Đế Quân

Chương 457: Tử Huyên chi tình




- Nói mò, không đứng đắn.



Tử Huyên mắt trắng không còn chút máu, nhưng trong lòng lại vui rạo rực.



Sau một lúc, Tử Huyên mới nghiêm mặt nói:



- Sau khi biết được Âm Quỳ Tông, chính là chi nhánh của Thiên Ma Tông, phiền toái này cho dù không có Âm Mị đến cầu tình, chỉ sợ không giúp cũng không được.



Nghe vậy, Thần Dạ mày kiếm khẽ nhấc, nói:



- Chẳng lẽ là vì gặp gỡ kia của ngươi?



Tử Huyên gật gật đầu, nói:



- Thân thể của người nhiều nhất sẽ có song thuộc tính, mà thành chủ đạo thì vĩnh viễn chỉ có một loại thuộc tính trong đó, thuộc tính khác vĩnh viễn chỉ có thể trở thành phụ trợ, không có khả năng phát triển được.



Điểm này, Thần Dạ thân cũng là võ giả tất nhiên rất rõ ràng, nhưng Tử Huyên lại là hai loại lực lượng lôi và hỏa cùng tồn tại trong cơ thể, hôm nay, càng có thể tự do dung hợp hai loại lực lượng, xem ra là có liên quan đến Thiên Ma Tông rồi.



Tử Huyên nói tiếp:



- Vì Linh Nhi, ta khắp nơi để tìm đường hóa giải, mặc kệ bao nhiêu nguy hiểm. Tại Thiên Ma Tông cựu địa cũng là như thế. Lần kia, lúc lâm vào nguy cơ, ta cho rằng mình chết chắc rồi, không nghĩ tới ta vậy mà đạt được một đám chân hỏa ở sâu trong lòng đất Thiên Ma Tông, kích phát hỏa thuộc tính trong cơ thể ta, dựa vào năng lượng lúc chân hỏa mới nhập thể, ta cùng với Linh Nhi mới có thể chạy ra tìm đường sống, cũng có được thành tựu như hôm nay.



- Mặc kệ có thừa nhận hay không, cái này thủy chung vẫn là một phần ân tình, nếu đã gặp Âm Mị thì ta cũng không thể bỏ mặc không quan tâm được.



- Kỳ thật, chỉ cần ngươi quyết định thì ta cũng sẽ không phản đối.



Thần Dạ cười nói:



- Bất quá, chiếu theo lời Linh Nhi, Âm Mị kia hiển nhiên không phải là một người an phận, chỉ sợ sau khi ngươi vì nàng còn có thể sinh ra hậu hoạn lớn hơn nữa, nếu vậy thì cũng mất đi bổn ý lúc ngươi hỗ trợ rồi.





- Ta biết rõ!



Tử Huyên nói khẽ:



- Cho nên, chuyện giữa Âm Quỳ Tông và Âm Liên Tông, ta muốn một lần giải quyết cho xong luôn.



Thần Dạ hai mắt lập tức sáng ngời:



- Tử Huyên, ngươi là muốn tái hiện Thiên Ma Tông sao?




- Chỉ có như vậy, mới có thể báo đáp ân tình, hơn nữa đối với ngươi và ta cũng có chỗ tốt rất lớn.



Vẻ kiên định trong lời nói khiến cho trong lòng Thần Dạ có chút ấm áp, cho tới bây giờ, hắn mới rõ ràng, Tử Huyên chịu làm như vậy, cũng không phải chỉ muốn báo ân, mà còn vì chính bản thân nữa. . . .



Chuyến đi Khiếu Lôi Tông, có lẽ có rất nhiều phiền toái không biết, có lẽ còn gặp được một ít nguy hiểm khó có thể ứng đối, vốn lấy tu vị và thực lực Tử Huyên hiện giờ, Khiếu Lôi Tông căn bản không thể bỏ qua.



Phiền toái và nguy hiểm, không phải đến từ bản thân Khiếu Lôi Tông, mà là từ thứ tình cảm mà Tử Huyên từng nói qua, gần hai mươi năm không cách nào thoáng cái đã xóa nhòa được.



Ở nơi này chỉnh hợp Âm Liên Tông và Âm Quỳ Tông, tái hiện Thiên Ma Tông đối với Tử Huyên sẽ có chỗ tốt nhất định, nhưng, nếu muốn giúp nàng đối phó với Khiếu Lôi Tông thì còn không được.



Khiếu Lôi Tông có thực lực như thế nào, Thần Dạ tạm thời còn không rõ ràng lắm, nhưng nhìn Tử Huyên là có thể minh bạch một hai. Âm Quỳ Tông và Âm Liên Tông tuy là hai thế lực lớn, nhưng dù hợp lại hoàn hảo cũng chưa chắc có thể được Khiếu Lôi Tông để ý tới.



Mấy tháng ở Đại Thiên Phủ, đến chỗ ẩn thân của người Thần gia hiện giờ, sau khi trải qua những chuyện đó, dù cho Thần Dạ chưa bao giờ nói với mẹ con Tử Huyên chuyện của mình thì Tử Huyên và Linh Nhi trong lòng cũng hiểu rõ.



