Đế Quân

Chương 183: Phần mộ




- Ngày đó, ngươi bức em họ của ta, sao ngươi không hề nghĩ tới buông tha cho nàng?



Âm thanh của Phong Tam Nương lạnh lẽo vô biên vô tận:



- Trước mộ phần của em họ, ta đã nói rồi, muốn cho ngươi sống không bằng chết, chết cũng bất an. Một chén Tiêu Hồn Hương, hôm nay, ta liền để ngươi không thể bước vào ngay cả Hoàng Tuyền Lộ !



Trên con đường lớn ở trấn Thanh Dương, những tiếng kêu thê lương thảm thiết không ngừng vang vọng từ trong bao bọc của Ngũ Thải Ti Đái (dải lụa ngũ sắc ) kia....



Trong tửu lâu, người thiếu niên nhìn ra Thu Tấn xa xa đang kêu thê thảm không thôi. Thủ đoạn của Phong Tam Nương đã khiến cho hắn mở rộng tầm mắt, quả nhiên là đóa hoa trong nhà ấm có kiến thức quá ít. Thân ở trong đế đô Hoàng Thành, những điều được biết đến thật sự quá ít.



Nơi này là trấn Thanh Dương, với thế lực của Thu gia thì chả mấy chốc họ sẽ đến. Bởi vậy, Phong Tam Nương cũng không đợi được đến khi Thu Tấn tử vong mà lập tức rời đi.



Nhưng mà trước khi rời đi, ánh mắt của nàng giống như vô ý đảo qua. Vừa lúc nàng ở giữa không trung, ánh mắt đan vào cùng người thiếu niên bên trong tửu lâu chỉ chốc lát....



Cái liếc mắt nhìn này đã làm cho tâm thần người thiếu niên không khỏi lại rung động, trong lòng không khỏi âm thầm kêu lên:



- Hay cho một yêu tinh mê người!



Phong Tam Nương đi không được bao lâu, từng đạo kình phong xé gió đã nhanh chóng tuôn trào dữ dội cuốn lại đây. Không được một hồi, có mấy bóng người nối đuôi nhau kéo đến. Mà người cầm đầu đúng là Thu Chấn!



Xem ra, danh tiếng và thực lực của Phong Tam Nương khiến cho Thu gia cũng không khỏi không cẩn thận đối đãi!



Mắt thấy hình dạng của Thu Tấn, đám người Thu gia ai nấy đều không kìm nổi tức giận. Ngoài ra Thu Chấn, thần sắc càng là hung ác:



- Phong Tam Nương, đừng để cho lão phu bắt được ngươi. Nếu không, nhất định sẽ để cho ngươi sống không bằng chết!



Âm thanh mang theo được Huyền Khí lượn lờ trong không gian, đúng là thật lâu cũng chưa từng tan đi.



- Bịch!





Thu Chấn chụp một chưởng vào Ngũ Thải Ti Đái, cái cũi chắc chắn kia liền vỡ tan sau âm thanh đó. Thân thể của Thu Tấn lúc này nằm mềm nhũn ở trên mặt đất.



Mà giờ phút này, bản thân Thu Tấn đã sớm thành người không giống người!



Trên dưới toàn thân, không biết vì Tiêu Hồn Hương kia rốt cuộc là loại độc vật nào làm cho Thu Tấn hiện tại, từ trên người hắn cũng không tìm được một chỗ da thịt nào hoàn hảo nữa. Mỗi một chỗ, đều là bị hư thối, lòi xương dày đặc. Rõ ràng có thể thấy được chỗ xương trắng kia cũng bị hủ thực thành ra vô số lỗ nhỏ. Từng đợt từng đợt chất lỏng đen sì chảy ra từ bên trong khiến cho người khác nhìn thấy ghê người!



Với dáng vẻ như thế, Thu Tấn lại từ đầu đến chân bị treo một lượt, thật là cũng coi như sống không bằng chết !



- Phụ thân, phụ thân, giải thoát giúp hài nhi đi !




Thu Tấn đau đớn khó chịu đựng nổi !



Ngay cả Thu Chấn là kẻ giết người không chớp mắt, ngay cả lòng dạ độc ác đến đâu. Nay mắt nhìn dáng vẻ như vậy của con mình, trong ánh mắt của lão cũng có một nỗi đau đớn khó có thể nói rõ.



- Thu Tấn, con yên tâm, cha nhất định sẽ báo thù cho con. Nhất định sẽ để cho kết quả của Phong Tam Nương so với con còn thê thảm gấp trăm lần!



- Phụ thân!



Thu Tấn cười thảm mà nói:



- Bắt được Phong Tam Nương, không nên dụng hình với nàng. Cứ để cho nàng dạo phố, để cho nàng lõa lồ dạo phố, để cho nàng bị ngàn người cưỡi, vạn người đè. Như thế, mới có thể giải được nỗi đau đớn, mối hận, cơn giận hôm nay của con!



