Để Tâm

Chương 27: Chuẩn bị kết hôn




Lời này một từ mà hai ý, bề ngoài trông như đang yêu cầu Thẩm Thứ đứng cạnh mình, nhưng thật ra là ám chỉ ông phải đồng ý cho hai người đến với nhau.

Thẩm Đạo Xương tự hiểu được điều đó, híp mắt nói: “Cậu đúng là mạnh miệng, chưa gì đã muốn ta giao Thẩm Thứ cho cậu rồi sao?”

Úc Tùng Niên đè con tốt xuống: “Vậy ngại quá, ông nội.”

Thẩm Đạo Xương nhíu mày, không khỏi liếc nhìn cháu trai, không ngờ đứa cháu nhà mình không những không chịu giúp mà còn thuyết phục ông: “Ông nội, cứ để con sang đi, chứ không ván này ông thua thật đấy.”

Nghe thấy câu này, Thẩm Đạo Xương càng giận thêm, ông khổ tâm vì ai, Thẩm Thứ làm thế này cứ như hận không thể gói bản thân lại dâng cho nhà họ Úc Vậy.

Thẩm Thứ nhất định phải kết hôn với Úc Tùng Niên, ông mà phản đối thì chỉ càng khiến cho cặp tình nhân này kiên định quyết tâm thêm.

Trứng chọi với đá, giờ còn có thể làm gì nữa đây?

Thẩm Đạo Xương thở dài, nhíu mày xua tay với anh: “Nếu con muốn đi thì cứ đi đi.”

Thẩm Thứ không ngờ Thẩm Đạo Xương sẽ đồng ý, chính Úc Tùng Niên cũng hơi ngẩn người rồi vui mừng ra mặt. Kể cả giọng nói bị đè thấp xuống nhưng vẫn có thể nghe ra ý làm lành ngọt ngào, cậu nói cảm ơn ông nội.

Tiếng ông nội này cất lên vô cùng thoải mái, ngay cả Thẩm Thứ cũng cảm thấy nhẹ nhõm theo.

Anh vừa mới nhấc chân đi về phía Úc Tùng Niên, khoảng cách không xa lắm, cùng lắm chỉ khoảng hai ba bước thôi nhưng lại có cảm giác long trọng khi đi về phía chú rể trong lễ thành hôn.

Vừa đến bên cạnh Úc Tùng Niên, anh lập tức nghe thấy tiếng ông nội gọi từ phía sau: “Tiểu Thứ à, con đường sau này con phải tự mình bước đi rồi.”

Hốc mắt Thẩm Thứ không khỏi nóng lên.

“Nếu đây là điều mà con lựa chọn thì phải chịu trách nhiệm như một đấng nam nhi, có gan có làm.” Thẩm Đạo Xương giơ lá cờ trắng chủ động nhận thua.

Sau đó ông nói với Úc Tùng Niên: “Nhóc thối, con nhớ kỹ! Hôm nay ta giao cháu trai cho con không phải vì ta chịu thua, mà là vì thằng bé chọn con.”

“Nói nhiều nữa ta sợ mình nói dài nói dai. Tóm lại từ giờ về sau hai đứa phải chung sống hòa thuận, nghe rõ chưa?”

Sau khi nói xong, ông nắm quân cờ trong bàn tay, chắp tay sau lưng, ung dung rời đi. 

Tận đến lúc về phòng, nhìn thấy ảnh chụp chung của ông và Thẩm Thứ ở đầu giường thì mới không làm mặt lạnh được nữa.

Chú Chu nhẹ nhàng đẩy cửa tiến vào, đưa cho ông thuốc dưỡng tim hàng ngày, thấy ông cụ vẫn luôn nhìn bức ảnh kia: “Cậu chủ trưởng thành rồi.”

Thẩm Đạo Xương uống thuốc, uống rất khó khăn: “Đúng vậy, lúc nó về tay ta còn nhỏ như vậy, ôm thôi cũng sợ làm vỡ.”

“Từ nhỏ đã ngoan, bất kể có nghiêm khắc với cậu ấy như thế nào, cậu ấy đều không oán trách nấy một câu.”

Thẩm Đạo Xương quay người đi, lấy mu bàn tay day hốc mắt: “Cho nên bây giờ… thôi bỏ đi.”

