Đẻ Thuê! Làm Dâu Nhà Giàu

Chương 6




Hoàng Gia Bách nghe xong khóe môi khẽ động, ẩn hiện ý cười nhàn nhạt, anh cầm quần áo xoay người tiếp tục trở vào phòng tắm, Tường San nằm trên giường nghe tiếng nước chảy thì biết anh đã đi khỏi, lúc này cô mới thật sự dám thở mạnh đầy nhẹ nhõm, hai mắt nhắm nghiền ôm chặt gối ôm dù trấn an tinh thần như thế nào Tường San vẫn không thể vào giấc ngủ! Khoảng tầm 30 phút sau cô cảm nhận một bên giường lún xuống, kế đó là mùi thơm sữa tắm thoang thoảng cô biết Hoàng Gia Bách đã tắm xong và đang lên giường ngủ, kỳ thực tâm trạng Tường San phút chốc càng căng thẳng, cô không dám nhúc nhích, sợ anh sẽ phát hiện cô chưa ngủ.

Tường San nhắm mắt, cả cơ thể bất động như khúc gỗ cảm nhận từng động tác kéo chăn của Hoàng Gia Bách, anh thở dài một hơi xong ngã lưng xuống nệm nghỉ ngơi, hoàn toàn không hề quấy rầy cô, bản thân có cố gắng thế nào cô cũng không thể ngủ đột nhiên Tường San nghe một âm thanh lạ phát ra, ban đầu cô còn tưởng mình ù tai nghe nhầm nhưng ngay sau đó âm thanh đó lại vang lên, Tường San nhíu mày cố lắng tai nghe kỹ.

Tiếng đó? Không phải là tiếng réo khi bụng đang đói hả? Chẳng lẽ Hoàng Gia Bách đang đói?

Càng ngày tiếng réo càng lớn, Tường San vốn định không quan tâm nhưng nghĩ đến việc đang đói mà ngủ thì là cực hình làm sao mà chịu được, Tường San thầm hít thở sâu quyết lấy can đảm lật người mở mắt, cô lén nhìn sang Hoàng Gia Bách, anh đã nhắm mắt yên lặng nghỉ ngơi! Tường San cắn cắn môi duỗi tay khều khều.

– Gia Bách!

Hoàng Gia Bách không hề động đậy, cũng không hề đáp trả! Tường San càng bạo dạn kéo tay manh hơn.

– Hoàng Gia Bách!

– Ngủ đi!

– Nhưng mà bụng anh đang réo, anh đói bụng hả.

Hoàng Gia Bách nặng nề phát ra một tiếng thở dài, anh mở mắt quay sang nhìn Tường San chằm chằm, chất giọng lạnh ngắt đe dọa.

– Sao không muốn ngủ?

– Không phải…

– Nếu cô còn lải nhải đừng trách tại sao tôi đổi ý biến cô thành bữa khuya của tôi.

Tường San ngay lập tức mím môi ngậm miệng xoay lưng về phía Hoàng Gia Bách, cũng không dám tiếp tục nhiều lời. Qua một hồi yên ắng cô lại nghe tiếng đói bụng kêu rột rột. Tường San mở mắt nhìn đồng hồ, bây giờ thú thật cũng muộn rồi người làm đã ngủ hết, nhưng mà với người có tiếng nói như Hoàng Gia Bách xuống gọi dĩ nhiên mọi người vẫn thức giấc nấu ăn cho anh, ngược lại còn chả có lấy một lời càm ràm ấy chứ, cơ mà chỉ sờ phiền thôi. Sau một hồi đắn đo Tường San ngồi bật dậy, hành động đột ngột của cô khiến Hoàng Gia Bách mở mắt

Hoàng Gia Bách lạnh nhạt hỏi:

– Lại sao đấy?

– Xuống nhà đi, tôi nấu gì đó cho anh ăn lót dạ, ngủ mà bụng đói thật sự không ngon chút nào.

– Tường San, cô rảnh rỗi quá nhỉ?

Tường San nhanh chóng phóng xuống giường bước đến kéo tay anh thúc giục.

– Anh nhiều lời để làm gì, rõ ràng bụng đói còn vờ vịt cái gì hả? Mau xuống nhà đi.

