Dễ Thương Cũng Sai Sao

Chương 14: Ngày đầu chia xa




Lưu Chí Tinh đi chơi mà còn hằn hộc, đây là việc không ai có thể lý giải được.

Đến khi ngồi ăn tối kế bé con, cậu mới miễn cưỡng vui lên được.

"Ăn tôm."

"Ăn cá."

"Ăn canh."

"Ăn cà chua."

Mỗi một lần nói, Lưu Chí Tinh lại gắp một thứ vào cái chén nhỏ của Lạc Đường, khiến bé con chưa kịp ăn cũng ngơ ngác nhìn.

"Nhìu quá, em ăn hong nổi..."

Lạc Đường hơi bất mãn phồng má, phản bác.

Lưu Chí Tinh cầm đũa còn chưa vững, thỉnh thoảng gắp đồ ăn còn để vung vãi ra bàn, nhưng vẫn không ngừng ý định gắp đồ ăn cho bé ốm yếu. Không biết từ lúc nào, cậu đã có niềm đam mê đặc biệt là gắp món ăn vào chén bé con vào mỗi bữa chính.

Nguyễn Quân Dao ngồi bên kia còn thấy bất lực, gõ một cái nhẹ lên đầu con trai, dạy dỗ:"Con hay quá nhỉ. Lo phần mình chưa xong giờ đã tập làm anh hai luôn rồi. Cầm đũa chưa rành còn gắp thức ăn cho người khác làm gì. Nhóc con thì nên ngồi yên mà ăn đi nghe chưa? Nhìn con kìa, gắp mỗi thứ một cái, thành nguyên chén thập cẩm luôn rồi."

Lưu Chí Tinh nhăn mũi:"Con không thích."

"Không thích thì cũng phải ngồi yên ăn cho mẹ. Không được gắp cho em nữa."

Lưu Chí Tinh bị la thì khó chịu bĩu môi, quay qua nhìn bé con với ánh mắt đáng thương buồn tủi, oán hận như vừa bị cướp mất mối ngon.

"....."

Lạc Đường không đành lòng lắm, lưỡng lự chút xíu rồi nói nhỏ:"Đợi em ăn xong, anh hẳn lấy món mới...Nhưng nhớ lấy, ít thui."

Lưu Chí Tinh lập tức vui vẻ trở lại, gật gật đầu.

Bậc phụ huynh bỗng nhiên cảm thấy mình hơi dư thừa:"......"

"Khụ...."

Lạc Anh Kiệt nói:"Có vẻ bọn nó rất thân với nhau."

Không hiểu sao anh cứ cảm thấy bầu không khí này quái lạ kiểu gì....

Nốt nhạc nhỏ này cũng không làm ảnh hưởng gì đến bữa ăn, ăn xong rồi thì mọi người lục đục trở về phòng, trên hành lang còn bàn xem tối nay nên tụ tập nơi nào yên tĩnh chơi bài.

Lưu Chí Tinh một đường chỉ nắm tay bé con, thỉnh thoảng quay sang dịu dàng cười một cái, đôi mắt lóe lên tia kiêu hãnh lẫn thỏa mãn.



Lạc Đường:?

Lạc Đường:"Anh ơi, tụi mình, về chơi xếp hình i."

"Hôm trước, mẹ em, mới mua cho em, một bộ xếp hình rất đẹp."

"Chơi hoài hong chán lun."

Bé con bập bẹ nói. Vì nói nhiều câu trong một lúc, nhịp thở không thể ổn định được, hai má đỏ bừng, lòng ngực đập nhanh liên hồi, cánh tay mảnh khảnh cũng run rẩy.

Lưu Chí Tinh từng tím kiếm trên mạng về bệnh của bé con, dù cậu không đọc được nhiều chữ, có chữ còn bập bẹ không biết phát âm, nhưng đại khái cũng hiểu được, người bệnh này nếu nói liên tục có thể ảnh hưởng đến sức khỏe.