Có lẽ ông sẽ hối hận vì quyết định ngày hôm nay nhưng đứa trẻ kia giống mẹ nó, ông cũng không muốn giống như nhà họ Trương, mất cháu rồi thì hối hận không kịp.

Chỉ là ông già rồi, những ngày tháng sau này của Thẩm Thứ, ông không thể trông nom được.

Tình huống của Thẩm Thứ ở dưới lầu cũng không tốt hơn Thẩm Đạo Xương là bao.

Lúc này biểu hiện của hai ông cháu cực kỳ đồng nhất, đều muốn tìm một nơi để trốn đi.

Thẩm Thứ cúi đầu, chỉ kịp nói một câu xin lỗi với Úc Tùng Niên rồi liền đi luôn ra khỏi phòng khách, đi đến sân vườn phía sau.

Người hầu trong sân vườn đang làm cỏ, Thẩm Thứ không bước tới bên kia mà hướng về một bên khác, tiến đến một nhà kính trồng hoa.

Nhà kính trồng hoa là do mẹ anh xây thời còn sống, vậy mà lại giống như phòng an toàn của anh, dù chỉ là ngồi một lúc thì cũng có thể hồi phục lại tâm trạng về trạng thái rất tốt.

Sau khi Thẩm Thứ đi vào thì ngồi trên ghế, đờ người nhìn đám hoa cỏ kia.

Trong mũi tràn ngập mùi vị cỏ cây, ánh mặt trời xuyên qua nóc nhà kính, ấm áp rơi xuống cơ thể anh.

Thẩm Thứ nhớ lại rất nhiều chuyện từ nhỏ tới lớn, có liên quan tới ông nội, cũng có liên quan tới mẹ.

Kể từ lúc ông nội đồng ý chuyện kết hôn, trong lòng anh bỗng dâng lên một nỗi khổ tâm không dứt.

Anh nhớ tới mẹ, cho dù mẹ anh rời bỏ anh từ rất sớm thì tình yêu của anh với bà vẫn chưa bao giờ ngừng.

Một khắc vừa nãy, thậm chí anh còn nghĩ nếu mẹ cũng ở đây, cũng có thể nhìn thấy anh kết hôn thì thật tuyệt.

Trước lúc trao nhẫn cho Úc Tùng Niên, anh và dì Trần đã đi thăm mẹ. Trước bia mộ mẹ, anh nói với bà anh đã có người mình thích, là một người đàn ông rất tốt.

Nhìn như là đang an ủi chính mình rằng mẹ có thể thấy được chuyện kết hôn của anh nhưng thực tế chỉ là lừa mình dối người.

Không nhận được phản hồi chỉ càng nhận thêm nhiều điều tiếc nuối. Sau lưng anh ẩn ẩn đau, trong lòng lại nặng nề không thôi.

Không biết bây giờ là mấy giờ rồi, chỉ thấy chiều hoàng hôn buông đang dần phai, bóng dáng bắt đầu nghiêng ngả. Thẩm Thứ thoát khỏi suy nghĩ rối rắm của mình, quay đầu lại thì thấy Úc Tùng Niên đang đứng ngoài nhà kính trồng hoa xoay lưng về phía anh. Tay cậu kẹp điếu thuốc, không biết đã đứng đó bao lâu rồi.

Anh vội vã đứng dậy, đầy tội lỗi đi ra ngoài.

Anh bỏ Úc Tùng Niên một mình nơi đó không một lời giải thích. Không biết cậu đã chờ ngoài đó bao lâu rồi, ấy vậy mà vẫn dịu dàng chừa cho anh một không gian riêng, không hề tự ý bước vào.

Thẩm Thứ chạy ra sau lưng Úc Tùng Niên gọi tên cậu. Úc Tùng Niên nghe được bèn xoay người lại, nhíu mày nói với Thẩm Thứ: “Nếu anh cảm thấy khó xử thì bỏ đi.”

“Cái gì cơ?” Thẩm Thứ khó hiểu.

Úc Tùng Niên muốn nói lại thôi, sau một lúc mới khó khăn mở miệng: “Về phía ông nội, anh cứ bình tĩnh giải thích. Còn về miếng đất thì… nếu anh không vội, em sẽ giúp anh nghĩ cách.”