Tử Huyên muốn tái hiện Thiên Ma Tông, tất cả đều là vì Thần Dạ hắn !



- Nếu Thiên Ma Tông tái hiện, cuộc sống sau này của ngươi cũng không còn được thanh nhàn như vậy nữa rồi. . . .




Tử Huyên lập tức xinh đẹp cười nói:



- Ta đang lo không có việc gì làm, mà Linh Nhi, cũng cần một hoàn cảnh để lớn lên, Thiên Ma Tông, có lẽ là một lựa chọn không tệ!



- Tử Huyên!



Linh Nhi muốn lớn lên, cũng không phải là cần đến cái hoàn cảnh Thiên Ma Tông mà, mà có hoàn cảnh này rồi, Thiên Ma Tông, sẽ theo Linh Nhi cùng nhau lớn lên, Tử Huyên vi hắn mưu cầu không phải hiện giờ, mà là tương lai!



Thần Dạ kìm lòng không được cầm tay Tử Huyên nói khẽ:



- Ngươi làm như vậy, quá mệt mỏi. . . .



- Không mệt đâu, cũng rất đáng giá!



Tử Huyên cười nói.



Nàng biết rõ, chuyện nàng có thể làm vì Thần Dạ còn rất rất nhiều, nhưng chỉ có phát triển Thiên Ma Tông lớn mạnh, mới có thể ở trong tương lai, chính thức trợ giúp Thần Dạ một tay.



Bên trong Đại Thiên Phủ, nàng đã biết gia thế của Thần Dạ, cũng với nguy cơ hiện giờ hắn gặp phải.




Ở chỗ ẩn thân của Thần gia, nàng đã biết sự cô độc của hắn, nổi thống khổ của hắn, gian nan của hắn. . . . Từ hôm đó về sau, nàng đã quyết định, nhất định phải cho hắn một sự trợ giúp kiên cố nhất.



Có lẽ bản thân thực lực cường đại, sẽ thật là tốt phương pháp, nhưng so ra mà nói, có một phương thế lực cường đại, mới là tốt nhất lựa chọn.



Hiện giờ Thiên Ma Tông ở ngay trước mắt, nói gì thì Tử Huyên cũng sẽ không buông tha cho!



. . . .




Đêm hôm khuya khoắt, ngay cả những vì sao cũng đã ngủ, chỉ còn vầng mặt trăng kia là vẫn giắt phía chân trời. . . .



- Thần công tử, nghỉ ngơi sao?



Bởi vì Tử Huyên, tâm thần Thần Dạ tối nay không cách nào yên ổn được, ngồi xếp bằng ở trên giường, công pháp vận hành vô số lần cũng không thể tiến vào trong trạng thái tu luyện được. . . .



Nghe được thanh âm của Âm Mị từ ngoài cửa truyền đến, Thần Dạ cau mày, trong ánh mắt có hàn ý bắt đầu khởi động lấy. . . . Nếu không phải Âm Mị nàng, có lẽ, Tử Huyên đêm nay cũng sẽ không nói với hắn vậy rồi.



Tái hiện Thiên Ma Tông, cường đại Thiên Ma Tông, quả thật cũng không phải chuyện xấu gì, tương lai, sẽ trở thành trợ lực kiên cố nhất của hắn, nếu có cơ hội, Thần Dạ cũng muốn làm vậy, nhưng ở trong lòng lại cảm thấy có chút không thoải mái.



- Thần công tử, ta có thể vào không?



- Mời vào!



Mặc dù rất không tình nguyện, Thần Dạ cũng muốn biết, đã trễ như vậy mà Âm Mị còn đến tìm hắn, ngoại trừ chuyện Âm Quỳ Tông ra, đến cùng còn chuyện gì muốn nói nữa.



Cót kẹtzz!



Phòng cửa bị đẩy ra, ánh trăng từ lúc cửa mở lập tức chiếu vào, sau đó liền có một thân thể mềm mại cất bước, đạp trên ánh trăng đi vào trong phòng.



Thần Dạ nhìn qua Âm Mị đi vào phòng, trong đồng tử liền xẹt qua một tia lạnh lùng không muốn người biết, nhưng đồng thời, còn cất dấu một vòng. . . . Kinh diễm!



Âm Mị hiện giờ, hiển nhiên đã trải qua một phen chuẩn bị tỉ mỉ, đằng sau lớp áo mỏng màu tím là cái yếm màu hồng phấn, con mắt hơi nhìn xuống đất, loáng thoáng có thể thấy được vẻ đẹp kinh tâm động phách.



Cả người Âm Mị tản mát ra một loại hấp dẫn khiến người khác không thể kháng cự, khiến máu mũi người như muốn phun ra!



Da thịt như tuyết, tóc xanh mềm mại ngàn vạn, phối hợp với vẻ ngại ngùng cực kỳ tự nhiên kia. . . . Âm Mị này, hiển nhiên cực kỳ hiểu rõ nam nhân, nàng rất rõ ràng, phải làm như thế nào mới có thể khơi dậy dục vọng sâu nhất trong lòng nam nhân kia.