Để Tâm

Chương 30: Hợp đồng hôn nhân




Không biết quay về phòng đã được bao lâu, chú Lý đi vào nói với anh rằng Úc Tùng Niên đã trả lại chìa khóa, ông nghi hoặc hỏi: “Chú có mời cậu Úc vào nhà nhưng cậu ấy không đồng ý, còn đi vội lắm.”

“Cậu chủ.” Chú Lý định nói lại thôi: “Có phải hai người cãi nhau không?”

Đúng là cãi nhau thật, nhưng điều gây ra tình trạng hiện tại không phải vì cãi nhau mà là vì một thứ còn bùng cháy hơn nữa, không thể nào miêu tả cho chú Lý được.

Thẩm Thứ lắc đầu phủ nhận, chú Lý không nói gì nữa. Chuyện thanh niên bây giờ cãi nhau cũng bình thường, huống chi thiệp mời kết hôn cũng phát đi cả rồi, chắc sẽ không có sai lầm gì đâu.

Ngày đăng ký kết hôn cũng là do Thẩm Đạo Xương tìm người tính ra, dặn dò chiều hôm đó nhất định hai người phải đi đăng ký, có như vậy mới lâu dài được.

Thế nên ngày hôm đó, sáng sớm Thẩm Thứ đã thay sơ mi trắng để chụp ảnh như yêu cầu, hơn nữa còn thay kính gọng bằng kính áp tròng để giấy kết hôn trông đẹp hơn.

Trong lúc ngồi ngoài sân ngắm hoa và thưởng trà, anh còn hái một đóa hồng.

May là người làm vườn biết anh sắp sửa kết hôn nên không còn tiếc hoa nữa, ông còn hái những bông hoa xinh đẹp nhất cho anh và còn thêm vài câu chúc phúc.

Thẩm Thứ vừa cười vừa nhận hoa, khác với nụ cười xã giao thường ngày, bây giờ nụ cười đó hoàn toàn tự nhiên, nghĩ đến chuyện sắp diễn ra đã không kiềm được lòng mà phải cười.

Nếu không phải anh cứ giơ đồng hồ lên nhìn liên tục thì trông vẫn hết sức nhàn nhã.

Đêm qua Úc Tùng Niên còn xác nhận thời điểm hẹn gặp anh, chiều sẽ đăng ký kết hôn, trưa nay còn hẹn nhau dùng cơm nữa.

Thẩm Thứ phơi nắng một hồi chợt nghe tiếng xe ô tô đi vào phía cổng chính, lốp xe nghiền lên mặt đường khiến sắc mặt anh hơi đen lại.

Thẩm Đạo Xương tuổi đã cao, đã lâu không đi xe hơi, nói sẽ đến dự ngày cưới. Về phần đăng ký kết hôn là chuyện của hai người nên xe này chắc chắn không phải của Thẩm Đạo Xương.

Nhà họ Thẩm ngoài anh ra còn có mặt của hai người khác, đó là Thẩm Nam Bình và Thẩm Nguyên. Anh không nghĩ rằng Thẩm Nam Bình biết được tin mình sắp thành hôn sẽ lập tức về nhà như thế, vốn dĩ Thẩm Nam Bình không quan tâm gì đến anh.

Nhưng lúc này Thẩm Thứ lại cầu nguyện với trời xanh, mong người đến là Thẩm Nam Bình.

Thế nhưng anh đã được định trước là sẽ thất vọng, tiếng bước chân dồn dập từ hành lang nối thẳng tới sân chính, có người còn cao giọng cười nói: “Ông cản tôi làm gì, sợ tôi rước phiền cho Thẩm Thứ à?!”

“Đúng là vớ vẩn, anh ruột tôi sắp kết hôn rồi mà chẳng ai nói cho tôi biết. Mà buồn cười nhất là tôi còn nghe chuyện này từ chính miệng khách hàng của mình cơ!”

Vừa dứt lời, người đó lách khỏi chú Lý đang can ngăn đi vòng tới trước mặt Thẩm Thứ.

Đó là một gương mặt hao hao giống anh nhưng khí chất lại hoàn toàn khác biệt.

Nếu như nói Thẩm Thứ là một người khó có thể lại gần thì gương mặt Thẩm Nguyên lại rất thân thiện, dễ dàng khiến cho người ta sinh ra cảm tình.

Thẩm Nguyên thực sự rất giỏi giao tiếp, cho dù lý lịch không tốt nhưng sau khi được nhà họ Thẩm chấp nhận, cậu ta vẫn kết được kha khá bạn trong giới. Nếu không phải như thế thì cậu ta đã chẳng được Thẩm Đạo Xương bổ nhiệm vào làm việc, cũng có bản lĩnh lắm.