Lúc này Thẩm Thứ mới hiểu rõ cậu đang nói gì. Thì ra một loạt biểu cảm vừa rồi của anh đã bị cậu hiểu nhầm thành anh hối hận với cuộc hôn nhân này.

Nhưng thực tế nếu đứng ở góc độ của Úc Tùng Niên mà suy nghĩ, từ lúc ban đầu thái độ của Thẩm Thứ với cuộc hôn nhân này chỉ là một cuộc giao dịch.

Sau khi được ông nội đồng ý, anh hơi mất kiểm soát cảm xúc. Do đó Úc Tùng Niên cho rằng anh hối hận vì đã lừa dối ông mình, cho nên bắt đầu nghiêm túc tự hỏi có nên tiếp tục cuộc hôn nhân hoang đường này không.

Thậm chí cậu còn lo lắng anh khó mở miệng nên chủ động giúp anh đưa ra phương án giải quyết.

Mặc kệ là từ góc độ nào, cách làm của Úc Tùng Niên không có điểm nào bắt bẻ được.

Tiến lùi thích hợp, ân cần chu đáo.

Tuy nhiên tinh tế như vậy cũng có nghĩa là cậu không để tâm. Bởi vì có hay không có đều không sao cả, cho nên mối nhân duyên này thích chấm dứt khi nào cũng được.

Có lẽ chính bầu không khí chung đụng những ngày qua khiến anh luôn ảo tưởng mình và Úc Tùng Niên có thể phát triển thành hôn nhân thật sự.

Bây giờ tỉnh táo lại vẫn chưa muộn.

Thẩm Thứ nhìn điếu thuốc chỉ vừa rít một hơi trong tay Úc Tùng Niên, sau đó vườn tay cầm lấy điếu thuốc ấy rồi ngậm vào miệng. Răng anh cắn vào nơi Úc Tùng Niên từng cắn qua, cảm giác hơi ẩm ướt. 

“Không cần.” Anh nhạt nhẽo trả lời.

Theo Úc Tùng Niên, lúc Thẩm Thứ phì phèo điếu thuốc mang loại mỹ cảm lãnh đạm. Nhìn bên ngoài cứ giả vờ không quan tâm, nhưng rõ ràng vừa rồi khổ sở đến mức đôi mắt bừng đỏ. Chờ khôi phục được bình tĩnh lại khiến người khác nhìn không ra bất cứ cảm xúc gì.

Sau khi hút xong điếu thuốc, Thẩm Thứ lấy ví ra khỏi túi rồi đưa cho Úc Tùng Niên một tấm thẻ: “Tôi không có năng khiếu ở mảng thiết kế nên đã giao thư ký lập kế hoạch tổ chức hôn lễ. Nếu cậu có ý tưởng gì cứ nói ra nhé.”

Úc Tùng Niên nhìn tấm thẻ nhưng không nhận lấy.

Giọng nói Thẩm Thứ vô cùng bình tĩnh, không hề một gợn sóng: “Cậu đừng hiểu lầm, tiền này là để dùng cho hôn lễ. Cậu tặng cho ông nội quà rất quý, giờ tôi không chi trả được cho lễ cưới của chúng ta thì quá thất lễ.”

Bấy giờ Úc Tùng Niên mới nhận lấy tấm thẻ kia. Mặc kệ có dùng đến hay không, trước mắt cứ nhận đã.

Hai người không ở lại nhà cũ ăn tối. Nửa đêm Úc Tùng Niên chạy tới, cậu lái một chiếc, Thẩm Thứ cũng lái một chiếc.

Vì thế lúc trở về, hai người bọn họ mỗi người ngồi một chiếc.

Trước khi lên xe, Úc Tùng Niên ngó xuống hai tay anh, hỏi: “Anh không mang theo đồ gì hả?”

Thẩm Thứ giải thích: “Ở chỗ ông nội cũng không có đồ nào thích hợp để mang về hết.”

Lúc Lâm Chí Quân đi thăm ông bà, hắn sẽ mang rất nhiều đặc sản ở quề về tặng Thẩm Thứ.

Thẩm Đạo Xương chưa bao giờ có mấy thứ này, chỉ toàn chăm hoa nuôi chim, thành ra Thẩm Thứ không có gì để mang về hết.

