Đế Quân

Chương 471: Vọng Vân Phong (2)




Nàng vung trường kiếm lên, trực tiếp dừng lại trên lồng ngực Thần Dạ, lăng lệ ác liệt chi ý trực tiếp xuyên thấu quần áo, xoay quanh bên ngoài da thịt hắn.



Mắt nhìn mũi kiếm, Thần Dạ thản nhiên nói:



- Lần này tới, là Tử Huyên có chuyện, để cho ta chuyển cáo Thanh Lăng, các ngươi cũng biết tâm tư của nàng, ta nghĩ, nếu như các ngươi hư mất chuyện của nàng, chắc hẳn, coi nhưư các ngươi là sư tỷ của nàng, lấy tính nết của nàng sợ rằng cũng không dễ dàng buông tha cho các ngươi đâu?



- Cái này?



- Đừng nói nhảm nữa, ta không có quá nhiều thời gian lãng phí ở chỗ này đâu!



Nhẹ nhàng đẩy mũi kiếm ra, Thần Dạ tiếp tục bước lên đỉnh núi, vừa đi vừa nói:



- Thanh Lăng ở hướng nào?



- Thanh Lăng sư muội ở. . . .



Nàng kia giống như chợt bừng tỉnh, vội nói:



- Ta mang ngươi đi, ngươi ngàn vạn đừng xông loạn, bằng không đừng trách chúng ta không khách khí.



Lúc bình thường, mặc dù là nhân vật chưởng quyền của Khiếu Lôi Tông muốn đến đây cũng cần thông báo trước, bởi vì Vọng Vân Phong đều là nữ tử, lúc bình thường các nàng ở đây đều vô cùng tùy ý.



Thần Dạ này nên xông loạn, nếu nhìn thấy những gì không nên thấy thì. . .



Đi theo sau lưng một đám nữ tử, vẻ vui mừng trong thần sắc Thần Dạ lại đậm đặc thêm vài phần, uy hiếp vừa rồi đã khiến mấy người kia đi vào khuôn khổ, có thể nghĩ, địa vị của Thanh Lăng quả thật rất cao.



Như vậy cũng tốt, ít nhất lát nữa gặp mặt nói chuyện, thẻ đánh bạc của mình sẽ quan trọng hơn nhiều.



Một trên đá lớn ở bên vách núi, nữ tử tuyệt mỹ một thân thanh sam ngồi xếp bằng trên đó, trước người nàng có một thanh trường kiếm phong cách cổ xưa đang lẳng lặng lơ lửng, nương theo thanh âm lấy hô hấp của nàng mà run rẩy theo tần suất.



Ánh mắt Thần Dạ có chút ngưng tụ, đây là ôn dưỡng câu thông chi pháp, còn đối tượng chính là thanh trường kiếm trước người Thanh Lăng kia.



Cái gọi là ôn dưỡng và câu thông, chính là nhằm vào vũ khí đã ngoài Tiên Thiên Linh Bảo.



Phàm là binh khí đạt tới cấp bậc ngoài Tiên Thiên Linh Bảo đều đã có được linh tính đặc thù. Cho nên sau khi luyện hóa nhất định phải sử dụng biện pháp như Thanh Lăng đang làm, khiến cho giữa người và linh vật có thể hoàn toàn tuy hai mà một.



Cái gọi là luyện hóa, thật ra là cử động cưỡng ép, chỉ cần là vật có linh, đều không hi vọng cả đời đều phụng mệnh người khác, bởi vậy, Tiên Thiên Linh Bảo sau khi luyện hóa chỉ có thể từng bước tiến hành như thế.



Ôn dưỡng và câu thông lúc sau mới là chỗ mấu chốt nhất.



Nhưng mà, Tiên Thiên Linh Bảo có linh, mặc dù luyện hóa cho mình dùng nhưng cũng đầy tính phản kháng, chỉ có điều lúc bình thường, loại phản kháng này cơ hồ không cần tính đến.



Nhưng vào lúc trọng yếu, rất có thể sẽ tạo thành đả kích trí mạng cho chủ nhân.



Chính vì nguyên nhân này, bất kể là ai, chỉ cần trước khi Tiên Thiên Linh Bảo vẫn chưa triệt để có lòng trung thành thì đều sẽ không dễ dàng sử dụng, để tránh phát sinh vấn đề.




Nhưng loại ôn dưỡng câu thông chi pháp này cũng có được tính nguy hiểm nhất định, bởi vì trực tiếp câu thông với linh tính của linh vật nên trong quá trình này phải thôi phát toàn bộ linh tính của linh vật, cho nên, không cẩn thận, ngược lại sẽ bị linh vật chi linh cắn trả, đến lúc đó, hậu quả sẽ không thể lường được.



Nói như vậy, lúc ban Tiên Thiên Linh Bảo cho hậu bối, đa số các các trưởng bối đều hoàn toàn luyện hóa hoàn tất mới ban xuống, miễn đi một cửa nguy hiểm kia.



