– Hoàng Gia Bách, anh đừng nói linh tinh nữa!
Tường San lập tức gạt bỏ bàn tay đang sờ bụng mình ra, trừng mắt nhắc nhở, ngược lại Gia Bách thì vẫn cứ ung dung, nụ cười trên khóe môi càng trở nên tươi tắn, anh điềm nhiên hỏi lại.
– Tôi nói cái gì linh tinh?
Tường San càng nghe thì càng thẹn gò má vừa bình thường bỗng chốc lại nóng ran, cô không muốn đôi co liền đẩy Hoàng Gia Bách sang một bên, bước đến ghế ngồi xuống! Ngẩng đầu đón nhận cái nhìn chằm chằm của Tường Khang làm Tường San luống cuống không thôi, cô vội né tránh nhỏ giọng.
– Tường Khang, cùng ăn luôn đi.
Câu nói của Tường San vừa dứt thì điện thoại trong túi của Hoàng Gia Bách đổ chuông, anh cầm ra xem xong liền quay ra cất giọng.
– Hai chị em ăn đi!
Dứt lời, Hoàng Gia Bách sải bước ra khỏi phòng bệnh, dáng vẻ gấp gáp mờ ám, cơ mà Tường San chỉ hờ hững nhìn một cái song cũng mấy không quan tâm nhiều, đợi Hoàng Gia Bách đi khuất Tường Khang mới lên tiếng, ngữ khí có phần bực dọc không vui.
– Chị thật sự mang thai?
– Không có!
– Vậy tại sao anh ta nói chị mang thai?
Tường San thở dài ngẩng đầu đối diện với em trai, cô vô cùng nhỏ nhẹ.
– Chị nói em sẽ tin chị sao? Tường Khang, chị thật sự không giựt chồng của nữ MC Phương Nhan, toàn bộ những gì chị ta nói đều bịa đặt, Hoàng Gia Bách độc thân.
– Vậy chị và anh ta đang quen nhau?
Câu hỏi của Tường Khang quá đường đột khiến cho cô trong ít giây không kịp phản ứng, cô ngập ngừng lưỡng lự nhưng sau đó cũng gật đầu thừa nhận, dù gì trong quãng thời gian này giữa cô và anh cũng coi như quen nhau chỉ là mối quan hệ này không phải tình yêu.
– Ừ!
Tường Khang không hỏi thêm gì, thằng bé cầm áo đi thẳng ra lối cửa Tường San sốt sắng ngoảnh đầu gọi.
– Tường Khang, em không ăn cùng chị?
– Chị ăn đi, phụ nữ mang thai không nên nhịn đói.
Tường San nhíu mày tặc lưỡi câm nín, nhìn bóng em trai cứ thế khuất dần, chuyện Hoàng Gia Bách đang nói dối cô mang thai mà nó cũng tin? Vậy rốt cuộc cô có bao nhiêu phần để Tường Khang tin tưởng đây, cô thở hắt một hơi, liếc nhìn thức ăn Hoàng Gia Bách đã chuẩn bị nói thật cô chẳng muốn ăn chút nào nhưng sợ anh trở vào thấy cô vẫn chưa động đũa thì cáu gắt nên đành qua loa nuốt vài miếng, xong xuôi liền bước lại cẩn thận chăm sóc mẹ.
Tường Khang rời khỏi phòng vừa đi ra hành lang thì vô tình chạm mặt Hoàng Gia Bách đang nói chuyện với ai đó, Gia Bách nói thêm đôi ba câu liền cúp máy nghiêng đầu nhìn cậu hỏi.
– Không ăn cùng chị em?
– Tôi không đói!
Dáng vẻ Hoàng Gia Bách nghiêm túc chậm rãi bước tới! Nhìn Gia Bách như thế Tường Khang đôi chút dè chừng, cậu cứng người lùi lại phía sau một bước, trông thấy biểu cảm của em vợ Hoàng Gia Bách khẽ cong môi cười cười, nhẹ nhàng chỉnh đốn.