Úc Tùng Niên ngập ngừng muốn nói nhưng lại không thốt thành câu, cuối cùng mất mát cụp mắt: “Về nhà cẩn thận nhé anh.”

Lái xe đường dài kỵ nhất là mệt mỏi, đặc biệt là Thẩm Thứ vừa mới bị sốt xong.

Úc Tùng Niên ngỏ ý muốn Thẩm Thứ ngồi xe cậu mấy lần nhưng đều bị từ chối.

Anh vẫn chưa tưởng tượng nổi nên một mình đối mặt với Úc Tùng Niên thế nào. Người này vừa hỏi anh… có muốn hủy hôn hay không.

Nhưng đến khi về tới nhà, anh nhận được tin nhắn của Úc Tùng Niên hỏi anh có về nhà an toàn không, Thẩm Thứ bắt đầu hối hận rồi.

Khoảng thời gian ở chung vốn dĩ đã ít ỏi, vậy tại sao cứ phải cảm xúc hóa nó lên để rồi lãng phí một ngày đáng lẽ nên được trân trọng. 

Thẩm Thứ trả lời tin nhắn, báo rằng mình đã về nhà an toàn rồi mới cởi áo khoác, lấy bức tượng nhỏ ra đặt ngay ngắn trên đầu giường.

Nghĩ một hồi, anh vẫn quyết định xuống nhà lục lọi thử. Cuối cùng anh tìm thấy một hộp kính trang trí để bảo vệ bức tượng.

Anh ngắm tác phẩm điêu khắc nhỏ trên đầu giường. So với cái này, anh càng muốn tượng điêu khắc của Úc Tùng Niên hơn.

Không thấy được người thì nhìn tạm tượng cũng tốt.

Anh nhắm mắt lại, nói chúc ngủ ngon với bức tượng.



Những ngày tiếp theo, Thẩm Thứ thường xuyên nhận được ảnh chụp do Úc Tùng Niên gửi tới. So với việc anh giao cho thư ký thì Úc Tùng Niên còn vội vàng và nghiêm túc chuẩn bị hôn lễ hơn ai hết.

Thư ký giới thiệu kế hoạch hôn lễ trong group chat, có cả Thẩm Thứ và Úc Tùng Niên ở trong đó.

Anh không chặn nhóm đó mà cứ mỗi khi rảnh rỗi sẽ mở lịch sử trò chuyện ra để xem.

Nhìn người này xác nhận từng chi tiết của tiệc cưới, đến cả màu sắc của mấy món điểm tâm cũng không bỏ qua, còn tận tụy hơn cả bên A* nữa.

*Bên A là bên giao công việc, tức là Thẩm Thứ. 

Lúc Úc Tùng Niên nói chuyện nghiêm túc như bây giờ trông đáng yêu hơn lúc nói chuyện riêng với anh nhiều.

Thỉnh thoảng cậu lại gửi cho anh mấy bông hồng trắng được dùng trong hôn lễ.

Một lúc sau lại gửi một bức ảnh chụp con mèo béo tròn trong khuôn viên trường, hỏi rằng nếu buộc quanh cổ con mèo một cái vòng, cho nó làm đứa trẻ đưa nhẫn, liệu nó có làm mất chiếc nhẫn không?

Sau đó một lúc lại nói, ban ngày làm đám cưới kiểu Tây, vậy buổi tối có thể làm đám cưới kiểu Trung Quốc không? Cậu xem video, đám cưới kiểu Trung Quốc có nghi lễ vén khăn voan, vừa thú vị lại vừa có giá trị kỉ niệm.

Từng li từng tí làm Thẩm Thứ cảm thấy chính Úc Tùng Niên là người chủ động nói muốn hủy bỏ hôn ước, vậy mà lại để ý buổi lễ này hơn cả anh nữa.

Nếu kế hoạch có vấn đề gì, người được tìm tới luôn là Úc Tùng Niên chứ không phải là Thẩm Thứ anh.

Thỉnh thoảng điện thoại lại vang lên thông báo thanh toán, tất cả đều đến từ cái thẻ anh đưa cho người kia.

Úc Tùng Niên dùng tiền của anh cho mấy việc này, anh vô cùng yên tâm.

