Đế Quân

Chương 448: Tử Huyên kiên trì




- Đại ca ca, ngươi đừng trách mẹ, mẹ cũng là có nỗi khổ tâm.



Nhìn thấy sắc mặt của Thần Dạ trở nên âm trầm, Linh nhi liền thay mẫu thân giải thích.



Cơn tức giận của Thần Dạ không hề biến mất:



- Không trách nàng sao, hừ, đợi sau khi nàng tỉnh lại cần phải nói chuyện với nàng một phen mới được.



- Được rồi, được rồi!



Linh nhi vỗ tay, cười duyên:



- Đại ca ca, ngươi tốt nhất nên giáo huấn mẹ xứng đáng mới được, để cho mẹ biết rõ trên thế giới này còn có người có thể quản được mẹ, miễn cho mẹ suốt ngày cứ mãi một bộ dáng đại nhân, nói cái gì mà ngươi còn nhỏ, không hiểu được, vân vân…



- Ách?



Thần Dạ đột nhiên ngây người, có người nào lại muốn người khác tới giáo huấn mẹ mình như vậy không chứ?



Linh nhi nhảy vào trong lồng ngực Thần Dạ, ghé vào trên vai của hắn, dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe mà nói:



- Đại ca ca, ngươi tốt nhất phải thu phục được mẹ của ta, bởi như vậy thì mẹ sẽ rất nghe lời.



- Tiểu nha đầu, ngươi nói cái gì vậy hả?



Thần Dạ lập tức thẹn quá hóa giận, hung dữ quát.



- Khanh khách!



Linh nhi cười duyên không ngừng/



Trong lúc hai người nói chuyện vào nhau, một cổ dao động đáng sợ ở quanh thân của Tử Huyên càng ngày càng thịnh, mà khí tức hỗn loạn xoay quanh bên ngoài này đã sớm bị chia cắt vào thời điểm hai loại năng lượng lôi đình và hỏa diễm xuất hiện.





Năng lượng dao động khủng bố trực tiếp chấn động, dùng Tử Huyên làm trung tâm, không gian trăm mét xung quanh đều biến thành trạng thái hư vô.



Thần Dạ và Linh nhi, còn có Mạc Lăng Sơn đều không thể nào đứng vững ở trong đạo dao động này, không biết làm sao đành phải thối lui đến rất xa, phóng ra năng lượng Huyền khí bao lây bản thân mới có thể chống đỡ lại cảm giác áp bách cường đại này.



Nương theo số lượng tần suất dao động gia tăng, dùng mắt thường có thể thấy được hai loại năng lượng lôi đình vào hỏa diễm cũng nhanh chóng tăng tốc độ lên, càng hướng sát vào nhau.



Tuy rằng tốc độ di động giữa hai bên vẫn còn chậm, nhưng cuối cùng tới thời điểm trùng hợp, hơn nữa là càng ngày càng dựa sát vào, thì năng lượng kháng cự giữa lôi đình và hỏa diễm cũng phát ra càng mạnh.



Đến cuồi cùng, dưới sự điều khiển của Tử Huyên, hai đạo năng lượng bị ép buộc tới gần làm lực kháng cự cũng trở nên cực kỳ đáng sợ.




Ba người Thần Dạ không khỏi lo lắng, nếu như vào lúc này Tử Huyên không thể hoàn toàn khống chế được hai đạo năng lượng này, cho dù là hơi có chút sao lầm thì lôi đình và liệt diễm xoay xung quanh nàng sẽ hoàn toàn nổ tung.



Mà Tử Huyên thân ở chính giữa, mặc dù nàng là người khởi xướng cũng sẽ không trốn khỏi kết cục bị nát bấy.



Mặc dù Tử Huyên từng có tiền lệ lần thứ nhất thành công, nhưng dù sao hai loại năng lượng này đều có thuộc tính riêng của mình, muốn hoàn toàn dung hợp bọn chúng lại một chỗ, thì lần đầu tiên thành công thật ra cũng không là gì cả.



- Rầm rầm rầm!



Trên bầu trời vang lên âm thanh nổ tung, cảm giác áp bách bắt đầu khởi động ở trong không gian, ngay lúc hai loại năng lượng sắp hoàn toàn dựa vào cùng một chỗ đã dần xuất hiện dấu hiệu không khống chế được.



- Tử Huyên, cẩn thận một chút!



Thần Dạ kìm lòng không được nhẹ giọng nói.



Một mà như vậy Tử Huyên tất nhiên cũng cảm ứng được, cho nên thời điểm không khống chế được nữa, cặp mắt của nàng bỗng nhiên mở ra, lực lượng linh hồn từ trong mi tâm của nàng dữ dội lướt ra ngoài, sau đó hóa thành tấm chắn vô hình không lồ hoàn toàn bao phủ hai đạo năng lượng kia.