Hai tay Thẩm Nguyên chống lên mặt bàn, cười khanh khách cúi đầu nói với Thẩm Thứ: “Anh đúng là biết tạo bất ngờ cho tôi đấy.”

“Ai mà không được lại cố tình chọn Úc Tùng Niên?” Lúc Thẩm Nguyên đọc tên Úc Tùng Niên giọng điệu còn rất uyển chuyển.

Môi Thẩm Thứ run lên, khó khăn nắm chặt tách trà trong tay.

Anh im lặng lại càng khiến cho Thẩm Nguyên cười càng khoan khoái, thấy hoa bên cạnh anh bèn nói: “Hoa hồng à? Ôi chao, hai người sắp kết hôn đến nơi rồi, anh còn không biết cậu ấy dị ứng hoa sao?”

Đúng là Thẩm Thứ không biết, Úc Tùng Niên đã từng vui vẻ nhận lấy hoa của anh, còn mua lẵng hoa của cô bé bên đường, anh chưa bao giờ biết rằng Úc Tùng Niên bị dị ứng hoa cả.

Dường như Thẩm Nguyên đoán được suy nghĩ trong lòng anh: “Cậu ấy đụng vào hoa da sẽ đỏ lên, sẽ ngứa. Sao vậy… cậu ấy không nói với anh ư?”

Bỗng nhiên Thẩm Thứ đứng bật dậy, cầm hoa rồi đi khỏi đó.

Sau đó bị Thẩm Nguyên chặn đường: “Đừng đi chứ, tôi hứng thú với việc anh và Úc Tùng niên quen nhau lắm, không tính kể cho tôi sao?”

Thẩm Thứ từ từ đưa mắt nhìn Thẩm Nguyên, anh không nói gì, chỉ mỗi ánh mắt thôi đã có thể chọc cho Thẩm Nguyên nổi giận.

Khi Thẩm Nguyên còn bé vừa đến nhà họ Thẩm, ban đầu còn ỷ vào tuổi tác của mình cũng ngang ngang với Thẩm Thứ.

Nhưng thái độ của Thẩm Thứ đối với cậu ta vẫn cứ luôn khinh khỉnh như vậy, chẳng khác nào cậu ta là một thứ hèn mọn.

Chưa bao giờ Thẩm Thứ gây khó khăn với cậu ta. 

Nhưng với Thẩm Nguyên, sự coi thường và khinh miệt đó khiến cậu ta không thể hít thở trong bầu không khí đó được. Trên dưới nhà họ Thẩm, dù là người hầu cũng biết, sự  tồn tại của cậu ta chật vật đến thế nào.

Đứa con riêng trèo không nổi lên bàn tiệc, chứng cứ của việc Thẩm Nam Bình phản bội Trương Tuyết Uyển.

Chuyện căm hận Thẩm Thứ, thay vì nói đó là cảm xúc thì nó lại càng giống như một thứ động lực để chống chọi hơn.

Có ai muốn mình sinh ra là một lựa chọn, nếu có thể Thẩm Nguyên không bao giờ muốn vào nhà họ Thẩm, không muốn làm thiếu gia của Thẩm gia.

Nhưng lúc cậu ta phát hiện có thể Thẩm Thứ đã thích Úc Tùng Niên rồi, ngay lập tức cảm nhận được cơn sung sướng mãnh liệt, đến bây giờ vẫn còn có thể nhớ lại được.

Hóa ra vẫn có thứ Thẩm Thứ không tài nào chạm tới.

Thẩm Nguyên đến gần Thẩm Thứ, nhẹ giọng cười nói: “Úc Tùng Niên có làm chuyện đó cùng với anh không?”

“Dù quan hệ của hai người là thế nào thì nó đã là quá khứ rồi.” Giọng Thẩm Thứ lạnh như băng, như thật sự không để bụng.

Đôi mắt Thẩm Nguyên khép hờ, giống như nghe thấy điều gì thú vị lắm: “Hóa ra hai người không gần gũi thật, một khi đã như vậy thì còn muốn kết hôn làm gì hả?”

Cậu ta thật sự tò mò và cũng quá hoài nghi, Thẩm Thứ và Úc Tùng Niên, dù thế nào đi chăng nữa cũng không thể là tổ hợp dành cho nhau được.

Đột nhiên, Thẩm Nguyên như hiểu ra: “Chẳng lẽ đã bao nhiêu năm rồi, anh vẫn còn nhớ thương cậu ta?”