Đã không giúp đỡ gì cho buổi lễ này, chẳng đưa được cái đề xuất nào tốt, lại còn không có nhiều ý tưởng tuyệt vời, Thẩm Thứ cảm thấy bản thân vô cùng thất bại.

Anh không khỏi tự hỏi lại chính mình, tại sao đã nhàm chán như vậy lại còn không có mắt thẩm mỹ nữa.

Nhìn Úc Tùng Niên đưa ra ý tưởng hôn lễ kiểu Trung Quốc, anh nghiêm túc soạn một tin nhắn: “Tôi thấy ý tưởng này của cậu rất hay, buổi tối chúng ta có thể làm kiểu Trung.”

Úc Tùng Niên hỏi anh: “Chọn ai vén khăn voan đây?”

Thẩm Thứ không để ý chuyện này lắm, dù sao nếu Úc Tùng Niên muốn trở thành người vén khăn voan, anh cũng tình nguyện hợp tác.

Chuyện lễ cưới đã bàn xong, Úc Tùng Niên lại hỏi: “Khi nào chúng ta chụp ảnh cưới?”

Thẩm Thứ liếc nhìn lịch trình của mình, vì để hoàn thành hôn lễ, còn có thời gian hưởng tuần trăng mật, anh đã vội đến mức cơm cũng không có thời gian mà ăn.

Vì áp lực nên cân nặng sụt giảm, gần đây quần đã rộng hơn đôi chút.

Dì Trần lo lắng đến mức muốn mang cơm đến công ty cho anh nhưng lại bị anh từ chối.

Gạch bớt mấy việc mới miễn cưỡng có thời gian rảnh, Thẩm Thứ chủ động đề nghị: “Ngày chụp ảnh đó chúng ta có thể đi nhận giấy chứng nhận trước.”

Một lúc sau Úc Tùng Niên mới trả lời tin nhắn: “Anh nói thật chứ?”

Thẩm Thứ nhìn bốn chữ này, cảm giác trái tim lại như bị bóp nghẹt một lần nữa.

Úc Tùng Niên giống như hạt cát, càng nắm chặt lại càng trôi nhanh hơn khiến anh không biết phải làm sao.

Vội vàng thì sợ dọa đến cậu, mà không nắm chặt trong tay, anh lại không thể yên tâm.

Sửa đi sửa lại tin nhắn một hồi, Thẩm Thứ mới hỏi: “Có tiện cho cậu không hay là cậu còn băn khoăn điều gì nữa? Hoặc cậu cứ quyết định khi nào đi lấy giấy chứng nhận, tôi có thể phối hợp.”

Lần này Úc Tùng Niên trả lời tin nhắn rất nhanh: “Không phải, ý em là Cục Dân Chính chỉ mở cửa vào ban ngày, mà chúng ta ra ngoài chụp ngoại cảnh cũng là ban ngày, nếu như làm tất cả trong một ngày thì hơi gấp gáp.”

Gửi một đoạn dài xong, cậu lại nhắn thêm một câu: “Không phải băn khoăn, chỉ là em đang lo lắng thôi.”

Lúc này Thẩm Thứ mới nhẹ nhàng thở ra. Hai người thảo luận một hồi, cuối cùng quyết định đi lấy chứng nhận rồi ảnh cưới chụp trong studio trước, sau này hưởng tuần trăng mật thì chụp ở ngoài sau.

Dưới sự đồng ý của Thẩm Đạo Xương, hôn lễ cuối cùng cũng được ấn định vào cuối tháng.

Tốc độ từ lúc bàn bạc đến lúc thành hôn đúng là rất nhanh. Lúc Thẩm Thứ báo cho Lâm Chí Quân mình sắp kết hôn, bên kia lập tức gửi liền ba dấu hỏi chấm: Cái gì? Thật sao? Bao giờ tổ chức tiệc độc thân?

Thẩm Thứ không thèm để ý đến hắn, anh và Úc Tùng Niên đều cho rằng không cần phải mời nhiều phù rể, bên này anh mời Lâm Chí Quân, Úc Tùng Niên bên kia thì mời Hứa Mộ Thâm.

Một ngày nọ Thẩm Thứ nhàn rỗi hỏi Lâm Chí Quân đã thử trang phục phù rể chưa, ngay lập tức nhận được câu trả lời: đã thử.