Cậu tặc lưỡi, đưa tay kia xoa đầu bé:"Mốt cứ từ từ nói, đâu cần vội vậy."

"Dạ ~"

Bé con vui sướng nắm tay anh trai, bước đi cũng dần nhanh hơn, mỗi bước như muốn bay lên không ngay lập tức, bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cũng hồng hào, từng đốt mềm mại, nắm trong tay Lưu Chí Tinh như một miếng bông mềm gãi ngứa.

Lưu Chí Tinh không nói gì, nhưng trong vô thức âm thầm nắm chặt hơn.

Bọn họ một mình về phòng ngủ dành riêng cho họ, nhướn chân đóng cửa. Một giây sau đó, Lạc Đường vui sướng kéo tay anh trai, lấy hộp xếp hình quý giá đặt lên giường, cùng cậu say mê cả buổi tối hôm ấy.

Mười một giờ, người lớn cũng về.

Tô Mộng Khiết không yên tâm lắm về con trai, muốn vào xem như thế nào. Nhưng ở đây vì bảo vệ quyền riêng tư nên cửa phòng nào cũng đặt chế độ khóa tự động, phải được mở từ bên trong. Nếu cô muốn vô, có khi làm phiền bọn trẻ đang ngon giấc trên giường.

Cô đành dằn lòng lại, âm thầm chúc bé cưng ngủ ngon, rồi trở về phòng mình.

Trong khi đó, tại không gian tối om đằng sau cánh cửa.

Dưới bóng đèn ngủ yếu ớt, gương mặt ngủ say của Lạc Đường hiện ra, đôi lông mi mỏng ít ỏi cong cong, bàn tay nắm chặt bên cạnh, từng tiếng ngáy nhỏ phát ra, trông vừa ngoan vừa đáng yêu.

Lưu Chí Tinh nhìn không chớp mắt, nhẹ nhàng đưa ngón tay đầy thịt của mình ra, đưa sát vào đôi má hồng hào kia.

Ấn nhẹ một cái.

Mềm quá.

Ấn thêm cái nữa.

Lại ấn thêm một cái.

.....Ấn thêm nhiều cái nữa.

Lưu Chí Tinh hít sâu, cảm thấy ấn bao lần cũng không đủ, không hiểu sao đôi má này lại thần kì đến vậy, cứ mềm mềm như bánh bao, trắng như gạo nếp, vì ngủ mà đỏ hồng như thịt heo.

Cậu biết làm vậy là không phải, chỉ đành ấn thêm vài phút rồi tiếc nuối thả tay, chôn vùi vào đống mền ấm áp, không quên ôm bé ốm yếu vào lòng, hít hà vài cái mới thỏa mãn nhắm mắt.

"Cục bột nhỏ, ngủ ngon."

Trăng đêm nay phá lệ sáng hơn mọi ngày, nửa vòm trăng chiếu sáng mọi nơi, hắt vào ô cửa sổ, soi sáng hai em bé ôm nhau ngủ trong yên bình, đôi môi nhỏ mỉm cười, trông rất hạnh phúc và vui vẻ.

- ----

Hai tháng.

Lưu Chí Tinh đờ đẫn ngồi trên giường, ánh mắt như hoàn toàn sụp đổ.

Vậy mà lại qua hai tháng một cách nhanh như thế!

Cậu thậm chí! Còn chưa hưởng thụ kịp!

Liếc đôi mắt to tròn nâu sẫm vào góc phòng, nơi ấy hiện đang đặt hai chiếc vali in hình hoạt hình vô cùng dễ thương dành cho con nít, một cái hình thỏ con đang gặm cỏ, một cái là hình chú sư tử cười toe toét với hai má hồng.

Lưu Chí Tinh thơ thẫn ngồi nhìn, thấy vali thỏ con sao mà dễ thương quá, quả nhiên những thứ của cục bột nhỏ đều dễ thương như nhau.

