Đế Quân

Chương 971: Dùng mạng liều mạng (2)




- Người này thật sự quá kinh khủng!



Một chiêu của tông chủ một môn phái đứng đầu lại bị một chiêu thức của thanh niên có tu vi thấp hơn đánh tan, điều này thật sự làm người khó thể tin.



- Phanh!



Đại đao phun tràn huyền khí đánh tan đao mang khổng lồ, đồng thời thân hình Thanh Mộc như tan thành một thể với đại đao, đao ảnh lướt qua, chỉ khoảnh khắc đã xuất hiện trước người Thần Dạ.



Phát hiện ra dụng ý của Thanh Mộc, trong mắt Thần Dạ chợt hiện ý cười, đây chẳng phải hợp với tâm ý của hắn, nếu muốn chân chính đánh tan Thanh Mộc mà không bộc lộ nhiều lá bài tẩy trước mặt cao thủ Tà Đế Điện, đây chính là thời cơ.



- Bách Chiến Quyết – chân long thân!



Hào quang tối đen nhanh chóng bao vây Thần Dạ, thân hình của hắn như có một lớp lân giáp bao bọc, một cỗ ba động cường đại nhất thời nhộn nhạo tràn ra.



- Oanh!



Thần Dạ cười lạnh, cánh tay chấn động, sau đó một quyền oanh thẳng tới Thanh Mộc nhanh như chớp.



Thanh Mộc hoành đao thành côn, bao vây huyền khí cường đại trùng điệp bổ tới.



Vừa va chạm vào Thần Dạ lập tức thối lui ra sau, nếu nói dùng huyền khí hắn thật không phải là đối thủ.



Nhìn thấy Thần Dạ bị bức lui, trong mắt Thanh Mộc không hề có chút vui sướng, lại bắn vọt tới trước.



Lúc này thân ảnh Thần Dạ lướt động, huy thiết quyền nghênh đón.



- Bồng bồng bồng…



Thanh âm va chạm nặng nề vang lên, thân ảnh Thần Dạ không ngừng thối lui, Thanh Mộc càng đánh càng hăng, cuối cùng mọi người nhìn thấy Thần Dạ chỉ dựa vào bản năng ứng phó công kích của hắn.



Tiếp tục như vậy chỉ sợ qua không được bao lâu Thần Dạ sẽ thua bại thậm chí là bị đánh chết.





- Lão vương bát đản, liều mạng với ngươi!



Thần Dạ tựa hồ bị bức nóng nảy, hắn hoàn toàn bỏ qua phòng thủ, mặc cho công kích oanh lên người hắn, hai tay lại nặng nề đánh ra ngoài.



Thấy vậy Thanh Mộc không khỏi cười khinh miệt:



- Muốn lưỡng bại câu thương, lấy mạng bác mạng, ngươi không đủ tư cách!



Ngay khi công kích dừng trên người Thần Dạ, Thanh Mộc đột nhiên nhìn thấy trong đôi mắt điên cuồng của Thần Dạ lại mang theo vẻ giảo hoạt, phảng phất như vừa thực hiện được âm mưu.




Một kích hung ác oanh lên ngực Thần Dạ, khiến hắn phun ngụm máu tươi, nhưng đồng thời công kích của hắn cũng rơi lên người Thanh Mộc, đôi tay hắn mở ra đem Thanh Mộc gắt gao giữ chặt.



- Tiểu tử, ngươi cho rằng như vậy có thể làm được gì bổn tông sao…



Còn chưa dứt lời, Thanh Mộc rõ ràng cảm ứng được sau lưng có một thân ảnh như u linh xuất hiện, lại thêm một đạo năng lượng cực kỳ bá đạo đập vào…



- Bồng!



Công kích hung hãn oanh thẳng lên lưng Thanh Mộc, dù có huyền khí hộ thân nhưng hắn cũng phun ra một ngụm máu tươi.



Vô số ánh mắt kinh hãi nhìn Thần Dạ, một màn vừa rồi diễn ra quá nhanh, dù là nhóm người Phi Vân cũng chỉ nhìn thấy có năng lượng ba động mãnh liệt tràn tới, bọn họ căn bản không nhìn thấy được thân ảnh hư ảo kia.



Vừa đánh trọng thương Thanh Mộc đồng thời trong tay Thần Dạ bắn ra năng lượng cuồng bạo, trực tiếp chấn kích Thanh Mộc khiến khí tức của hắn nháy mắt biến thành uể oải.



Thật quá độc ác!



Chẳng những độc ác với người khác, đối với chính mình còn ác hơn. Vì đánh bại Thanh Mộc lại dùng thân thể mình làm mồi, cứng rắn chịu đựng công kích của cao thủ hoàng huyền cửu trọng, Thần Dạ đúng thật là một kẻ điên!



- Cút!




Cảm thụ được ngũ tạng lục phủ đều sai lệch đau đớn, khuôn mặt Thanh Mộc dữ tợn như dã thú.