Thẩm Thứ thừa biết cái tính không đáng tin của hắn, muốn hắn phải chụp ảnh chứng minh lời nói.

Sau đó Lâm Chí Quân gửi tới một bức ảnh mang theo một lượng tin tức vô cùng lớn.

Trên ghế sô pha vắt một chiếc áo vest của phù rể, quần cũng vứt trong một góc hỗn độn, cà vạt một cái vứt trên sô pha, cái còn lại thì đang nằm trên mặt đất.

Quan trọng hơn là, hai cái cà vạt kia, một đen một trắng.

Thẩm Thứ: “… Mày và Hứa Mộ Thâm đang ở bên nhau?”

Lâm Chí Quân mất một lúc mới hồi phục: “Không có! Ai nói với mày thế hả? Có phải Úc Tùng Niên nói với mày không?”

Câu chất vấn này đã nói thay đáp án, người chột dạ luôn phủ nhận đầu tiên, sau đó sẽ nhịn không được mà hỏi tại sao người ta lại biết.

Thẩm Thứ nói: “Bởi vì cà vạt phù rể của Hứa Mộ Thâm là màu trắng.”

“Cái quần kia không phải tao chọn cho mày, hoa văn không giống nhau, không phải quần của mày.”

“Chẳng lẽ ngoài Hứa Mộ Thâm, mày còn có tên đàn ông khác sao? Lại còn là loại có thể cởi quần ở nhà mày nữa?”

Lâm Chí Quân thẹn quá hóa giận trả lời một câu: “Mày làm người thừa kế quả là đáng tiếc, phải làm thám tử mới đúng.”

Thẩm Thứ: “Cảm ơn đã khen.”

Cười đùa xong, Thẩm Thứ lại không nhịn được mà nhớ tới Úc Tùng Niên. Từ lần trước tách ra, bọn họ đã không gặp nhau thêm lần nào. Bởi vậy tối nay hẹn nhau đi thử đồ cưới, từ lúc tỉnh dậy đến tận bây giờ, tâm tình của Thẩm Thứ vẫn chưa hết sung sướng.

Anh tự mình lái xe đến trường cũ đón Úc Tùng Niên tan làm, hai người đi thử lễ phục, sau đó lại cùng nhau dùng bữa tối.

Đây là lần đầu tiên Thẩm Thứ tan làm đúng giờ khiến cho thư ký cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Một người cuồng công việc như anh mà cũng có lúc nghỉ ngơi sao?

Lại nghĩ tới việc sắp đến hôn lễ của anh, làm vậy cũng là hợp lý.

Thư ký cầm áo khoác của Thẩm Thứ, bước chân nhẹ nhàng đi ra ngoài, cười nói một câu: “Sếp yên tâm, thời điểm hưởng tuần trăng mật nếu không phải chuyện quan trọng, tôi nhất định sẽ không làm phiền anh.”

Tâm tình của Thẩm Thư rất tốt, hiếm khi mà lại đùa lại: “Lúc ấy có muốn cũng chẳng gọi được tôi đâu, tôi rất bận đấy.”

Bận gì hả, tất nhiên là bận ngắm Úc Tùng Niên rồi.

Mà lúc này Thẩm Thứ cũng đang ngắm Úc Tùng Niên. Cậu thay một thân tây trang màu đen, tóc tai ngày thường không chăm chút, hôm nay lại được vuốt gọn lên, lộ ra cái trán trơn bóng.

Hiếm khi được nhìn Úc Tùng Niên ăn mặc chỉnh tề như vậy, so với hình ảnh hiền hòa ngày thường thì thêm một chút công kích, càng nhìn càng có cảm giác áp bách.

Tuy vậy, lúc đeo cà vạt gặp khó khăn, Úc Tùng Niên liền nói cậu sẽ không đeo.

Nhân viên khéo léo cầm cà vạt sang hỏi Thẩm Thứ: “Chú rể có muốn tự mình thắt cho chồng không?”

Thẩm Thứ ngẩn người, lúng túng mà đứng lên.

Anh đã thử xong quần áo của mình, là một bộ vest có band ở eo màu trắng, rất tinh xảo.

Cũng may anh đã quen với việc mặc trang phục chỉnh tề, bởi vậy động tác nhanh hơn rất nhiều so với Úc Tùng Niên.