Hoàng Gia Bách nhíu mày! Con mèo nhỏ này lại dám dùng giọng điệu này nói chuyện với anh? Nhưng mà nhìn dáng vẻ nhiệt tình của cô thế này anh chỉ muốn cười, Tường San hì hục kéo cuối cùng cũng đưa được Hoàng Gia Bách xuống giường, gương mặt anh hiện rõ không tình nguyện nhưng vẫn đi theo.

– Nhanh đi! Anh đừng lề mề nửa.

– Tường San…

– Ai da! Tôi biết anh muốn nói gì nhưng trước hết no bụng trước đã.

Nghe Tường San hùng hổ, Hoàng Gia Bách nghe thế cũng không tiếp tục đôi co, anh vô cùng ngoan ngoãn để Tường San nắm tay kéo xuống lầu, bây giờ người làm trong nhà đã ngủ hết tầng trệt đèn đuốc tắt tối thui. Hoàng Gia Bách ở phía khàn giọng nhắc nhở.

– Cẩn thận đó, coi chừng vấp ngã.

Tường San thì vẫn cứ hăng hái bước đi, đang đi ngon lành bỗng dưng cô la lên một tiếng chân đá vào một vật rất cứng, giây phút Tường San suýt ngã cũng may có anh kịp thời vươn tay giữ lấy kéo cô ôm chặt. Hoàng Gia Bách cau mày gằn giọng.

– Đã bảo phải cẩn thận mà, cô nghe không hiểu hả.

Tường San chân tuy đau nhưng vẫn nhẻo miệng cười hết sức ngốc nghếch. Cô suýt xoa khen ngợi.

– Gia Bách, anh giỏi thật nha, còn biết hẳn phía trước sẽ có vật ngáng đường.

Hoàng Gia Bách khẽ khỏ nhẹ vào trán Tường San, từ từ buông cô ra, bản thân bước lên phía trước mở đèn chả mấy chốc gian nhà sáng rực! Nét mặt anh tuy thờ ơ nhưng lại rất chu đáo ngồi xuống tỉ mỉ xem vết va chạm ở chân cô, ở mắt cá chân hằn lên một mảng đỏ chót, anh ôn hòa xoa xoa.

– Đau không?

Trái tim Tường San bỗng dưng rạo rực, gò má phiếm hồng, nhìn dáng vẻ anh như vậy thú thật Tường San không quen, cô định rút chân về nhưng anh lại càng giữ chặt vừa nắn vừa xoa. Cô ngại ngùng nhỏ giọng.

– Không có đau.

– Thật không?

– Thật!

Tường San mím môi gật đầu, quay sang chỗ khác cố tình lảng tránh Không dám nhìn. Hoàng Gia Bách im lặng đeo lại chiếc dép vào chân cô xong thì đứng lên hờ hững nói.

– Làm gì thì làm nhanh đi, muộn rồi.

– Hả? Tôi… tôi biết rồi.

Tường San tức khắc nén đau ở chân bước vào phòng bếp. Hoàng Gia Bách nhìn thì cong môi cười cười xong liền đi theo vào trong, vì không muốn mất nhiều thời gian Tường San mở tủ lạnh lấy những thứ cần thiết chuẩn bị chế biến món cơm trộn. Hoàng Gia Bách thong thả đút tay vào túi quần nhìn thứ cô làm thì bất giác cau mày.

– Tường San?

– Dạ.

– Cô trộn cơm cho chó đấy à?

– Cho chó? Không đâu món này cho người mà.

Hoàng Gia Bách nhướng mày không nói không rằng xoay người định bỏ đi liền bị Tường San níu cánh tay giữ lại, cô phụng phịu hỏi.

– Anh chê món tôi làm à? Món này rất ngon.

– Ngon thì cô đi mà ăn.

Tường San xoay ra múc một muỗng chu đáo đưa tới miệng anh.

– Nào, há miệng.

– Không ăn…

Còn chưa kịp nói xong đã bị Tường San thẳng thừng nhét thìa cơm vào trong miệng, Hoàng Gia Bách bắt buộc phải nhai, nhưng ngay sau đó anh có cảm nhận khác.