– Nói chuyện với anh rể phải dùng kính ngữ.
– Anh… không phải anh rể của tôi.
– Có phải hay không sau này cậu sẽ biết thôi mau vô trong đi, đừng khiến chị cậu thêm lo lắng.
Hoàng Gia Bách nói xong liền đi vào, Tường Khang cau mày xoay người lấy hết cam đảm gầm lên, ngụ ý cảnh cáo.
– Tôi không cho phép bất cứ ai được quyền khiến chị tôi tổn thương! Tiền chị tôi nợ anh, tất cả tôi sẽ trả lại hết.
Hoàng Gia Bách dừng bước nghe Tường Khang nói thế thì chỉ cười. Anh tán thưởng cách Tường Khang bảo vệ chị gái! Hoàng Gia Bách không quay người ở phía sau nhìn vóc dáng anh thẳng tắp, Gia Bách cao ngạo đút tay vào túi quần bình thản đáp.
– Giữa tôi và chị gái cậu không đơn thuần chỉ nợ tiền, đúng tiền cậu có thể trả, nhưng mà một thứ chị gái cậu nợ tôi cả đời này cậu không thể trả được chính vì vậy đừng phí sức, hơn nữa chị cậu là vợ tôi, đã nghe câu “của chồng công vợ” chưa? Tiền của tôi cũng như tiền chị cậu việc anh rể lo cho mẹ vợ và em vợ là điều hết sức hiển nhiên.
– Chị tôi nợ anh thứ gì chứ?
– Muốn biết thì đi hỏi chị gái cậu đi, hỏi thử cô ấy nợ tôi cái gì?
Câu trả lời úp úp mở mở của anh khiến Tường Khang nghiến răng đen mặt, dù tức nhưng cậu vẫn không thể làm gì đành trơ mắt nhìn Hoàng Gia Bách đi khỏi hành lang, bàn tay Tường Khang cuộn chặt trước giờ cậu không hề muốn chị gái mình khổ, bản thân cũng biết từ khi bố mất gánh nặng đều đè lên vai chị, cũng biết chị phải tạm gạt bỏ ước mơ trở thành nghệ sĩ chơi đàn để gồng gánh mọi thứ, nhưng mà nếu chị dùng cách đó hi sinh thì thật sự cậu cũng không cần! Cậu rất muốn cùng chị san sẻ.
Đầu óc Tường Khang rối ren, cậu không trở về ngay mà đi lang thang một chập rất lâu mới quành lại, lúc đi tới cửa phòng bất chợt cậu nhìn thấy cảnh Hoàng Gia Bách đang cẩn thận chu đáo đắp chăn cho chị cậu, dáng vẻ vô cùng ôn nhu ngồi xuống nhẹ nhàng xoa bóp bàn chân cho Tường San, còn chị cậu cơ hồ vì mệt mà thiếp đi hồi nào không hay, Tường Khang khựng lại mải miết quan sát, trong lòng bất chợt dấy lên suy ngẫm!
Kể ra nhìn Hoàng Gia Bách không phải như đang diễn trò, từng động tác của anh ta hết sức trân trọng, thực sự cưng chiều chị cậu, Tường Khang trầm mặc thở sâu quay đầu đi. Tự dưng cũng không muốn bước vào cứ thế xoay người sải chân!
*
Tường San thiếp đi đến tờ mờ sáng thì thức giấc, lúc cô mở mắt đã trông thấy Hoàng Gia Bách ngồi ở góc cuối ghế sofa, dáng vẻ vẫn rất tỉnh táo, điều khiến cô giật mình hoảng hốt là bàn chân cô đang nằm trong áo của anh, Tường San ngài ngại muốn rút chân, liền bị Hoàng Gia Bách giữ chặt, giọng anh hơi khàn.