“Anh thô thật đấy, tưởng mình là nam chính si tình trong phim à?” Thẩm Nguyên cười rộ lên, cười đến mức ứa cả nước mắt.

Cuối cùng chú Lý không nhịn nổi nữa, phải bước lên khuyên nhủ: “Cậu hai ơi, cậu vừa xuống máy bay, hay là đi rửa mặt nghỉ ngơi trước.”

Ý ông muốn kéo Thẩm Nguyên xuống.

Thẩm Nguyên đẩy tay chú Lý ra: “Thôi nào, tôi đang nóng lòng ôn chuyện với anh mình lắm đây.”

Cậu ta quay đầu nhìn sang Thẩm Thứ, nếu có thể thưởng thức được vẻ mặt đau khổ của Thẩm Thứ, đừng nói là nghỉ ngơi, ngồi thêm hai chuyến bay nữa cũng đáng.

Thẩm Thứ cầm hoa, nhìn chú Lý, lần đầu tiên nói với ngữ điệu ra lệnh: “Nhốt Thẩm Nguyên vào phòng, trước khi tôi về không được thả cậu ta ra.”

Tiếng cười của Thẩm Nguyên chợt im bặt, hắn trừng mắt nhìn Thẩm Thứ, giống như người trước mặt không còn là anh nữa mà là một con quái vật giả mạo Thẩm Thứ.

Chú Lý lên tiếng, gọi người làm vườn tới.

Người làm vườn đã quen với công việc tay chân, hai người đỡ lấy Thẩm Nguyên, nhanh nhẹn kéo người về phòng, nhốt lại.

Mãi đến khi tiếng la hét của Thẩm Nguyên xa dần, lúc này Thẩm Thứ mới thả lỏng bàn tay đang ôm hoa. 

Những chiếc gai chưa được làm sạch, xuyên thủng gói giấy đâm vào lòng bàn tay anh.

Ngày vui không nên thấy máu. Thẩm Thứ dùng khăn tay lau máu đi rồi gọi cho thư ký một cuộc điện thoại.



Lúc tiếng chuông vang lên, Úc Tùng Niên vừa tan lớp.

Cậu lấy di động ra, bây giờ chắc là Thẩm Thứ đến rồi, bọn họ hẹn nhau sẽ cùng đi ăn cơm. Không biết tại sao, Thẩm Thứ lại đến muộn, gọi điện tới cũng không nghe. 

Học viên cười đùa khi lớp vừa tan học, có vài người còn rủ cậu sang căng tin nhưng Úc Tùng  Niên cười từ chối.

Kỳ lạ là, cậu cũng không muốn nói cho những người khác rằng hôm nay mình đi đăng ký kết hôn.

Có lẽ bởi vì mẹ cậu đã từng nói với cậu, chuyện càng quan trọng thì càng phải khiêm tốn* trước khi nó hoàn thành.

*Raw: điệu thấp

Quá phô trương chỉ sợ sẽ xảy ra bất trắc, rồi mọi thứ sẽ bị ảnh hưởng.

Lấy điện thoại di động ra lần nữa, Thẩm Thứ vẫn không gọi cậu. Cậu đành phải thay quần áo, cầm lấy món quà mà mình đã mài giũa từ lâu đi ra phía cổng trường.

Vừa đến cổng đã nhận được điện thoại của Thẩm Thứ.

Đối phương đọc một biển số xe mới, Úc Tùng Niên nhìn một hồi mới thấy một chiếc xe màu đen dừng cách đó không xa.

Thẩm Thứ hạ cửa kính xe, vẫy tay với cậu.

Không phải chiếc xe mà Thẩm Thứ thường hay lái nhưng Úc Tùng Niên cũng không nghĩ gì nhiều, cậu bước nhanh qua. Sau khi mở cửa xe, cậu định nói gì đó với Thẩm Thứ, chợt nhận ra bên trong không chỉ có tài xế, ghế phụ lái còn có một người đàn ông mặc tây trang giày da, mặt mũi nghiêm túc.

Thẩm Thứ nói với Úc Tùng niên đang đứng ngoài xe: “Lên xe trước đi đã.”

Úc Tùng Niên chậm rãi lên xe, cậu nhìn Thẩm Thứ vài lần, phát hiện anh không hề có ý muốn nói chuyện với cậu.

Không hiểu sao không khí dần trở nên căng thẳng, lắng đọng đến mức Úc Tùng Niên không ngờ được.

Trong tưởng tượng của cậu, đi đăng ký kết hôn không nên có bầu không khí thế này, và cũng không cần có nhiều người đến thế.