Ừ! Cũng khá ngon.



Tường San híp mắt cười tươi, múc thêm muỗng nữa đưa lên miệng anh.

– Tôi biết ngay là anh sẽ thích mà, vốn dĩ món này ăn rất ngon còn tiết kiệm thời gian.

Hoàng Gia Bách phối hợp há miệng ăn tiếp thìa nữa, nhưng vẫn ngoan cố cứu vớt hình tượng.

– Là do tôi đói nên ăn gì cũng thấy vừa miệng.

Tường San bĩu môi.

– Thế anh đừng ăn nữa.

– Không phải cô chuẩn bị cho tôi à?

– Đúng vậy nhưng tôi thấy khẩu vị của anh cao chắc có lẽ không hợp với thứ tầm thường như vậy, anh tìm thứ khác mà ăn.

Tường San vừa nói vừa muốn mang tô cơm đi thì đột nhiên nghe phía sau chất giọng thâm trầm vang lên, ám muội đến nổi da gà

– Được, cô không cho tôi ăn cơm, vậy tôi sẽ ăn cô.

Tường San phút chốc khựng lại cứng đơ lo sợ Hoàng Gia Bách nói là làm liền vội vã trả tô cơm lại cho anh, gượng gạo đáp.

– Cơm đây anh ăn đi rồi tha cho tôi nhé?

Hoàng Gia Bách dương dương tự đắc cầm tô cơm đi lại bàn ngồi xuống ăn! Tường San vuốt ngực thở sâu một cái đầy nhẹ nhõm, cô nhanh chóng dọn dẹp một chút đồ đã bày ra cho gọn gàng, lúc quay ra Gia Bách đã ăn xong, anh định nhấc chân lên phòng liền bị Tường San nghiêm nghị gọi lại, chô chỉ chỉ vào thứ anh đã để trên bàn.

– Ăn xong tại sao không dọn?

– Ngày mai sẽ có người làm dọn dẹp quan tâm nhiều làm cái gì, mau đi ngủ đi.

– Không được, chỉ có một cái tô anh đã ăn xong cũng nên mang đi rửa rồi cất gọn gàng vào chỗ cũ chứ, cứ coi như anh vận động cho tiêu hóa đi.

Hoàng Gia Bách thở hắt một hơi sau đó cũng lề mề đi lại cầm cái tô đem rửa! Cả cuộc đời của anh chưa bao giờ rửa bát, và anh cũng không phải động tay vào, nhưng giờ phút này anh vì con mèo nhỏ này mà phải hạ mình ngoan ngoãn nghe theo. San mỉm cười hài lòng. Xong xuôi Hoàng Gia Bách mới được trở về phòng, cơ mà quả là no bụng thì ngủ ngon hẳn.

Tường San vừa nằm xuống giường hai mắt đã nặng trĩu khép chặt, cô ngáp một cái rồi chìm vào giấc ngủ ngon! Đánh một giấc đến tận 11h trưa hôm sau. Tường San uể oải vươn vai phát hiện người bên cạnh đã rời khỏi từ lâu, cô dịu mắt cũng chả quan tâm nhiều chậm rãi bước xuống giường, gãi đầu khó hiểu hôm nay tại sao không có ai lên gọi cô dậy? Tường San nhanh chóng vào toilet vệ sinh cá nhân xong thì đi xuống lầu, vừa xuống cầu thang một nữ người làm nhã nhặn đi tới mỉm cười cúi đầu.

– Dạ chào cô San.

– Chào chị!

– Dạ cậu Bách vẫn đang chờ cô San ạ.

– Hả?

Tường San há hốc miệng, đảo mắt nhìn đồng hồ! Mẹ ơi đã là 11h25 phút rồi anh ta không đi làm còn ngồi chờ cô làm cái gì? Nét mặt Tường San bỗng chốc trở nên cứng nhắc gượng gạo hỏi.

– Có chuyện gì hả?

Nữ người làm còn chưa kịp đáp đã nghe chất giọng cứng cáp nghiêm nghị đầy quyền lực của Hoàng Gia Bách vang lên.

– Vào ăn đi!