– Để im đi, chân em hơi lạnh đấy.
– Anh… anh ngồi đây cả đêm hả?
– Ừ!
– Sao anh không về? Ở đây đã có tôi rồi hơn nữa còn có em trai tôi nữa.
Hoàng Gia Bách ung dung xoa xoa ủ ấp bàn chân cô điềm đạm nói.
– Không yên tâm!
Tường San mím môi, cô đảo mắt nhìn xung quanh lại không thấy Tường Khang đâu? Cô cựa quậy ngồi bật dậy ngơ ngác hỏi.
– Tường Khang anh có thấy không?
Nghe Tường San hỏi Gia Bách vẫn thong dong bỗng dưng thấy anh hất cằm về hướng chiếc di động mà cô đang để trên bàn, Tường San ngơ ngẩn sau mới hiểu vội liền điện thoại lên xem trong tin nhắn Tường Khang báo đã trở về vì ngày mai có lịch thi khảo sát buổi chiều cậu mới vào được, nhờ cô chăm sóc mẹ. Đọc xong Tường San mỉm cười an tâm thở phào nhẹ nhõm rồi tắt màn hình.
Hoàng Gia Bách duỗi tay liếc mắt xem giờ xong ôn tồn hỏi lại.
– Không ngủ thêm sao?
Tường San ngước mặt lên, đột nhiên thâm trầm quay đầu nhìn mẹ đang còn nằm trên giường bệnh, đáy mắt u buồn trùng xuống cô khẽ lắc đầu.
– Không!
Hoàng Gia Bách biết Tường San đang lo lắng điều gì liền tinh tế mở miệng nói tiếp, như anh đang cố gắng an ủi.
– Không cần lo lắng, trong lúc em ngủ bác sĩ có ghé qua vài lần kiểm tra tình trạng, hiện tại mẹ vẫn ổn sẽ sớm tỉnh em cứ an tâm.
– Tôi biết rồi cảm ơn anh!
– Ngủ thêm một lát nữa đi, vẫn đang còn sớm.
– Anh… anh không nghỉ ngơi hả? Còn nữa anh không về nhà thì sao đi làm?
– Công ty cũng không có gì quan trọng, không cần đi làm. Vã lại nghỉ một ngày tiền trong túi tôi vẫn nhiều, dư sức nuôi em.
Tường San bĩu môi thiết nghĩ ai cần Hoàng Gia Bách nuôi? Hoàn thành xong hợp đồng cũng đường ai nấy đi thôi. Tường San không nói gì nữa, nghe lời nằm xuống, nhưng mà trằn trọc mãi vẫn không thể đi vào giấc, đợi trời sáng hẳn Tường San ngồi dậy chậm rãi bước vô toilet vệ sinh cá nhân khi cô trở ra đã thấy dì Khương lỉnh kỉnh mang đồ vào.
Tường San bất ngờ lên tiếng.
– Dì Khương? Sao dì vào đây ạ?
– Là cậu Bách tối hôm qua dặn dì nấu đồ ăn cho con, sẵn tiện đem thêm vài bộ quần áo mới cho con thay luôn, cậu Bách bảo con sẽ ở lại bệnh viện vài hôm sợ trong này không đủ vật dụng cho con dùng, tất thảy nói dì đưa vào.
– Con mau vào ăn một chút đi, cậu Bách dặn dò nấu toàn món con thích ráng ăn một chút mới có sức săn sóc cho mẹ.
Dì Khương vừa nói vừa chu đáo xởi lởi tháo từng hộp thức ăn ra đặt ngay ngắn trên bàn. Tường San vẫn ở yên một chỗ như người mất hồn, thú thật trong lòng cô không hiểu vì sao lúc này rộn ràng dao động khi nghe dì Khương bảo toàn bộ là Hoàng Gia Bách nhờ chuẩn bị, bản thân cũng không ngờ Hoàng Gia Bách lại đối xử tốt với mình như vậy? Anh ta mà cứ làm như thế cô sợ mình sẽ lầm tưởng mà sinh ra lòng ảo tưởng mất.
