Đế Quân

Chương 392: Mỗi người đều có tâm tư của riêng mình




Thần Nguyên tốt xấu gì cũng là người họ Thần, mặc kệ làm cái gì thì cũng không bỏ được hai chữ Thần gia, mà hắn… Hoàng đế bệ hạ dám cam đoan ba năm sau khi Thần Dạ lại lần nữa trở về, hoàng cung này chắc chắn sẽ đổi chủ.



- Mộ Diệp, ngươi không cần lo lắng cái gì cả.



Biết được trong lòng hoàng đế đang suy nghĩ cái gì, Vân Sơn thản nhiên nói:



- Ngươi cống hiến cho Thiên Nhất Môn chúng ta nhiều như thế, chúng ta sẽ không bỏ rơi ngươi.



Nghe nói như thế, khóe miệng hoàng đế càng thêm chua sót, thân là hoàng đế hắn sao lại không biết đạo lý này chứ? Nếu như không phải trong tay hắn nắm lá bài tẩy thì Thiên Nhất Môn sao lại lựa chọn Mộ gia hắn cơ chứ?



Vân Sơn nói thật dễ nghe, chỉ khi nào Thần Dạ trở về làm cho bọn họ cảm thấy có uy hiếp thật lớn, nói không chừng người đầu tiên bị bỏ qua sẽ là hoàng đế như hắn.



Tuy cũng biết chuyện Thiên Nhất Môn cùng Thần gia hòa giải là việc không thể nào.



Tư vị làm một con cờ quả nhiên không tốt.



- Mộ Diệp, ngươi không tin lời lão phu sao?



Vân Sơn trầm giọng nói.



- Không dám!



Hoàng đế lấy lại bình tĩnh nói:



- Lời nói của Vân lão… ta tất nhiên không dám có bất kỳ dị nghị nào, nhưng mà ta lại càng tin vào hai mắt của mình hơn so với những lời mà Vân lão nói ra, cho Thần Dạ thời gian ba năm thật sự không phải là một quyết định tốt.



Nhiều năm trước Thần Dạ vẫn chỉ là một thiếu niên phế vật ngã từ Thần Đàn xuống, ai cũng không nghĩ tới chỉ trong một đêm, Thần Dạ không chỉ quật khởi mộ lần nữa mà còn chói mắt hơn trước.



Hoàng đế không hề hoài nghi, ba năm sau Thần Dạ trở lại đế đô Đại Hoa, đừng nói là cả hoàng triều Đại Hoa sẽ không có người có thể ngăn cản hắn, ngay cả ngay cả Thiên Nhất Môn cường đại cũng sẽ gặp phiền toái không nhỏ.



Chính mình trù tính mấy năm, thật vất vả mới đả thông tất cả khớp xương, thâm chí không tiếc dùng ba mươi vạn tính mạng mới có thể tạm thời nhổ tận gốc Thần gia, hoàng đế cũng không hy vọng bởi vì một Thần Dạ mà lại buông tha cho cục diện tốt thế này.



Những năm gần đây, dưới áp lực của Thần Trung, không chỉ riêng mình mà cả hoàng thất đều chịu cực khổ.



Hai mắt Vân Sơn nhíu lại, một vòng hàn quang đột nhiên xẹt ngang qua, bị người khác nghi ngờ như vậy, hơn nữa đối tượng đó cũng chỉ như một con kiến hôi trong mắt hắn mà thôi. Cho dù con kiến hôi này thoạt nhìn uy phong lẫm lẫm ở trong hoàng triều Đại Hoa, nhưng cũng không làm Vân Sơn hoảng sợ.



Bất quá những lời nói nghi ngờ này cũng có phần đúng.



Hoàng đế có thể nhìn ra điều này, vậy nên Vân Sơn thân là cao thủ Lực Huyền cũng càng thêm biết rõ đối với Thần Dạ.



Hôm nay trận chiến đấu ở hoàng cung này, những biểu hiện của Thần Dạ cũng không phải là khả năng mà một người Trung Huyền bình thường có thể bày ra…. Thời điểm trước kia từng nghe nói qua, trong thời gian mấy năm Thần Dạ đã từng bị phế căn cơ.



Mà chuyện nghe nói qua, sau khi vào đế đô đã được chứng thật đây là sự thật!



Một người thiếu niên như thế, dù là ai cũng không thể nào phán đoán được ba năm sau hắn có thể đạt tới độ cao như thế nào, đến lúc đó hắn sẽ lại thể hiện ra thực lực như thế nào nữa?



Nhưng Vân Sơn tự có suy tính riêng của mình, có lẽ cho Thần Dạ thời gian ba năm có hơi nhiều, nhưng nếu có thể đổi lấy Thần Trung chủ động ra tay làm một việc giúp cho Thiên Nhất môn cũng là một chuyện đáng giá.