Những người khác mà sắp chết thì cũng nói việc thiện. Thu Tấn này thì lại là càng ác độc hơn....



- Cha biết làm như thế nào, con an tâm đi thôi!



Thu Chấn chậm rãi nhắm hai mắt lại, lão lật tay cách không đánh ra một chưởng. Hiển nhiên, lấy tu vi của lão mà cũng không dám đi tiếp xúc với thân thể của Thu Tấn.




- Phong Tam Nương!



Tự tay tiễn đưa con mình, Thu Chấn vẻ mặt đau đớn cùng hung ác tột đỉnh. Lão tức giận hét lớn:



- Mọi người, phong tỏa trấn Thanh Dương. Bắt đầu từ hôm nay, không cho phép một người nào xuất nhập trấn Thanh Dương, cho đến khi bắt được Phong Tam Nương mới thôi !



- Chư vị, lão phu Thu Chấn, là báo thù cho con mình. Nay đưa ra hạ sách nầy, cũng không phải ý định của bản thân. Nếu như hành động này, tạo thành quá nhiều phiền toái đối với các vị, vẫn xin các vị nể mặt lão phu một lần. Tạm thời không nên so đo, ngày sau, sau khi bắt được Phong Tam Nương, lão phu tự sẽ bồi thường cho mọi người. Đa tạ !



Không hổ là gia chủ một nhà. Mặc dù đang trong cơn phẫn nộ ngập trời thì cũng không bị mất đi lý tính!



Trong tửu lâu mặt, nhìn một màn này, ánh mắt người thiếu niên bất giác cứng lại hơn rất nhiều.



Cả trấn Thanh Dương, sau khi Thu Chấn nói dứt lời lập tức bắt đầu sợ bóng sợ gió. Trong phố lớn ngõ nhỏ đều là có người của Thu gia tìm kiếm. Mỗi một nhà đều bị người của bọn họ xông vào. Sau khi không kiêng nể lục soát một lượt thì mới hung tợn rời đi.



Thu gia đang giận dữ, hành động như thế tất nhiên làm cho trong lòng rất nhiều người bất mãn. Nhưng lại cũng không có người dám vào lúc này mà tức khắc xung đột. Bởi vậy, trấn Thanh Dương náo nhiệt lập tức liền trở nên lạnh lùng hiếm thấy.



- Vị công tử này, nơi này sắp sửa đánh nhau, xin ngài rời khỏi đi!



Bị Thu gia náo loạn như vậy, làm sao còn có thể buôn bán gì nữa. Tửu lâu cũng chỉ có thể đóng cửa sớm.




Người thiếu niên khẽ cau mày mà hỏi:



- Vị đại ca kia, nơi này không biết có phòng khách hay không ?



- Phòng khách ?



Lão bản trung niên đột nhiên hạ thấp âm thanh mà hỏi:




- Tiểu công tử, ngươi là người nơi khác đến?



Người thiếu niên gật đầu!



- Cái này có chút phiền phức.



Âm thanh của lão bản trung niên càng thấp:



- Thu Tấn bị giết, người Thu gia một lúc hay hay nửa ngày mà không tìm được Phong Tam Nương, bọn họ muốn nuốt trôi cơn tức giận này liền nhất định cần đối tượng để trút. Chúng ta là những người địa phương, hoặc nhiều hoặc ít, còn có thể có một chút mặt mũi. Tiểu công tử ngươi....



- Thu gia hắn đã chết người. Chẳng lẽ sẽ không phân tốt xấu đi lấy mạng người khác để đền sao?



Người thiếu niên sắc mặt lạnh lạnh lẽo, liền nói:



- Đại ca yên tâm, ta sẽ không làm liên lụy ngươi là được, ta đây liền rời đi.



- Tiểu công tử đừng đi vội!



Lão bản trung niên cản người thiếu niên lại. Sau vài lần nhìn tả hữu mới nhẹ nhàng nói:



- Mấy phố lớn ở phía bắc trấn Thanh Dương là địa bàn của Cuồng Đao Quán. Lửa giận của Thu gia tạm thời vẫn còn chưa thiêu đốt đến nơi đó. Tiểu công tử có khả năng đi tới.



- Đa tạ!



Người thiếu niên cười cười, tung người nhảy lên. Hắn hướng về phía góc không người mà lướt đi như tia chớp.



Cuồng Đao Quán và Phong Tam Nương sẽ đối phó Thu gia, không nghi ngờ là đối tượng hợp tác tốt nhất. Nhưng hiện tại tùy tiện đi tới đó chỉ sợ cũng sẽ bị phát sinh hiểu lầm. Không phải nói, sau nửa tháng, Cuồng Đao Quán cùng Thu gia sẽ có một trận sinh tử đại chiến sao, đó là một cơ hội tốt.