Thẩm Thứ đi qua, cầm cà vạt từ trong tay nhân viên, nhân viên vốn còn định ở lại để hỗ trợ nếu cần thiết.

Đúng lúc này cô vô tình chạm mắt với Úc Tùng Niên, thấy đối phương lễ phép nhìn mình cười, sau đó hất hất cằm về phía cửa.

Cô biết ý nên yên lặng nhanh chóng rời khỏi phòng thay đồ, còn hiểu chuyện mà đóng cửa lại.

Thẩm Thứ chưa từng thắt cà vạt cho ai, huống chi người này còn là Úc Tùng Niên.

Úc Tùng Niên ngoan ngoãn cúi đầu, lộ cổ ra cho Thẩm Thứ.

Thẩm Thứ cầm cà vạt vòng qua đầu Úc Tùng Niên, tư thế này làm anh nhìn như đang lấy tay ôm bả vai người kia vậy.

Gương mặt cả hai gần như chạm vào nhau, anh có thể ngửi được mùi hương trên người Úc Tùng Niên.

“Gầy rồi.” Úc Tùng Niên thấp giọng nói bên tai anh, đồng thời vòng tay ôm lấy eo, lòng bàn tay di chuyển, giống như định đo eo anh: “Anh ăn no chưa vậy?”

Eo Thẩm Thức vốn không sợ nhột, vậy mà khi Úc Tùng Niên chạm vào, cảm giác thật khác biệt, tựa như một bộ phận yếu ớt bị dòng điện kích thích, khiến anh nhịn không được muốn cuộn người lại.

“Làm vậy… tôi không thể giúp cậu đeo cà vạt được.” Thẩm Thứ nhỏ giọng nói.

Úc Tùng Niên lui người về phía sau, nhường cho anh một ít không gian.

Tư thế của bọn họ lúc này vốn dĩ giống như đang vành tai chạm tóc mai*, bây giờ lại càng giống như đang chuẩn bị hôn nhau hơn, vậy mà Úc Tùng Niên vẫn không buông cái tay đang ôm eo anh ra.

(*)

Úc Tùng Niên nhìn anh chằm chằm, Thẩm Thứ nắm cà vạt trong tay, bắt đầu đổ mồ hôi.

Cậu mang theo chút u buồn mà hỏi anh: “Anh tức giận với em sao?”

“Không phải!” Thẩm Thứ lập tức phản bác.

Úc Tùng Niên không nghe anh dỗ dành, vẫn một vẻ mặt đầy phiền muộn nói: “Gần đây anh không gọi cho em, cũng không thèm tới thăm em luôn.”

uy rằng đây không phải tư thế thích hợp để nói chuyện, nhưng lúc này Thẩm Thứ đang vội giải thích, làm gì để ý được nhiều như vậy.

“Bởi vì muốn nhanh chóng kết hôn nên tôi phải hoàn thành công việc trước cả kế hoạch, gần đây thật sự rất bận. Không phải tôi cố ý không muốn gặp cậu.” Thẩm Thứ nói xong lại bổ sung thêm một câu: “Cậu hỏi thư ký lịch trình của tôi mà xem, tôi chưa từng nói dối.”

Cuối cùng Úc Tùng Niên cũng buông lỏng eo của anh, một tay lại ôm mặt anh: “Vậy tại sao anh không nhìn em?”

Mặt Thẩm Thứ hơi nâng lên theo lực tay của Úc Tùng Niên, đôi mắt lại trước sau như một mà cụp xuống: “Chúng ta… gần nhau quá.”

Úc Tùng Niên nhéo vành tai anh: “Anh biết em không nói lúc này mà.”

Từ lúc gặp nhau tới giờ, Thẩm Thứ đã rất ít khi nhìn cậu.

Thẩm Thứ hít một hơi, nhìn về phía Úc Tùng Niên. Rất nhanh sau đó, gương mặt anh dần nóng lên, vậy mà ánh mắt vẫn quật cường không rời đi.

Động tác trên tay cũng không dừng lại, thắt chặt cà vạt của Úc Tùng Niên.

Ánh mắt của Úc Tùng Niên liếc qua vành tai đỏ bừng của anh, cuối cùng cũng hài lòng mà mỉm cười.

Cậu kéo cà vạt của Thẩm Thứ: “Cà vạt của chú rể, làm gì có chuyện tự thắt như vậy chứ.”

