Đế Quân

Chương 980: Thiên Táng sơn (1)




- Theo sự quan sát của ngươi, nếu ba thế lực bá chủ toàn lực phòng bị có thể kiên trì được bao lâu?



Im lặng một lúc Thần Dạ trầm giọng hỏi.



Võ giả cảnh giới thông huyền căn bản không thể dọ thám được tình hình chân thật trong hoàn cảnh như vậy, vì vậy Thần Dạ đành phải hỏi một phương hướng khác, phỏng chừng có thể hỏi ra được tin tức hữu dụng.



Trung niên nhân thoáng trầm mặc, bất an nói:



- Vị đại nhân này, thực lực tiểu nhân quá kém thật sự không thể trả lời cho ngài hài lòng, nhưng khi ta trở về có nghe được một tin tức, lần này hành động của Tà Đế Điện là vì dẫn dụ một người xuất hiện, theo sự quan sát của ta bởi vì người kia chưa xuất hiện nên bọn hắn chỉ bao vây mà chưa tận diệt thế thôi.



- Ngươi có thể xác định?



- Việc này…



Trung niên nhân không dám trả lời, loại đại sự như vậy hắn làm sao dám nói loạn, lại không biết thanh niên trước mắt thuộc về thế lực nào, chỉ sợ nói nhầm sẽ nguy hiểm tính mạng.



Trưởng Tôn Nhiên chợt kéo tay Thần Dạ, hỏi trung niên nhân:



- Đại ca, ngươi thường ra vào nơi đó, hẳn có nhận kiểm tra, ngươi có phương pháp ra vào có thể chỉ giáo cho chúng tôi không?



Ánh mắt Thần Dạ không khỏi bừng sáng.



Vào giữa trưa, ánh nắng chói mắt, nhưng khi chiếu xuống mặt đất lại bị ngăn trở giữa không trung.



Giữa không trung lóe ra quang mang màu đỏ nhạt, cảm giác như có một tầng huyết sắc bao phủ vùng trời. Mà người ở nơi này đều cảm ứng được mùi vị huyết tinh dày đặc bên trong.



Hào quang bao phủ một yếu tắc khổng lồ xây dựng dựa theo vách núi lớn.



Ngay vị trí trung tâm yếu tắc là một tòa cung điện sừng sững cao ngất, bên trong cung điện bắn ra hồng mang tương liên cùng hồng quang trên bầu trời, hình thành một tầng quang tráo khổng lồ bảo hộ cả yếu tắc bên trong.



Trên đỉnh cao nhất cung điện có hơn mười người đang đứng, mỗi người đều hô hấp hổn hển, bên trong có một nữ tử mặc áo tím, trên gương mặt tinh xảo lãnh diễm giờ phút này cũng hiện vẻ mỏi mệt, thân thể khởi động lên khí tức thật uể oải.



Nơi này chính là Thần Hiên Môn, mà nữ tử áo tím chính Tử Huyên.



- Tử Huyên cô nương, ngươi đi nghỉ ngơi trước, chỉ sợ sắp tới lại có cuộc đại chiến…



Tử Huyên khoát tay nhìn ra xa, trong mơ hồ có rậm rạp thân ảnh giấu trong mây mù, khí tức cường đại bao quanh, tuy rằng đã che giấu nhưng vẫn bị nàng bắt giữ tới.



Tử Huyên thở hắt ra nói:



- Hết thảy sự tình đều bắt nguồn từ Thần Dạ, khiến cho gia viên thân nhân lẫn bằng hữu của chư vị bị truy giết, hôm nay hắn đi vắng, ta thay mặt hắn bồi tội với chư vị.



- Nếu địch nhân không lùi ta sẽ không rời đi nơi này nửa bước, nếu như chết ta sẽ đi trước các ngươi, trên đường hoàng tuyền sẽ quỳ nghênh chư vị, hi vọng chư vị đừng trách tội Thần Dạ, Tử Huyên khẩn cầu mọi người!




- Công tử, phía trước chính là Thiên Táng sơn, lướt qua ngọn núi này sẽ có một Vọng Xuyên hà, đối diện chính là Ưng Giản hạp cốc khổng lồ, cũng chính là địa phương được gọi là Ưng Giản yếu tắc của người Đông Vực.



Trên bình nguyên, một đoàn xe thật dài chậm rãi đi tới, ở giữa đoàn xe có vài chiếc xe ngựa xa hoa một ít, bên trong một chiếc xe ngựa có bốn người đang ngồi xếp bằng, một trung niên nhân nhấc rèm xe chỉ về phía dãy núi non phía trước giải thích với ba người còn lại.



- Hiện tại song phương đã đem Vọng Xuyên hà biến thành nơi giao chiến, toàn bộ cao thủ ba thế lực bá chủ đều hội tụ trong Ưng Giản yếu tắc, cao thủ của ba thế lực do Tà Đế Điện cầm đầu thì đóng quân trong Thiên Táng sơn.