Dì Khương ngẩng mặt thấy Tường San thất thần đờ đẫn liền nhẹ nhàng gọi.
– San San?
Tường San giật mình khóe môi khẽ động cong lên cười nhẹ, từ sáng tới giờ cô cũng không thấy Hoàng Gia Bách đâu nên buột miệng hỏi.
– Gia… Bách đâu ạ?
– Hở, cậu Bách đang ở ngoài nghe điện thoại, chắc là bàn giao công việc cho trợ lý để ở lại cùng con vì cậu Bách bảo dì đem cả quần áo của cậu vào viện.
Tường San đờ ra ngơ ngác suy nghĩ khi nghe dì bảo mang quần áo của anh vào. Phòng bệnh rõ chật hơn nữa đã có cô và Tường Khang luân phiên chăm sóc, Hoàng Gia Bách bon chen vào làm cái gì? Dì Khương thở sâu ôn hòa nói tiếp.
– Cậu Bách lo lắng cho con ấy mà! Con mau vào ngồi ăn đi, kẻo đồ ăn nguội hết mất ngon, chăm bệnh hơn hết bản thân phải khỏe.
Tường San cười cười gật đầu đi lại.
Sau khi cô ăn xong xuôi dì Khương dọn dẹp sạch sẽ mới ra về! Tường San luôn ở trong phòng túc trực chăm sóc mẹ, thỉnh thoảng sẽ có bác sĩ vào kiểm tra, buổi chiều mẹ cô có dấu cử động, Tường San thấy thế gấp gáp gọi bác sĩ, may mắn là bà đã tỉnh nhưng tinh thần vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo cũng chưa thể nói chuyện, bác sĩ dặn cần có thời gian bình phục! Hầu như lúc bà tỉnh Tường San lại không dám đi vào, cô lẳng lặng đứng ngoài cửa nhìn Tường Khang tỉ mỉ lo lắng cho bà, nói thật thì cô không có dũng khí cản đảm gặp mẹ, sợ mẹ nhìn thấy mình sẽ tức giận lại bị kích động lần nữa, chỉ những lúc tối cô mới dám đến gần, ngồi cạnh bà thủ thỉ.
Hiện tại sức khỏe của bà đang yếu nên ai cũng phải dè chừng cẩn thận không riêng gì Tường San, đợi bà khỏe hẳn cô mới tính chuyện đối diện.
Vài ngày kế tiếp Hoàng Gia Bách vẫn luôn ở cạnh cô, quan tâm chăm sóc vô cùng chu đáo, nghĩ đến hình ảnh đó của anh không khác gì chồng cô thật. Đôi lúc cũng bị vài chị y tá hiểu nhầm, nghe mấy chị ấy khen cô chỉ biết mỉm cười cho qua! Mấy hôm liền, Gia Bách trao đổi cùng bác sĩ thay đổi phương thức chữa trị nên nhìn chung tình trạng của mẹ Tường San khá hơn rất nhiều.
1 tuần qua đi sức khỏe của mẹ đã tốt Tường San mới dám quyết định đối diện! Cô do dự một lúc bên ngoài xong liền mở cửa bước vào, tức khắc cô khựng lại giữa cửa, khi thấy Hoàng Gia Bách đang ngồi gọt hoa quả trò chuyện cùng mẹ. Tường San ngờ nghệch, chẳng phải đã nói anh về hả? Vì sao lại còn xuất hiện ở đây, mặt mũi phút chốc tái ngắt, cổ họng ú ớ nói không thành câu, cô quay sang chằm chằm nhìn Hoàng Gia Bách.