“Không phải cậu bảo không thắt được ư?” Thẩm Thứ nói.

Úc Tùng Niên ấn bả vai Thẩm Thứ, xoay người lại, thắt cà vạt cho anh từ phía sau, tùy ý nói: “Vừa rồi em mới học xong.”

Vất vả chờ Úc Tùng Niên thắt cà vạt xong, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm thì Thẩm Thứ chợt cảm giác sau cổ hơi buồn buồn, một bàn tay vuốt từ đuôi tóc, sau đó dần dần đi xuống, vuốt ve sau gáy, cuối cùng dừng lại ở cổ áo anh.

Là một cái chạm nhẹ, lại giống như đang khiêu khích trêu chọc, Úc Tùng Niên nói: “Ngày đó lúc ở nhà kính trồng hoa, anh không cảm nhận được sao?” 

Thẩm Thư không muốn nhắc lại ngày đó, nhưng đầu óc anh bây giờ đã bị hành động của Úc Tùng Niên làm cho rối tung rối mù. Anh cố gắng để không rơi vào bầu không khí đó nhưng lại không thể cưỡng lại lực hấp dẫn của Úc Tùng Niên.

Giọng anh trở nên nhẹ hơn, có hơi khàn khàn, không giống anh một chút nào.

“Cảm nhận được cái gì?” Thẩm Thứ hỏi.

Úc Tùng Niên nhìn cái gáy trắng như tuyết lộ ra ngoài cổ áo của anh đang dần ửng hồng.

Thì ra Thẩm Thứ sẽ đỏ cả chỗ này.

Thẩm Thứ nghe được giọng của Úc Tùng Niên thay đổi, giống như ngày đó ở suối nước nóng, tựa như mang theo cả nhiệt độ, trở nên sắc nhọn hơn: “Anh cúi đầu, chú bướm đậu ở đây.” Cậu xoa xoa xương cổ mượt mà của Thẩm Thứ, năm ngón tay duỗi thẳng tùy ý, dễ dàng nắm đoạn cổ  trong bàn tay.

“Bởi vì mùi hương của anh sao?” Úc Tùng Niên có vẻ rất thắc mắc, lời nói ra khiến Thẩm Thứ suýt nữa không chống đỡ nổi. 

Đáng tiếc Thẩm Thứ không nhìn được, bằng không anh sẽ biết, cần cổ đang càng lúc càng đỏ kia đã hoàn toàn bán đứng anh.

“Không…” Lời còn chưa dứt, thân thể anh đột nhiên run lên, phía sau cổ bỗng có cảm giác vừa ấm áp lại vừa ướt át.

So với cảm giác lúc bướm đậu còn sống động hơn gấp trăm lần. Làn da sau cổ bỗng trở nên vô cùng nhạy cảm, khiến anh suýt không nhịn được muốn che đi, tránh cho đôi môi kia chạm vào anh.

Nhưng anh vừa nâng tay lên, ngay lập tức đã bị Úc Tùng Niên bắt được.

Môi Úc Tùng Niên không rời đi, vẫn dán sau cổ anh.

Trước mặt là gương soi toàn thân, anh có thể nhìn rõ gương mặt kinh ngạc của mình đang bị một màu đỏ hồng bao phủ, cùng với ánh mắt của Úc Tùng Niên đang nhìn lên sau vai anh.

Trong ánh mắt của Úc Tùng Niên không hề có sự dịu dàng, chỉ có sự thâm trầm khiến Thẩm Thứ không khỏi cảm thấy nguy hiểm, ngoài ra còn có cả cảm giác khô nóng.

Đôi môi cậu vẫn dán lên cổ Thẩm Thứ, lúc đóng lúc mở, thấp giọng nói: “Như vậy mà anh đã chịu không nổi rồi sao?”

“Sau này kêt hôn, em có thể còn làm hơn thế này nhiều.”

Thẩm Thứ cảm giác được Úc Tùng Niên mở miệng, nhẹ nhàng cắn lên da thịt anh, tuy không đau nhưng lại khiến cả cơ thể anh run lên.

“Bởi vì em không định… chỉ làm người chồng trên danh nghĩa của anh đâu.” Úc Tùng Niên không nhanh không chậm nói.