Người đàn ông ở phó lái quay người lại, lịch sự nói với cậu: “Cậu Úc, xin chào.”

“Lần đầu gặp, em* họ Triệu, là luật sư của cậu Thẩm. Em kiến nghị anh nên liên hệ với luật sư thường dùng của mình trước khi đi đăng ký kết hôn, bởi vì đây không phải là một thỏa thuận hôn nhân bình thường, thường yêu cầu nhiều vòng đàm phán.”

(*)

“Nhưng với tình huống đặc thù hiện tại khá gấp. Cậu Thẩm nói tất cả yêu cầu từ phía anh, anh ấy đều có thể phối hợp.”

Úc Tùng Niên nhìn hợp đồng trong tay người đàn ông sau đó nhìn sang Thẩm Thứ.

Sắc mặt Thẩm Thứ hơi tái nhợt, khuôn mặt không có chút nào là vui mừng, thậm chí còn có đôi phần lo âu.

Anh không chịu nổi ánh mắt bây giờ của Úc Tùng Niên, đành lảng đi rồi thấp giọng nói: “Cậu có thể nói ra bất cứ điều kiện nào.”

Luật sư Triệu cau mày nhìn thân chủ đang bị kích động của mình, vừa định nói gì đó liền cảm thấy tay trống không, là Úc Tùng Niên lấy hợp đồng từ trong tay hắn ta.

Theo như luật sư Triệu, Úc Tùng Niên chỉ nhìn hồ sơ một cách qua loa, dường như chẳng hề quan tâm bản thân được lợi lộc gì từ cuộc hôn nhân này hay mất mát gì không.

Cặp đôi sắp kết hôn này khác hẳn với những cặp khác mà hắn đã tư vấn. Họ sẽ bàn bạc về việc chia tài sản rõ ràng, đàm phán đến khi đôi bên đạt điều kiện tối ưu. 

Cậu Úc chỉ hỏi một vấn đề: “Thời hạn hiệu lực của hợp đồng có một năm nghĩa là sao?”

Luật sư Triệu giải thích: “Nghĩa là sau một năm, cậu Úc và cậu Thẩm vẫn là cặp đôi chồng chồng hợp pháp, hợp đồng sẽ vẫn có hiệu lực pháp luật sau khi các điều khoản bổ sung được ký kết.”

“Nếu sau một năm mà ly hôn thì mọi thứ sẽ được phân chia theo như thỏa thuận trước khi kết hôn.”

Luật sư Triệu tưởng rằng mình đã giải thích đủ rõ ràng, nhưng cậu Úc này vẫn thì thào nói: “Nghĩa là thời hạn hôn nhân của chúng tôi chỉ có một năm thôi sao?”

Luật sư Triệu bối rối đáp: “Cũng không hẳn là như thế.” 

Rồi lúc cậu Thẩm thân chủ của hắn nghe thấy câu hỏi đó của Úc Tùng Niên, thậm chí anh còn tái mặt hơn nữa.

Thẩm Thứ mở miệng, định nói với Úc Tùng Niên rằng cậu có thể đưa ra bất cứ điều kiện nào, chỉ cần cậu đừng đổi ý việc kết hôn với anh.

Hợp đồng đã nói rõ ràng rồi, tất cả các điều kiện sẽ có hiệu lực khi họ trở thành vợ chồng với nhau.

Ngay cả khi cậu có được tất cả mọi thứ đó, Úc Tùng Niên vẫn coi thường, nhưng đó đã là tất cả những gì anh có thể cho cậu.

Giờ Thẩm Nguyên đã trở lại, anh không biết Úc Tùng Niên có còn chọn mình hay không nữa.

Trong cuộc hôn nhân này, chỉ có mỗi một mình anh vội vã.

Anh không có sự tự tin đó, cũng không có sự dũng cảm để khiến Úc Tùng Niên đưa ra lựa chọn, chỉ có thể dùng cách ngu xuẩn nhất để thêm sức nặng lên hôn nhân của họ mà thôi.

Úc Tùng Niên quay đầu đi, làm lơ anh.

“Có bút không?” Úc Tùng Niên hỏi luật sư Triệu.

Luật sư Triệu vội vàng lấy bút ra, sau đó hắn nhìn thấy Úc Tùng Niên thô bạo ký tên của mình xuống, còn xúc động hơn cả thân chủ của hắn nữa.

Đôi mắt lạnh lùng ấy ngước lên, hỏi hắn mà lại như đang hỏi Thẩm Thứ rằng: “Như vậy đã được chưa?”