa ra, một không gian xa lạ liền hiện lên trước mắt.

Phòng của Lạc Đường không lớn, nhỏ gọn và ấm áp.

Căn phòng theo màu chủ đạo là trà sữa, sơn tường còn được dán thêm vài mẩu sticker trẻ con dễ thương, tạo cho người khác một cảm giác tích cực và thoải mái.

Lạc Đường nằm trên nệm bên cạnh cửa sổ, ba mẹ không cho bé nằm trên giường một phần là do sợ bé nửa đêm té xuống nền sẽ bị đau, phần còn lại là để di chuyển thuận tiện.

Lưu Chí Tinh ngồi xuống nhìn bé không chớp mắt, vô cùng chăm chú.

Bé đưa tay gãi má phúng phính của mình, còn chép miệng một cái, đôi mắt nhắm nghiền thỉnh thoảng cử động nhẹ, gương mặt vì tia nắng chiếu vào trở nên trắng hồng ấm áp.

Nhìn ở góc nào cũng thấy sự dễ thương.

Lưu Chí Tinh thử chạm nhẹ vào má bé, sau đó run lên vì kích động.

Mềm mềm, còn mát lạnh thoải mái!

Lông mi bé run rẩy, nghĩa là sắp mở mắt, Lưu Chí Tinh thấy thế thì rút tay lại, bộ mặt bình tĩnh đứng lên như thể mình mới đi vào.

Quả nhiên, Lạc Đường mở mắt ra. Đôi mắt mông lung ngấn nước, bé thấy người trước mặt thì mơ màng, cứ nghĩ mình còn mơ, mới đưa tay dụi mấy lần.

Dụi đến đôi mắt hơi đỏ mà người trước mặt còn chưa biến mất, bé bực dọc nghĩ tại sao lại mơ dai thế, chẳng lẽ bé thích anh đến mức này sao.

Lưu Chí Tinh nhíu mày cầm lấy cánh tay đối phương, nghiêm túc xem xét đôi mắt to tròn kia, mở miệng:

"Đừng dụi như vậy, đau mắt đó."

Lạc Đường lúc này mới ngạc nhiên tròn xoe mắt, đáp:"Anh."

"Anh ơi."

"Làm sao?"

"Hihi anh ơi."

Bé tươi cười nhìn cậu:"Chào buổi sáng nha."

Lưu Chí Tinh thả tay bé ra, cong môi:"Ừ, chào buổi sáng."

Cậu đỡ bé đứng dậy, khuôn mặt lãnh đạm:"Mau đi vệ sinh rồi đi ăn sáng, xong rồi chúng ta sẽ ra công viên chơi."

Sợ bé từ chối, cậu bổ sung:"Ở đó có mấy con hổ bông đẹp lắm."

Lạc Đường gật đầu, cậu mới thở phào bước ra khỏi phòng chờ đợi. Cậu nhìn bàn tay non nớt của mình, muốn nhớ lại xúc cảm khi chạm vào má bé, có chút vui sướng mỉm cười.



Hai đêm ngủ hôm trước, hai đứa mỗi khi lên giường đều nhắm mắt ngủ say, thức dậy cũng là thức cùng nhau, nên cậu vẫn chưa có cơ hội ngắm nhìn như hôm nay.

Quả nhiên, tiếp xúc gần khác với tiếp xúc bình thường.

Tô Dương Khiết đang hâm lại súp bắp cải và bánh bao cho con trai thì thấy hai đứa nhỏ từ trên lầu đi xuống.

Lạc Đường chạy đến bên chân cô tươi cười:"Mẹ ơi, chào buổi sáng."

Cô phì cười gật đầu nhéo nhẹ má bé:"Chào buổi sáng con trai."

Rồi quay sang cậu:"Chí Tinh, con có muốn ăn thêm một chút với em không?"

Cậu gật đầu, nuốt lại lời nói đã ăn một bát cà ri ở nhà:"Vâng ạ, dù sao con chỉ mới ăn một chút."