Còn có một điều nữa, đó là xét đến cùng là Vân Sơn vẫn có lòng tin vào Thiên Nhất môn!



Mặc kệ Thần Dạ có vĩ đại đến thế nào, mặc kệ một đám người của Thần Dạ vĩ đại ra sao cũng không thể chỉ trong ba năm liền đạt tới tình trạng có thể đối nghịch với Thiên Nhất môn, nhiều nhất cũng chỉ mang lại một chút phiền toái mà thôi/




Mà điểm phiền toái ấy cũng không đáng để lo!



Bất quá nếu phiền toái này đặt ở hoàng triều Đại Hoa lại có vẻ cực kỳ nguy hiểm…. Vân Sơn biết rõ đạo lý này cho nên cũng chưa từng làm gì hoàng đế, dù sao bây giờ bọn họ vẫn còn cần lá bài tẩy mà hắn đang nắm trong tay.



Sau một lát trầm mặc, Vân Sơn nói:



- Đợi sau khi lão phu mang Thần Trung và Lâm Bạch đi xoay chuyển Thiên Nhất môn xong, lão phu lập tức quay lại tọa trấn ở hoàng triều Đại Hoa, thẳng đến khi Thần Dạ lại xuất hiện một lần nữa.



- Còn có, trong ba năm này Thiên Nhất môn sẽ phái ra một ít cao thủ để cho ngươi đem ra sử dụng, ngươi đại khái có thể phái những người này đuổi theo giết chết Thần Dag. Thế nào, Mộ Diệp, trong lòng người còn có bất mãn không?



Tuy vẫn còn có chút bất mãn, nhưng Vân Sơn đã nói đến mức này thì hoàng đế sao lại dám có ý kiến gì nữa chứ? Chuyện trong tay hắn có là bài tẩy là thật, nhưng nếu quá phận sẽ hoàn toàn ngược lại, hoàng đế là người vô cùng tinh thông chuyện bàn về quyền mưu thuật.



Lập tức cung kính nói:



- Đa tạ Vân lão đã bảo vệ, nhưng xin Vân lão hãy yên tâm, nhưng thứ mà Vân lão có được khi ở trong hoàng cung nhất định sẽ không thua so với khi ngài ở Thiên Nhất môn.




Nghe vậy Vân Sơn liền cười ha ha:



- Mộ Diệp, ngươi có phần tấm lòng như vậy là tốt, được rồi, ngươi trước cứ đi an bài đi, đợi đến khi thời cơ chín muồi lão phu liền muốn xoay chuyển Thiên Nhất môn. Bất kể đại sự có như thế nào, nếu như chuyện này làm không xong thì toàn bộ sẽ là uổng công.



- Vâng, ta sẽ lập tức đi xuống an bài!



Sau khi cúi người hành lễ, hoàng đế vội vàng đi vào sâu trong hoàng cung.



Mà nhìn theo hoàng đế đang đi xa, trên khóe miệng của Vân Sơn lại hiện ra một vòng cong bí hiểm.



Bên ngoài hoàng thành, phía dưới chân núi Bắc Vọng sơn, ở bên trong một tiểu đình, bọn người hơi có một chút chật vật, cao thủ Thông Huyền, thậm chí là Lực Huyền không phải là người mà hiện tại bọn họ có đủ khả năng để ứng phó.



- May mắn là ngày hôm nay Huyền Lăng không có ở đây.



Diệp Thước nặng nề thở hát ra, la hét nói.



Thần Dạ nhìn Diệp Thước một cái, cố gắng đẩy thân ảnh kia ra khỏi đầu của mình, nói:



- Ta lại hy vọng hôm nay có Lăng nhi ở trong này, nếu như vậy chúng ta ít nhất có thể gặp mặt nhau một lần, hảo hảo nói chuyện một phen, nếu như ba năm sau tiếp tục gặp lại…



- Nếu như ba năm sau tiếp tục gặp lại, nàng vẫn là nàng, ngươi vẫn là ngươi.



Diệp Thước vốn là người có tâm tư kín đáo, hắn cố ý khơi mào cái đề tài này, làm sao để có thể chặt đứt mối quan hệ của hai người này?



Nghe vậy Thần Dạ chua sót cười, không để ý tới Diệp Thước, nhìn về phía tiểu Nha nói:



- Ngươi theo ta tới đây, ta muốn hỏi ngươi một ít chuyện.



Ba năm sau một lần nữa trở về, hoàng thất ắt sẽ không còn, mặc dù hắn vẫn là hắn, Huyền Lăng vẫn là huyền Lăng nhưng cũng không thể trở về như trước đây, điểm này cho dù không thừa nhận nhưng cũng là sự thật.



Thần Dạ biết rõ Diệp Thước muốn nói cái gì, thực sự không cần phải nói, ngược lại trong lúc này, chuyện của tiểu Nha mới khiến cho hắn lo lắng, nàng có một ít tà ý.