Trung niên nhân giảm thấp thanh âm nói:



- Công tử, nếu các ngươi muốn theo đội buôn của ta cùng đi vào, vậy phải ủy khuất các ngươi.



Thần Dạ gật gật đầu nói:



- Đại ca yên tâm, ta tuyệt đối sẽ không mang tới phiền toái cho ngươi.



- Công tử không cần nói như vậy, tuy rằng ta không phải đại nhân vật gì nhưng cũng không muốn chứng kiến Lăng Tiêu Điện cùng Tuyệt Minh Tông độc bá Đông Vực, nếu có thể ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn.



Trung niên nhân nghiêm mặt nói:



- Các ngươi nghỉ ngơi trước, ta đi chuẩn bị một chút sẽ đến thông tri các ngươi.




- Cảm ơn đại ca.



- Thần Dạ muội phu, vì sao chúng ta không đi Tuyệt Minh Tông hoặc là Lăng Tiêu thành?



Huyền Vũ sát ý lẫm nhiên nói.



- Không đơn giản như vậy.



Trưởng Tôn Nhiên nhẹ giọng nói.



Cho dù ba người họ đem căn cơ của Lăng Tiêu Điện cùng Tuyệt Minh Tông nhổ tận gốc, nhưng ba người có thể nghĩ đến thì đám người Tiêu Lang Anh cũng nghĩ ra, nhưng ở trong hoàn cảnh này căn cơ cũng đã không còn trọng yếu, bởi vì chỉ cần diệt sạch ba thế lực khác là bọn hắn đã đủ xưng bá Đông Vực.



Nghe xong Trưởng Tôn Nhiên phân tích, Huyền Vũ hung hăng nói:



- Chỉ ba người chúng ta có chạy tới Ưng Giản yếu tắc cũng không tạo được bao nhiêu tác dụng đi!



- Cho nên ta không tính toán lập tức đi tới Ưng Giản yếu tắc.



Thần Dạ lạnh lùng nói.



Trưởng Tôn Nhiên cau mày:




- Huynh muốn nói chúng ta đến Thiên Táng sơn mạch sao?



- Không phải chúng ta, mà là ta!



Hàn ý trên người hắn đại thịnh:



- Nếu bọn hắn muốn dẫn dụ ta xuất hiện, vậy ta cũng rất muốn biết khi bọn hắn nghe tin ta xuất hiện trong Thiên Táng sơn mạch nhưng tìm ta không được, bọn hắn sẽ có biểu tình như thế nào.



Trưởng Tôn Nhiên lập tức nói:



- Nhưng bây giờ chúng ta còn không biết rốt cục Tà Đế Điện phái tới bao nhiêu cao thủ, tu vi như thế nào, huynh làm vậy là quá mạo hiểm.



Huyền Vũ cũng nói:



- Biện pháp này tốt lắm, Thần Dạ muội phu, ta cùng ngươi đi Thiên Táng sơn mạch, chúng ta phân công nhau làm việc, không ai đi quấy rầy ai, ngươi đi đại náo ta đi nhìn lén…



Cho dù hiện tại trong lòng vô cùng khẩn trương, nhưng khi nghe lời này của Huyền Vũ cả hai người thật không biết nói gì!



Nhưng nghe lời này thật có đạo lý, nếu Huyền Vũ đi vào Thiên Táng sơn mạch sẽ không làm người chú ý, nhưng mà…



Thần Dạ trầm giọng hỏi:



- Đại hoàng tử, ngươi xác định muốn đi Thiên Táng sơn mạch sao?



- Yên tâm đi.



Huyền Vũ quơ nắm tay cười nói:



- Mười ba tuổi ta đã bắt đầu lịch lãm trong quân nhiều năm, khi rời khỏi Đại Hoa hoàng triều đi Bắc Vực, trước khi gặp được Tiềm Phong lão đầu ta đều đi lại một mình trong Bắc Vực, các ngươi đừng xem thường ta.



Nghe lời này cả hai đều giật mình, hơn nữa còn cảm thấy chua xót.



Sinh trong hoàng gia nhưng không đạt được thân phận cùng tôn trọng, trái lại bởi vì vậy mà khiến cha ruột của mình sản sinh đố kỵ, khi còn nhỏ đã phải rời khỏi thân nhân một mình lưu lạc…



- Được, ngươi đi cùng với ta, nhưng khi vào Thiên Táng sơn mạch ngươi phải đáp ứng ta, vô luận phát sinh chuyện gì ngươi cũng không được chạy tới giúp ta, những chuyện khác tự ngươi xem mà làm, sau đó phải nhanh chóng đi vào Ưng Giản yếu tắc.



- Hắc hắc, ta biết, ngươi yên tâm ta chỉ chọn kẻ yếu mà ra tay, hôm nay ta sẽ đem một mồi lửa đốt Thiên Táng sơn mạch để cho bọn hắn không còn chỗ để ở.



Huyền Vũ cười lạnh.