Lạc Đường lúc này đã ăn sáng về, được mẹ dắt về phòng mình, trên tay còn cầm hộp bánh lúc la lúc lắc.

Bé hí hửng bò lên giường, vì giường khá lớn, bé chỉ có thể kiễng chân cố gắng hai phút mới lên giường được.



Lưu Chí Tinh cảm thấy vừa đáng yêu vừa buồn cười, ngồi đó cong môi nhìn bé con hì hục cố gắng leo lên giường.

Lạc Đường hít mũi, nắm tay anh trai cười toe toét. "Anh ơi, em có mang bánh về, cho anh nè."

Nói rồi chỉ chỉ hộp bánh ngọt bên cạnh.

Lưu Chí Tinh "Ồ" một tiếng, liếc sang hộp bánh nhỏ xinh kia, bên trong thấy loáng thoáng vài chiếc macaron trắng sữa mềm mại, đủ loại màu sắc, còn có hương thơm nhẹ bay ra.

Lạc Đường huơ tay chân, khúc khích:"Em tự chọn, bánh đó. Giỏi hong?"

Lưu Chí Tinh gật đầu:"Rất giỏi."

Bé con lập tức tự hào mà phổng mũi, nhưng nhớ ra điều gì liền hỏi:"Anh ơi, mẹ em nói, nếu dọn đồ sớm, chúng ta có thể, đi chơi chút xíu ở bãi cát. Anh dọn hết đồ tưa?"

Lưu Chí Tinh nhớ lại lời hứa không được gặp bé con trong hai tháng hè với ba mẹ, lần đầu tiên nảy ra ý nghĩ không muốn về nhà nữa.

Cậu bẹo má bé, bĩu môi thể hiện không vui.

Lạc Đường bỗng nhiên cảm nhận nỗi đau nhè nhẹ đến từ hai bên má:?

"Anh ơi, anh sao dạ?"

"Không sao hết."

Bé con nghiêng đầu:"Anh hong mún về ạ?"

"...Ừm."

"Sao hong muốn về ạ?"

"...."

Lưu Chí Tinh hình như không muốn trả lời nữa, bắt chước tặc lưỡi như mẹ mình, nghiêng đầu:"Nói giỡn đó, em quan tâm làm gì. Anh rất rất muốn về."

"Ò."

Bé con vui vẻ kéo tay cậu:"Vậy chúng ta mau dọn hành lý đi!"

Mặc dù nói dọn hành lý nhưng cũng nói chơi thôi, ba mẹ hai bé từ sáng sớm đã sang đây dọn sẵn, thứ hai nhóc cần dọn lúc này là ôm gấu bông và vài thứ linh tinh nhỏ nhặt.

À, còn hộp bánh macaron đáng yêu nữa.

- --

Đợi đến lúc lên xe, đồng hồ đã hiện mười một giờ trưa, đến lúc ăn trưa rồi, cũng không còn thời gian ghé đồi cát hay công viên gì nữa, chỉ có thể một mạch về nhà. Dù sao họ cũng ở đây hai tháng, khám phá hết mấy thứ vui rồi.

Nguyễn Quân Dao thư thái dựa đầu vào cửa sổ, khuôn miệng ngâm nga giai điệu bài hát, mái tóc ngắn được túm gọn thành một chùm cũn cỡn phía sau, vô tình toát lên vẻ kiêu ngạo lẫn sắc bén của một người phụ nữ.

Cô liếc sang bên cạnh, huýt sáo một cái, nhướng mày:"Không ngờ nha. Mẹ tưởng con sẽ đòi qua xe bé cưng chơi chứ?"

Lưu Chí Tinh bỗng nhiên nghiêm túc, mở miệng trịnh trọng nói:"Mẹ."

"Sao?"

"Con có điều muốn nói —— "

"Nói đi. Mà sao con dùng giọng điệu đó thế? Bộ nghiêm trọng lắm hả?"