– Dạ cô San vào ăn đi ạ.

– Cảm… cảm ơn chị.

Tường San tức tốc sải chân chạy vào, thấy Hoàng Gia Bách một mặt lạnh ngắt ngồi chăm chú lướt iPad cô thử nghía mắt nhìn thì thấy toàn là số liệu chắc có lẽ anh đang làm việc. Tường San chậm chạp kéo ghế ngồi nhí giọng nói.

– Xin lỗi, bắt anh ngồi chờ, vì sao không gọi tôi dậy?

– Ăn đi!

– Oh! Anh không ăn hả.

– Tôi ăn rồi.

Tường San cầm thìa, ngẫm cũng đúng đã gần 12 giờ trưa, anh ta không ăn có mà ngất? Tường San không tiếp tục quan tâm thong dong ăn lại nghe Hoàng Gia Bách nói.

– Ăn xong thì đi cùng tôi.

– Hả đi đâu?

Tường San ngờ nghệch lập tức dừng động tác ngước mặt nhìn. Hoàng Gia Bách tắt màn hình iPad dáng vẻ hờ hững cũng không có ý định sẽ nói cho cô nghe hai người sẽ đi đâu. Anh đứng dậy khỏ khỏ ngón tay xuống bàn giục.

– Mau ăn đi!

Tường San bĩu môi nhỏ giọng “Oh” một cái quay lại công việc ăn uống. Sau khi ăn xong Hoàng Gia Bách bắt cô thay một bộ quần áo chỉnh tề rồi đưa cô đi, cả quá trình đi đường Tường San không hỏi nửa câu chỉ khi thấy xe anh dừng trước trung tâm thương mại thì nhìu mày.

– Gia Bách! Anh đưa tôi đến đây làm gì?

– Mua sắm cho cô.

– Nhưng tôi đâu có thiếu quần áo.

Hoàng Gia Bách không thèm trả lời cứ thế bước xuống xe song đi qua mở cửa cho cô. Tường San nét mặt buồn hiu, hiện rõ ràng ý không cam tâm tình nguyện!

Hoàng Gia Bách cau mày.

– Không thích?

Tường San mím môi! Dĩ nhiên là vậy, thay vì anh bắt cô đi mua sắm thì rủ lòng thương cho cô vào viện với mẹ thì ý nghĩa hơn, cô nhớ mẹ và em trai lắm, dù cho có không thích cô vẫn phải miễn cưỡng nói dối.

– Thích!

– Vào thôi.

– Dạ.

Tường San hít sâu sánh vai cùng Hoàng Gia Bách đi vào trong, điều khiến Tường San trợn mắt giật mình là anh quá mức thân mật nắm tay cô đi hết cửa hàng này đến cửa hàng khác còn nói cười, sắc mặt cũng dịu đi hẳn.

Trong đầu cô bất ngờ dấy lên suy nghĩ, anh ta không bị bệnh chứ?



– Thích cái nào?

Tường San đảo mắt một vòng, tuy không cần nhưng cũng biết điều không dám khiến Gia Bách mất hứng đành tùy tiện chỉ một món.

– Cái đó.

Hoàng Gia Bách quay đầu nói với nhân viên.

– Lấy cho tôi chiếc này.

– Vâng ạ.

Tưởng chừng sẽ xong ai ngờ anh nhìn cô, chất giọng thâm trầm nói.

– Em vào trong thay đi.

– Hả?

– Hả cái gì, anh bảo em vào trong thay cho anh xem.

Một nữ nhân viên cẩn trọng bước đến dịu dàng mỉm cười chỉ lối.

– Dạ mời chị đi lối này ạ!

– …

Tường San đành ngoan ngoãn nghe đi theo nữ nhân viên, mặc xong cô chậm rãi bước ra, Hoàng Gia Bách ngây ngất ngắm nhìn cong môi cười. Anh nhanh chóng dẹp cuốn tạp chí sang một bên đứng lên đi về phía Tường San, không ngần ngại liền duỗi tay vuốt tóc cô.

– Đẹp lắm!