Nhìn thanh niên nhân trước mặt, Thanh Mộc chỉ muốn nuốt sống hắn, trong đau đớn kịch liệt cùng tra tấn tinh thần, Thanh Mộc giống như nổi điên, năng lượng huyền khí còn sót lại trong cơ thể như núi lửa phun trào lần cuối cùng, bộc phát tuôn ra.



Mặc dù Thanh Mộc đã bị thương nặng, nhưng dù sao hắn cũng là cao thủ hoàng huyền cửu trọng, trong lúc liều mạng khoảng cách lại gần, vì thế Thần Dạ vẫn bị đánh bay trở ra.



- Tiểu tử, bổn tông giết ngươi!



Thanh Mộc gào thét, toàn bộ huyền khí ngưng tụ thành đao hướng Thần Dạ bắn tới.



Nhìn một kích cuối cùng của Thanh Mộc, Thần Dạ không chút sợ hãi, huyền khí hội tụ, thanh sắc quang mang phóng lên cao, hóa thành trường cung trôi nổi trước người hắn.



Hiện tại Thần Dạ đã có thể phát huy ra uy lực cực mạnh của trường cung, cho dù hắn đang bị trọng thương nhưng vẫn có tự tin nương vào một mũi tên này có thể bắn chết Thanh Mộc.



- Ngâm…



Nhưng còn chưa đợi vũ kỹ của Thần Dạ thành hình, trên bầu trời đột nhiên vang lên thanh âm kiếm khí ngân vang, một cỗ kiếm khí sắc bén khiến thiên địa có chút run rẩy từ trên chín tầng trời bá đạo chém xuống.



Kiếm khí giáng xuống, hào quang chói mắt nháy mắt xé rách chân trời, một đạo kiếm ngân thật sâu lưu lại khi kiếm khí lướt qua không gian hoàn toàn lộ rõ.




- Đây là…



Thần Dạ nhướng mày, nhìn phương hướng kiếm khí xuất hiện, nơi đó tựa hồ hiện ra một thân ảnh như tinh linh…



- Lăng nhi!



Ngay khi kiếm khí kinh thiên bắn tới, sắc mặt Thanh Mộc kịch biến, nhưng dù sao vẫn là cao thủ hoàng huyền cửu trọng, mặc dù đã trọng thương nhưng phản ứng vẫn không chậm, thân ảnh vừa chuyển liền đem công kích đánh về hướng Thần Dạ oanh ngược về hướng kiếm khí.



- Ông!




Không gian chấn động, kiếm khí tản ra tử mang chói mắt xuyên phá không gian, trong ánh mắt kinh hãi của Thanh Mộc cứng rắn đánh tan công kích của hắn, kiếm khí rơi xuống, tiếp tục phá hủy phòng ngự huyền khí xuyên qua giữa ngực hắn, chậm rãi tiêu tán trong không trung.



- Đây là uy lực của vô thượng kiếm thể sao!



Nhìn vùng ngực không chút vết máu của mình, cũng không có dấu vết bị kiếm khí xuyên qua, nhưng sinh cơ bản thân lại bị chặt đứt, ánh mắt Thanh Mộc bắt đầu tan rả, hiện ra vẻ không cam cùng oán hận ngập trời.



- Thanh Mộc tông chủ, có phải cảm thấy thật uất ức, không cam tâm, kết cục trong tưởng tượng của ngươi hẳn không phải là như thế, đúng không?



Đi tới trước người Thanh Mộc, Thần Dạ thản nhiên hỏi, không chờ câu trả lời hắn tiếp tục nói:



- Tà Đế Điện là thế lực thế nào, ngươi còn rõ ràng hơn ta, bảo hổ lột da, Thanh Mộc tông chủ, ngươi cảm thấy được lão hổ sẽ cho ngươi được toại nguyện sao?



- Đường đường tông chủ một tông, thật không ngờ khờ đại như vậy!



- Ngươi…



Trong ánh mắt tan rả của Thanh Mộc nhất thời ngưng lại, nhìn Thần Dạ mang theo vẻ không cam lòng cùng phẫn hận, lại nghĩ tới hiện tại cao thủ Tà Đế Điện vẫn không xuất hiện, tuy vừa giận vừa oán, nhưng nghĩ tới người phá hủy Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu cùng hủy diệt bản thân mình, vẫn chính là thanh niên nhân trước mắt.



- Hồ đồ ngu xuẩn!



Thần Dạ lạnh lùng nói:



- Không ngại nói thật cho ngươi biết, hôm nay không chỉ có ngươi phải chết, người của Tam Thiên Thanh Huyễn Lưu cũng không trốn thoát, ở chỗ này ta có một bằng hữu, chính là cao thủ tôn huyền ngũ trọng, Thanh Mộc tông chủ, ngươi cảm thấy thế nào!



Lời nói nhẹ nhàng rơi xuống, vẻ oán cùng hận trong mắt hắn nháy mắt biến mất không còn tăm hơi, thân hình rốt cục không thể chống đỡ rơi xuống đất.



Lúc này toàn trường mới có thể kêu to, ai có thể nghĩ tới thế lực nhất lưu Bắc Vực thế nhưng lại như bây giờ, tông chủ đã chết đầy chật vật cùng không cam lòng.