"Ôi chao, Quân Dao không nấu cho con ăn hả?"

Lưu Chí Tinh ngại ngùng:"Không phải ạ. Mẹ con chỉ nấu cháo."

Cậu nhớ đến lúc ăn sáng đã từ chối ăn thêm sốt cà ri của mẹ vì quá no, chỉ biết thầm xin lỗi mẹ trong lòng.

Lạc Đường vì có anh trai mà vui vẻ hơn, bé tự động trèo lên ghế ngồi, còn tự tay lấy muỗng nhỏ múc súp ăn, gương mặt còn khoe rất tự mãn.

Nhìn đi anh, em biết tự giác ăn súp nè!

Lưu Chí Tinh nhìn mà buồn cười, cậu đưa tay nhéo má bé một phen, lần này tự nhiên như thể đã quen. "Mau ăn đi, súp mà đổ thì em phải lau đó."

"Ưm ~ "

- --

Hai đứa bé dắt nhau ra công viên gần đó. Ban đầu Tô Dương Khiết còn hơi lo lắng muốn đi cùng, nhưng vì sau đó lại có việc gấp vì công việc, mới bất đắc dĩ giao con trai cho Lưu Chí Tinh, còn dặn dò rất nhiều điều.

Cô không nghĩ ngợi gì nhiều, vì công viên dù sao rất gần nhà, còn ở nơi đông người, hơn nữa, nhìn ánh mắt kiên định đảm bảo của cậu, không hiểu sao cô lại an tâm phần nào.

Lần đầu đi chơi công viên không có mẹ, Lạc Đường có thể tự do chạy nhảy như một chú cánh cụt, nhưng chạy nhiều lại phải dừng lại để thở.

Lưu Chí Tinh đương nhiên sẽ nhắc nhở bé, còn trừng mắt nghiêm khắc bảo bé không được chạy nữa.

Hai đứa nhóc chơi được một lúc, Lạc Đường lại cảm thấy đói bụng, muốn ăn vặt.

Bé nắm áo cậu, chỉ vào hàng kem nhỏ được bán bên cạnh với đôi mắt long lanh.

Lưu Chí Tinh không thể cưỡng được:"..."

Đến khi mua rồi, Lưu Chí Tinh lại thản nhiên lấy đi cây kem socola của bé.

Lạc Đường khó hiểu:"Kem của em mà."



"Ăn kem nhiều sẽ lạnh bụng, anh ăn giúp em."

Đây là lần đầu tiên bé không đi chung với mẹ, muốn ăn đồ ăn vặt thế nào cũng được, không ngờ chỉ mới cầm được cây kem trên tay đã bị cất đi.

Lạc Đường cảm thấy ủy khuất, anh trai sao lại giống mẹ thế chứ.

Dù sao vẫn là trẻ con, niềm khao khát được ăn vặt rất lớn.

Bé mếu máo:"Nhưng anh có kem sữa mà..."

"Ư ư... Kem của em..."

Lạc Đường òa khóc.

Lưu Chí Tinh hoảng sợ.

Cảnh tượng hỗn loạn giữa hai đứa bé đã thu hút những ánh nhìn xung quanh, thậm chí cậu còn cảm nhận được ánh mắt phán xét của người lớn khi nghĩ rằng cậu đã cướp kem của em trai.

Cậu hốt hoảng dẫn em trai đi mua hai con hổ bông và một cây kẹo sữa mới miễn cưỡng làm bé nín khóc.

Cầm hai cây kem trên tay, ánh mắt hướng về bé cánh cụt đang ngồi chơi với hai con hổ bông, Lưu Chí Tinh cảm thấy hình như hơi khó hiểu.

Chẳng phải khi nãy chỉ cần từ chối mua kem là được rồi sao?

- -

Sau này:

Lạc Đường:"Anh ơi, em muốn ăn kem nha."

Lưu Chí Tinh gật đầu:"Được, anh cho em ăn."