Theo sự rót vào của lực lượng linh hồn, hỗn loạn trong không gian lập tức giảm bớt rất nhiều, mà cảm giác phách đạo của lôi đình cùng cuồng bạo của hỏa diễm đã nhanh chóng biến mất…



Lúc này Tử Huyên cười nhạt một tiếng, quát nhẹ:




- Tan ra!



Trong nháy mắt sau, quang mang tử sắc sáng chói cùng quang mang hỏa hồng sắc bắt đầu du dội tuôn về điểm trung tâm.



- Ầm ầm ầm!



Từng đợt nổ mạnh không ngừng xuất hiện, may mà có sức lực linh hồn khống chế nên những đợt nổ này cũng không khuếch tán ra ngoài, mà theo sự xuất hiện của từng đạo nổ mạnh, lực kháng cự giữa lôi đình và hỏa diễm tựa hồ như thoáng cái liền yếu đi tới cực điểm.



Ngay vào lúc này Tử Huyên không chút do dự, nàng vung bàn tay lên, năng lượng Huyền khí bàng bạc chui vào trong, mạnh mẽ áp chế từng đợt nổ mạnh xuống.



Dưới hào quang phát ra bốn phía, ánh mắt của ba người Thần Dạ liền nhìn thật kỹ, lúc này có thể nhìn rõ ràng, hai đạo sắc quang mang vốn lúc trước vẫn còn chưa dung hợp, thế nhưng lúc này lại biến thành một chùm tìa sáng màu nâu tím.



- Tử tiêu vô cực, thành công rồi!



Tử Huyên đứng dậy, thả người nhảy lên, trực tiếp nhẹ nhàng nắm giữ chùm tia sáng màu nâu tím trong lòng bàn tay.



Xa xa nhìn về phía chùm tia sáng màu nâu tím không ngừng biến ảo trong lòng bàn tay Tử Huyên, Thần Dạ nhắm hai mắt lại nói:



- Tử Huyên, nếu đã thành công rồi thì có thể thu hồi lại hay không?




Nghe thanh âm hàm chứa tức giận này, trên khuôn mặt có chút tái nhợt của Tử Huyên chợt xuất hiện một vòng bối rồi, mang theo vẻ bất an giống như tiểu nữ nhà bình thường. Tay nàng khẽ động, sau khi thu hào quang màu nâu tím vào trong cơ thể liền đến bên người của Thần Dạ, tiếng nói cũng mang theo khẩu khí đã làm sai chuyện.



- Thần Dạ, thật xin lỗi mà, ngươi đừng nên nóng giận.



Linh nhi e sợ là thiên hạ không loạn còn nói thêm:



- Hì hì, nương, bây giờ là do mẹ làm đại ca ca tức giận, hừ, con muốn nhìn thử mẹ định làm cách gì bây giờ?



Thần Dạ trừng Linh nhi một cái, nhanh chóng kéo tay Tử Huyên lao về một hướng khác, đợi đến khi cảm thấy Linh nhi và Mạc Lăng Sơn sẽ không nghe được bọn họ nói chuyện mới ngừng lại.




Trên khuôn mặt của Tử Huyên có ửng đỏ nhàn nhạt, cảm giác được nhiệt độ ở trong lòng bàn tay, nàng hân hoan nở nụ cười.



- Ngươi còn cười sao, có biết ngươi làm như vậy rất nguy hiểm hay không?



- Ta biết rõ sẽ làm cho các ngươi lo lắng, vạn như thất thủ ta có thể sẽ chết, nhưng đây là cơ hội duy nhất của ta, ta không thể nào buông tha được.



Trong ánh mắt của Tử Huyên có một tia ảm đạm cùng với lạnh lẽo, nàng nhẹ nhàng nói:



- Thần Dạ, ngươi cũng biết sau khi rời khỏi Hiên Quang thành, không lâu sau chúng ta phải đến Khiếu Lôi tông.



- Khiếu Lôi tông sao?



Mày kiếm của Thần Dạ nhảy lên, trong con ngươi nhìn về phía Tử Huyên lập tức có thương tiếc rất nhiều…



- Không lâu sau chúng ta sẽ tới Khiếu Lôi tông, cho nên đây là cơ hội duy nhất của ta, ta chỉ có thể kiên trì, không thể buông tha được!



Đón nhận ánh mắt của Thần Dạ, vẻ ngượng ngùng dần tản đi, đổi lại là bình tĩnh trước nay chưa từng có.



Nhưng Thần Dạ biết, ở sau sự bình tĩnh này lại cất dấu tâm tình dao động mãnh liệt, làm cho Thần Dạ cảm thấy vô cùng thương tiếc.



- Thật ra thì chúng ta có thể không cần đến Khiếu Lôi tông.



Thần Dạ nhẹ giọng nói.



Nghe vậy Tử Huyên lại lạnh nhạt cười khẽ:



- Ở bên trong Khiếu Lôi tông có đồ đạc thuộc về ta, ta muốn lấy lại. Với lại nơi nó còn có tình cảm ký thách gần hai mươi năm của ta, ta chỉ muốn có một cái kết, sao lại có thể không đi cơ chứ?