Cô vờ hoảng hốt, còn đá nhẹ lên ghế trước, nói:"Chồng anh xem, thằng con nhà mình có việc cực kỳ nghiêm trọng muốn nói với mình này."

Lưu Thiệu Huy bất đắc dĩ cười cười:"Vợ à, đừng chọc con nhỏ như vậy."

"Há há há."

Lưu Chí Tinh run rẩy, hít sâu thở đều vài cái, ngập ngừng mở miệng:"Mẹ ơi, con muốn ở bên em."

Nguyễn Quân Dao nhướng mày:"Con muốn cưới bé cưng hả?"



Lưu Chí Tinh không hiểu lắm, nhưng vẫn giải thích:"Con không muốn không gặp em trong hai tháng đâu. Con muốn phá lời hứa. Cục bột nhỏ không có con sẽ rất buồn."

Cậu nhớ đến nụ cười hồn nhiên kia, nghĩ đến việc không được gặp gương mặt ấy trong suốt ngày hè còn lại là thấy đau đầu.

Lưu Thiệu Huy:"Con trai, lời hứa không phải cứ muốn là phá được đâu."

Cậu lúng túng, căng não nghĩ một hồi, ậm ừ:"Vậy con sẽ không mè nheo ba mẹ cho em học chung trường con nữa. Cũng sẽ không nắt em học chung lớp nữa. Còn...Ừm... Sẽ khôcô học lớp lá thêm năm nữa."

Giọng nói non nớt vô cùng chắc chắn, ánh mắt kiên định nhìn hai người.

Chiếc xe vẫn lăn bánh trên đường, ngoài kia ánh nắt dịu nhẹ chiếu qua ô cửa sổ, từng tia sáng hiu hắt trên bờ vai non mịn của Nguyễn Quân Dao, phía trên là khuôn mặt thích thú của cô.

Quả thật Nguyễn Quân Dao và Lưu Thiệu Huy cùng khá bất ngờ, không ngờ con trai lại đề nghị sớm như vậy, đâu đó dưới đáy mắt cậu còn có vẻ cầu xin hiếm hoi.

Nguyễn Quân Dao ho nhẹ một tiếng, lơ đãng tiếp tục ra cửa sổ, bắt chân chéo thong thả, vờ như đang suy nghĩ nghiêm túc, sau đó mới gật đầu:"Điều kiện tạm chấp nhận."

Lưu Chí Tinh hiếm khi vui mừng, nắm tay cô cảm ơn:"Mẹ, cảm ơn mẹ."

"Con còn biết nói lời đó hả?"

"Nhóc con, mẹ mà nghe con bắt nạt bé Đường là coi chừng đó."

Nhìn cảnh tượng sau kính chiếu hậu, Lưu Thiệu Huy chỉ lắc đầu cười trừ, nhưng hình ảnh này yên bình đến lạ, cứ như nổi bật dưới ánh mặt trời, chiếu sáng cả niềm thỏa mãn lẫn vui vẻ trong mắt Lưu Chí Tinh.

- ---

Ngày đi học lại.

Lưu Chí Tinh bực dọc ra khỏi nhà, nhìn áo sơ mi trắng tinh có in logo lạ hoắt, hay chiếc quần xanh đen ngắn đến đùi trên người mình, chỉ muốn cởi hết ra.

Trường tiểu học tập trung sớm hơn mẫu giáo tận mấy ngày, nên sáng nay chỉ có cậu đứng trước cổng, còn bé con vẫn ngủ ngon lành trong nhà.

Lần đầu tiên Lưu Chí Tinh cảm thấy, cảm giác xa nhau là như thế nào.

Nguyễn Quân Dao nhấc kính râm, nói:" Con trai, không đi nữa là trễ đó."

Cậu khịt mũi, thầm đá cục đá nhỏ trước mắt:"Con biết rồi."