Mà Thanh Lăng lại tự mình tiến hành quá trình này, cô gái này, ngoài trí thông minh hơi thấp cho, phương diện khác quả thật ưu tú. Chính mình đạt được sự tán thành của linh vật, mới có thể phát huy ra được uy lực cường đại nhất của linh vật.



Đợi chừng nửa canh giờ, trên đá lớn, Thanh Lăng thu hồi trường kiếm, nhảy xuống.



- Thanh Lăng sư muội, tên này đến tìm ngươi!



Thấy Thanh Lăng thu công, nữ tử dẫn đường vội vàng nói, trong mắt nàng có hâm mộ thật sâu.



Thanh Lăng quay người này, không khỏi kinh ngạc:



- Sao ngươi đến tìm ta thế?



- Tự nhiên là có chuyện mới đến rồi!



Nói xong, Thần Dạ liếc mắt qua nữ tử dẫn đường.



Thanh Lăng thấy thế liền phất phất tay, nói:




- Trúc Uyên sư tỷ, cám ơn ngươi rồi, phiền người giúp ta nói với sư phó nói một tiếng, ta có chút chuyện, tối nay sẽ đi tìm lão nhân gia nàng.



- Tốt!



Nử tử dẫn đường sau khi cung kính ứng thanh, lúc này mới cất bước rời đi.



Đợi sau khi không còn thấy thân ảnh nàng nữa, Thanh Lăng lập tức hỏi:



- Có chuyện gì?



- Ha ha, không có đại sự gì cả, chỉ là lời đêm qua ngươi nói với ta có nhiều chỗ nghĩ mãi mà không rõ, cho nên mới tới để hỏi cho rõ.



Thần Dạ đáp.



Thanh Lăng khẽ nhíu mày, giảm thấp thanh âm xuống nói:



- Không phải nói cho ngươi, ta cũng không biết rõ ràng sao? Ngươi hỏi tới ta cũng không được gì đâu.



- Cho dù ngươi không rõ ràng lắm, nhưng nhất định có thể chỉ cho ta một con đường sáng.



Thần Dạ ám chỉ một tiếng.




- Mơ tưởng!



Thanh Lăng trực tiếp cự tuyệt, nói đùa, lời tối qua vốn đã không nên, nếu lại chỉ rõ để tên này vượt qua, không phải sẽ khiến mình phiến toái sao.



Thần Dạ vừa cười vừa nói:



- Giúp đỡ chút đi, bất kể nói thế nào, chúng ta bây giờ cũng là quan hệ hợp tác ah!



- Làm không được, ngươi quay về đi, ta còn có việc.



Nói xong, Thanh Lăng thả người mà đi.



- Là như thế này ah!



Thần Dạ bất đắc dĩ lắc đầu, tự nhủ:



- Như thế, ta liền trực tiếp đi tìm Nhị trưởng lão bọn hắn rồi, xem thử bọn hắn có nói cho ta biết không!



Thanh Lăng đang rời đi, thân ảnh mạnh mẽ dừng lại, quay người lại nhìn Thần Dạ, thấp giọng gầm lên:



- Tiểu hỗn đãn, ngươi uy hiếp ta? Có tin giờ ta lập tức giết ngươi không?



- Vậy ngươi cũng phải giết được ta mới được, không nói nhiều với ngươi nữa, còn hai ngày nữa Tử Huyên sẽ vào Bách Binh Các rồi.



Nghênh tiếp ánh mắt Thanh Lăng, Thần Dạ cười nói.



- Ngươi. . . .



Thanh Lăng tức không chịu nổi, không nghĩ tới lại bị hắn uy hiếp. . . . Giận dữ qua đi nàng liền tỉnh tảo lại, việc này nếu truyền ra ngoài, ngoại trừ chết ra, Thanh Lăng nàng thật sự không còn đường nào để đi nữa cả.



- Lúc ấy, ta là trong lúc vô tình nghe được Ngũ trưởng lão nói chuyện, ngươi biết đấy, dùng tu vị của Ngũ trưởng lão ta không thể nào nghe được quá rõ ràng được!



- Ngũ trưởng lão sao?



Trên chủ phong Khiếu Lôi Tông, mây mù lượn lờ, dù cho nắng gắt chiếu xuống cũng không cách nào khiến biển mây tán đi chút nào, về phần vào lúc ban đêm thì càng khó thấy được phía trước.



Ngay ở phía sau cung điện trên quảng trường, có một ngọn cô phong tựa như một mũi kiếm lập trong thiên địa, diện tích tuy rằng không lớn, nhưng lại dựng trên chỗ cao nhất trên chủ phong, giống như xuyên vào tầng mây vậy.



Một đạo thân ảnh lặng yên đứng trên cô phong, nhìn qua thiếu niên chắp tay đứng đó, ánh mắt nàng hơi ngưng tụ, lập tức nói:



- Ngươi muốn ta làm ta cũng đã làm rồi, Ngũ trưởng lão, đại khái trong vòng nửa canh giờ nữa sẽ qua đây.



Người thiếu niên khẽ gật đầu một cái, cũng không nói gì.