Đế Quân

Chương 319: Dạ đàm




Thần Dạ chậm rãi mờ mắt, đứng dậy đi ra, trên hư không đầy sao khiến cho đêm tối không còn thê lãnh...



- Chủ nhân, có người xông vào.



Thần Dạ dõi mắt hướng sang một chỗ nhìn lại, trong trang viên tuy nhân thủ không phải là quá nhiêu, nhưng lực lượng phòng ngự căn bản còn có, có người có thể xông vào được xem ra thật không đơn giản.



- Là Phong Ma!



Đao linh lại nói.



Thần Dạ cũng là ngây người ra một lúc, bên khóe miệng khôi khỏi hiện lên nụ cười hài hước, chợt hướng phương hướng của Phong Ma đi tới mà nhanh chóng phi đến.



- Phong Ma huynh, đêm đã khuya, ngươi không ngủ được, tìm đến Liễu Nghiên cô nương tâm sự nói chuyện phiếm a? Liễu Nghiên cô nương hẳn là không có ở đây, nàng có thể đã đi Ưng bang rồi.



- Ta là tới tìm ngươi!



Trên tường viện, Phong Ma đáp.



- Nga?



Thần Dạ cười như không cười, thản nhiên nói:



- Lời như vậy có ý gì, Phong Ma huynh ngươi không ngại cứ nói thẳng.



Đối với người trẻ tuổi này, Thần Dạ không phủ nhận là đối với hắn rất kính nể, một đoạn cơ khổ kia, một phần kiên trì kia hắn quá mức giữ vững được.



- Ta muốn rời đi Đại Tuyên phủ rồi, nhưng có chuyện ta muốn nhờ ngươi, nơi này không phải là chỗ nói chuyện, tiểu huynh đệ, nếu ngươi tin tưởng mà nói, chúng ta đổi lại địa phương đi?



Nhìn Thần Dạ, Phong Ma nói.



- Mời!



Phong Ma chợt xoay người, lướt hướng trong đêm tối, Thần Dạ theo sát phía sau.



Hai người một trước một sau đi tới tường thành của Đại Tuyên phủ.





Binh lính tuần tra ban đêm giận dữ, đang định quát lớn, sau khi nhìn thấy là hai người Thần Dạ liền vội vàng ẩn giấu vào chỗ sâu một lần nữa.



- Phong Ma huynh, nơi này đã đủ an tĩnh, tin tưởng chúng ta nói chuyện cũng sẽ không có người nghe được, ngươi có thể nói.



Quét mắt xung quanh một vòng, Thần Dạ thản nhiên nói.



Phong Ma lại muốn rời đi, quả nhiên là không nghĩ tới.



Liễu Nghiên cùng Phong Ma này, một nam một nữ đúng là để cho Thần Dạ hắn cảm thấy giật mình, rõ ràng là trong lòng có tình cảm với nhau nhưng bởi vì đủ loại nguyên nhân mà chỉ có thể đem tình cảm đặt ở trong lòng mà không phóng thích ra được.



Bất quá chợt Thần Dạ cũng cảm giác được khổ sở nồng đậm của chính mình, nói đến người khác, chính hắn làm sao lại không phải như vậy, trong thâm cung, Huyền Lăng, ngươi có tốt không?




Còn có Trường Tôn Nhiên, Thần Dạ cũng không có phủ nhận, nữ tử này, hắn ngay cả trong lòng còn chưa từng đối với nàng có cái gọi là tình ý, nhưng hết thảy những thứ nàng làm, từng việc tính ra đều là vì hắn.



Những thứ này Thần Dạ cũng không thể quên được!



Phong Ma cười khổ:



- Tiểu huynh đệ, ta cảm thấy ngươi đối với ta có chút hiểu lầm.



Thần Dạ từ chối cho ý kiến mà cười nói:



- Có lẽ là vậy! Nga, đúng rồi, ta gọi là Thần Dạ!



- Thần Dạ!



Phong Ma nói nhỏ một tiếng, chợt nói:



- Thần Dạ huynh đệ, còn nhớ được trên sinh tử thai ta đã nói, xứng hay không xứng ở sau đại chiến ta sẽ chứng minh cho ngươi?



- Ngươi cũng không cần nói cho ta biết, hôm nay ngươi nhận thua là cố ý hay sao?



Thần sắc của Thần Dạ hơi lạnh lại một chút, kết quả như thế không thể nghi ngờ là tốt nhất, không cần để cho Vũ bang có bất kỳ biến hóa không tốt nào.




Nhưng nếu như Phong Ma đã quyết định làm như vậy rồi tại sao còn muốn tử thủ phần kiên trì buồn cười ở trong lòng kia, đáp ứng Ưng bang, thay thế Ưng bang lên sinh tử thai đánh một trận?



- Đại chiến hôm nay công bình vô cùng, ta quả thật đã thua!