Tường San sợ Hoàng Gia Bách nói năng linh tinh, cơ mà anh chỉ nhã nhặn mỉm cười, Tường San nhíu mày cảm nhận không khí trong phòng cũng lạ, cô khe khẽ nhìn mẹ, sắc mặt bà hôm nay dường như tốt hẳn hơn so với mấy lần trước, bà nhẹ giọng gọi.
– Đến rồi thì vào đi!
Tường San “Dạ” một tiếng sải chân chậm chạp đi lại, trong lòng cứ bồn chồn lo lắng, ngồi xuống ghế định lên tiếng giải thích thì đã nghe mẹ nói trước.
– Không cần nói nữa, mẹ nghe Gia Bách nói hết rồi.
– Dả? Mẹ… mẹ nghe gì ạ?
– Hai đứa không làm gì sai thì mẹ cũng không cấm!
Tường San ngơ ngơ ngác ngác đầu óc vẫn chưa hiểu gì, liếc sang Hoàng Gia Bách thì bộ dạng anh cứ dè dặt ngại ngùng khiến cô không quen! Hẳn là anh thủ thỉ gì với mẹ cô rồi?
– Mẹ…
– Hai đứa tranh thủ về nghỉ ngơi đi, mẹ biết hai con ở trong này cũng lâu rồi, tí nữa là Tường Khang vào với mẹ!
Bà nói xong liền nhờ cậy Hoàng Gia Bách.
– Gia Bách, con đưa San San về nhà nhé?
Tường San đang muốn nói thì cửa phòng đột nhiên mở ra, là Tường Khang vừa từ trường về, cậu bỏ balo xuống ngước mặt, lên tiếng.
– Chị về đi, ở đây có em chăm mẹ rồi! Dù gì chị cũng đang có thai.
Tường San giật mình đứng phắt dậy trừng mắt.
– Tường Khang, em ăn nói linh tinh gì vậy hả? Chị nói có thai bao giờ.
Tường San sợ mẹ hiểu nhầm nhưng mà xem ra dáng vẻ của bà rất bình thản còn chẳng có lấy sự bất ngờ nào, cô hoang mang lườm Hoàng Gia Bách, anh cầm túi xách của cô miệng cười cười nói.
– Về thôi em.
– Mẹ nghỉ ngơi nhé, ngày mai con lại đưa Tường San đến ạ.
Chữ “Mẹ” Hoàng Gia Bách thốt ra trơn tru ngọt xớt khiến Tường San bất giác cau mày nổi da gà! Từ bao giờ mẹ cô trở thành mẹ của anh ta vậy?
Mẹ San San nhẹ nhàng gật đầu mỉm cười đằm thắm đáp.
– Ừ! Láy xe cẩn thận.
– Vâng!
– Tường Khang có gì thì gọi cho anh chị.
Tường Khang gật đầu không đáp, còn cô thì cứ thẫn thờ bị Hoàng Gia Bách nắm tay kéo đi ra, vừa ra khỏi phòng Tường San nghiêm mặt hỏi.
– Anh nói gì với mẹ tôi?
– Hử? Tôi không nói gì hết, mẹ em là người thấu tình đạt lý nên đã hiểu cho chúng ta.
– Nói dối! Anh đừng nói, anh bịa đặt chuyện tôi đang mang thai?
Hoàng Gia Bách cười thành tiếng, chất giọng thâm tình nhưng đầy nghiêm túc.
– Chuyện đó trước sau gì chẳng xảy ra? Cô bé, tôi đã rộng lượng cho em một tuần chuẩn bị tâm lý bây giờ cũng tới lúc em sinh con cho tôi rồi!
Tường San ch.ế.t lặng, Hoàng Gia Bách nhắc cô mới nhớ, nhanh vậy đã hết một tuần rồi sao? Cô ấp úng…
– Sao? Đừng nói với tôi em chưa sẵn sàng?
– Tôi… tôi thật ra chưa quen những chuyện đó
– Ừm, không sao ngủ với tôi nhiều lần sẽ quen.