Hàng mày cô hơi nhíu, trong lòng vừa bồi hồi lại vừa lo lắng, cô im lặng không nói gì. Đột nhiên Hoàng Gia Bách nâng cằm cô lên cúi đầu hôn thẳng lên môi cô, Tường San gần như chết lặng. Ban đầu nụ hôn còn như chuồn chuồn chạm nước, nhưng sau đó anh càng trở nên mạnh bạo, tham lam. Tường San hoàn hồn đưa tay đẩy anh ra gắt gỏng.

– Hoàng Gia Bách, anh làm cái gì thế hả?

Thái độ của Gia Bách rất bình thản, anh bật cười khẽ liếm môi. Thú thật nhìn hình ảnh đó Tường San phải công nhận rất hớp hồn nhưng cũng không kém cạnh những gã sở khanh.

Mặc cho cô đang khó chịu, anh vẫn bước đến lau đi vết son trên môi cô.

– Nhìn người phụ nữ của mình xinh đẹp như vậy kìm lòng không được.

– Anh…

– Em gắt gỏng cái gì chứ, chẳng phải em nghi ngờ tôi đã có vị hôn thê hả? Bây giờ tôi đang chứng minh cho em còn gì?

– Tôi không cần.

– Nhưng tôi cần! Vào thay quần áo đi.

Tường San hầm hực quay người đi vào thay quần áo. Hoàng Gia Bách trở lại quầy phung phí đến mức mua hết váy trong cửa hàng để lại địa chỉ để họ ship đến. Tường San đi ra mặt mũi vẫn còn bực.

Hai người trở xuống, lúc ngồi trong xe Tường San cơ hồ nghe Hoàng Gia Bách nói chuyện điện thoại.

– Đã chụp hết chưa?

– Dạ đã xong xuôi thưa anh.

– Tốt, cứ viết bài như tôi đã nói.

– Vâng.

Tường San không hiểu anh ta đang cái nói gì nhưng cũng không rảnh rỗi quan tâm, cô nghiêng đầu tựa vào cửa. Kết thúc cuộc gọi, Hoàng Gia Bách cúp máy nhìn qua chồm người thắt dây an toàn cho cô, hiểu ý xoa dịu.

– Tôi đưa em đi thăm mẹ.

Quả nhiên Tường San ngồi bật dậy hồ hởi hỏi.

– Thật không?

– Ừ! Em được 1 tiếng ở chơi, xong thì phải gọi tôi đến đón.

– Vâng.

Tường San vui vẻ đến mức quên luôn chuyện bị anh cưỡng hôn trong cửa hàng quần áo! Hoàng Gia Bách thấy cô vậy chỉ khẽ cười.

*

Rất nhanh tin tức Tổng Giám Đốc Hoàng có bạn gái, tình tứ hạnh phúc đi mua sắm và hàng loạt bức hình cả hai vui vẻ tay trong tay. Chỉ vài hôm trước Phương Nhan ngấm ngầm thừa nhận bản thân đang hẹn hò cùng anh, nhưng sau đó lại xuất hiện mớ ảnh kia, càng khiến mọi người đặt nghi vấn tò mò.

Rất nhiều bình luận công kích MC Phương Nhan.

*

Tại công ty.

– Anh Bách! Phu nhân gọi bảo anh về gấp.

– Ừ, tôi biết rồi cậu đi làm việc đi.

– Dạ.

Hoàng Gia Bách chỉ hờ hững cười nhạt, anh thu xếp công việc trở về nhà.

Vừa chạy vào cổng đã thấy xe Phương Nhan đậu trước đó, Hoàng Gia Bách xuống xe đi vào, ở phòng khách mọi người đã ngồi đông đủ, Phương Nhan thảm thiết nước mắt ngắn nước mắt dài kế bên là mẹ Xuân Lan đang dịu dàng dỗ dành.

Hoàng Gia Bách không thèm đoái hoài, nhìn ông nội cúi đầu.

– Ông nội.

Ông cụ thái độ hơi gắt gỏng không chờ cho anh ngồi vào ghế đã mắng.

– Tại sao cháu làm thế? Tại sao lại lén lút nuôi một cô gái khác bên ngoài, cháu thế này Phương Nhan phải làm sao?

– Ông nội, cháu không lén lút, cháu nuôi công khai.