Bên khóe miệng Phong Ma càng thêm khổ sở:



- Ta có kiên trì của ta, ta có bất đắc dĩ của ta, nếu nói nhân tình, không nhất định là phải trả lại, song, nhân tình của Ưng bang lại không thể không trả, nguyên do trong đó ta tin tưởng Thần Dạ huynh đệ ngươi cũng không muốn biết, ta là muốn nói, đại chiến sinh tử thai hôm nay ta cũng không biết đối thủ sẽ là ngươi.



- Vậy thì như thế nào?



Thần Dạ lạnh lùng nói, nếu như đối thủ là Liễu Nghiên, mặc dù Phong Ma cố ý nhận thua, nhưng đối với Liễu Nghiên mà nói đó cũng không phải là chuyện tốt, trọng thương của nàng, Thiên Thánh chi thể căn bản đã không thể nào áp chế, lại muốn đại chiến một trận với cao thủ giống như Phong Ma, thế tất càng thêm nghiêm trọng.



Trước mắt bao người, cho dù nhận thua cũng cần kỹ xảo cao thâm.



Liễu Nghiên hiển nhiên là không cách nào chống đỡ được đến cuối cùng.



- Nếu như hôm nay đối thủ là Liễu cô nương, trận chiến này ta vẫn sẽ đem hết toàn lực, nhưng ở thời khắc mấu chốt ta sẽ buông tha cho tính mạng của mình.



Phong Ma cười nhạt:



- Thần Dạ huynh đệ, ta như thế nào muốn tận mắt nhìn thấy Liễu cô nương nhận lấy thương tổn gì?



Tâm thần Thần Dạ chấn động nặng nề, hắn ngược lại là không nghĩ tới Phong Ma thế nhưng đã có quyết định như thế... Phần tình cảm bảo họ này nghe được khiến cho người ta cảm động, nhưng kỳ thật Phong Ma càng thêm đáng chết.




- Phong Ma huynh, ta xin hỏi, nếu ngươi tự sát, ngươi để cho Liễu cô nương đi đối mặt như thế nào?



Phong Ma im lặng...



Thần Dạ lạnh lùng cười một tiếng, lại nói:



- Ta lại hỏi ngươi, ngươi đối với tình huống thân thể của Liễu cô nương laij có mấy phần hiểu rõ?



- Thần Dạ huynh đệ?




Phong Ma bỗng nhiên nhìn về phía Thần Dạ, hắn không phải là ngu ngốc, Thần Dạ làm như vậy chẳng lẽ không phải là đang nói cho Phong Ma hắn biết, thân thể của Liễu Nghiên vốn là?



- Nếu không phải là như thế, ngươi cho rằng ta sẽ thay thế Liễu Nghiên cô nương đánh một trận?



Thần Dạ hờ hững quát nhẹ:



- Ngươi cũng đã biết, Liễu Nghiên cô nương vốn là người mang Thiên Thánh chi thể?



- Cái gì là Thiên Thánh chi thể?



Trong lòng Phong Ma đã có bất an mãnh liệt.



Chợt Thần Dạ chẳng những đem Thiên Thánh chi thể cặn kẽ nói cho Phong Ma, một màn trong Tử Vong sâm lâm hắn cũng là toàn bộ nói ra, sau đó lạnh lùng nhìn Phong Ma.



- Cư nhiên còn có như vậy, tại sao lại là như vậy?



Phong Ma lẩm bẩm tự nói, trên trán có tự trách khó có thể tan ra:



- Đầy đủ mọi thứ ta đều là không biết, nếu ta biết tất sẽ không làm như thế. Liễu cô nương, ngươi chờ ta, năm năm, chúng ta còn có năm năm, cho dù ngươi muốn lấy được trăng trên trời, trong năm năm ta cũng sẽ thề phải vì ngươi mà hái xuống.



- Thần Dạ huynh đệ, cảm ơn ngươi nói cho ta biết tất cả! Ta muốn đi tìm Liễu cô nương rồi, cáo từ trước.



Tình một khi buông thả liền mãnh liệt như thế!



Thần Dạ nhẹ thở ra một hơi, còn có năm năm, mình nhất định phải cố gắng đi đem Cổ Đế điện mở ra, lấy được gốc kỳ vật được cất giấu trong đó...



Nhưng nói thật, mở ra Cổ Đế điện, Thần Dạ cũng thật sự không có lòng tin quá lớn.



Thời điểm đạt tới cảnh giới Trung Huyền, Thần Dạ cũng đã đi vào Cổ Đế điện, phiến đại môn kia phảng phất như thương thiên hư vô, lại giống như đại địa kiên cố không thể phá vỡ, mặc dù Thần Dạ đem hết toàn lực vẫn không dao động nửa phần.



Thậm chí cũng chưa từng cho Thần Dạ một cái tin tức rõ ràng, rốt cuộc phải đạt đến tu vi như thế nào mới có thể đem phiến đại môn này của Cổ Đế điện đẩy ra.



- Không có dễ dàng như vậy a!