Đế Quân

Chương 1231: Tình (1)




- Những người khác đâu?



Cư nhiên ở chỗ này chỉ có hai người Thần Dạ cùng Tử Huyên, những người khác liền là một người đều không nhìn thấy.



- Có thể là bị truyền tống đến chỗ khác rồi!



Tử Huyên nhẹ giọng nói, dần dần đem đầu tựa lên trên bả vai của Thần Dạ, trong nháy mắt nàng nàng phảng phất mất đi toàn bộ khí lực, nếu không phải là có người ở bên cạnh giữ, nàng sẽ ngã xuống đám mây.



Lúc trước, nàng vẫn là nhất minh chỉ chủ, trước mắt bao người, hơn nữa đối mặt với Thiên, Liễu nhị tộc, Tử Huyên biêt đối với bọn họ mà nói, uy hiếp lớn nhất của Dạ Minh tuy là Ngao Thiên cùng Thành Tự Tại, nhưng kỳ thật Tử Huyên ở trong mắt hai tộc mới là đáng sợ nhất.



Trẻ tuoir như vậy nhưng đã là cảnh giới Thánh Huyền lục trọng, dựa theo loại tốc độ tu luyện này, không cần mấy năm, nàng có thể đạt tới cảnh giới Thiên Huyền, mà lấy lực chiến đấu Tử Huyên thể hiện ra, chỉ sợ đối với một ít Thiên Huyền cao thủ ở trong hai tộc sẽ tạo thành uy hiếp cực lớn.



Chỉ cần cho Tử Huyên thời gian, mà khoảng thời gian này cũng sẽ không quá lâu, nàng là có thể đứng vững ở đỉnh của thiên địa này, đến lúc đó cũng chính là ngày hai tộc bị diệt.



Uy hiếp hư thế mới là lo lắng lớn nhất khi Thiên, Liễu nhị tộc đói mặt với Dạ Minh, chỉ cần Tử Huyên đang còn, như vậy hai đại siêu cấp thế lực liền sẽ không quá phận.



Hiện tại chỉ có hai người, tất cả yếu đuối, tất cả tư niệm, vô số khiếp sợ cùng sợ hãi, tất cả đều từ trong lòng Tử Huyên bộc phát ra, ở trước mặt Thần Dạ nàng không muốn làm người kiên cường kia, càng không muốn làm người để cho vô số người sợ hãi, nàng chỉ muons lẳng lặng theo ở bên cạnh Thần Dạ như vậy.



Mưa gió đầy trờ đều để cho nam tử này ngăn cản vì mình, Tử Huyên biết, như vậy mới là hạnh phúc nhất.



- Tử Huyên!





Ôm lấy vòng eo có vẻ không đủ của giai nhân kia, Thần Dạ có thể cảm nhận được mềm yếu cùng tất cả tư niệm trong lòng Tử Huyên giờ phút này truyền ra, một đầu mái tóc tuyết trắng kia để cho ánh mắt của Thần Dạ đau nhói, đồng thời cũng cho hắn biết đau đớn trong lòng của Tử Huyên ba năm nay.



Năm đó hắn đạo nghĩa mà không chùn bước tiến vào Táng Hồn sơn mạch, vì tình nghĩa, vì vợ chồng Phong Ma, hắn không có lựa chọn nào khác, hắn biết sẽ bởi vì chính mình thất thủ mà mang đến đau đớn thật sâu cho Tử Huyên, nhưng mà phần đau đớn này sâu như thế cũng là ngoài tưởng tượng của Thần Dạ.



Ba năm, nhiều ngày như vậy, mỗi một ngày đều trải qua sống không bằng chết, tâm của Tử Huyên cần phải cường đại bậc nào mới có thể chống đỡ được.



Thần Dạ hiểu được là mình còn có quá nhiều chuyện chưa hoàn thành, Tử Huyên không muốn chính mình lưu lại bất cứ tiếc nuối nào, cho nên cho dù là sống không bằng chết, nàng cũng đều để cho chính mình phải sống, hơn nữa ở người khác xem ra, ngoại trừ một đầu tóc trắng kia ra, nàng không có bất kỳ biến hóa nào.



Trong ba năm, hơn một ngàn ngày, thâ ở bên trong Linh Hồn giới, Thần Dạ chính mình tuy thời khắc đối mặt với sinh tử, nhưng mà tổng còn là có hi vọng, hi vọng cuối cùng có một ngày có thể rời đi Linh Hồn giới của Táng Hồn sơn mạch.



Nhưng mà Tử Huyên ở nơi này nhưng lại không thấy được bất kỳ hi vọng nào, nàng so với chính mình phải càng thêm khó khăn, càng thêm gian nan.



Ôm lấy giai nhân thật chặt, ở chỗ này không có người nào, Thần Dạ rất muốn chính mình hóa thành một ngoạn lửa đem mình và Tử Huyên cùng nhau hòa tan, đây liền là vĩnh viễn, hẳn là tốt.



Cũng chỉ có như vậy mới có thể không làm thất vọng một phần thâm tình này của nàng đối với mình.



- Ngươi không thể như vậy!



Tử Huyên đột nhiên nói, tất cả khí lực toàn thân phảng phất khôi phục, trong nháy mắt tựa như loại quả quyết kia khi đối mặt với cao thủ của Thiên, Liễu nhị tộc.




- Tử Huyên!



Thần Dạ hơi sững sờ, chợt đem nàng ôm thật chặt vào trong ngực, cái gọi là tâm đầu ý hợp đại khái chính là ý tứ này đi.



Ở bên trong Linh Hồn giới, khi bản mệnh hồn phách của chính mình sắp sửa bị mang đi, mấy đạo thân ảnh xuất hiện, tưởng niêm ở trong lòng liền sẽ cảm ứng được, mà nay cư nhiên Tử Huyên có thể cảm giác được suy nghĩ trong lòng mình, có thể thấy được tư niệm của nàng đối với mình là sâu như thế nào.



- Thần Dạ!



Tử Huyên đứng thẳng người, nghiêng nhìn về phương xa, nhẹ giọng nói:



- Hôm nay ngươi còn chưa nói một câu với Huyền Lăng công chúa, Trường Tôn cô nương cùng với U Nhi cô nương đi.



- Không có thời gian!




Có người trẻ tuổi kia ở đó, Thần Dạ ngoại trừ lúc đầu ôm Tử Huyên ra, hắn không dám có chút khinh thường, mặc dù hết thảy việc những người trẻ tuổi kia làm tựa hồ đều giống như Thần Dạ nghĩ, nhưng ở trước lúc nhóm người mình còn chưa chân chính trưởng thành, người này sẽ không làm quá nhiều chuyện, càng thêm ít có khả năng sẽ xuất thủ đối với đám người mình.



Nhưng Thần Dạ tin tưởng, mọi việc cũng sẽ có một cái mức độ, người trẻ tuổi kia quá mức đáng sợ, cái hắn theo đuổi lại là vô số người ngay cả nằm mơ cũng không dám nghĩ, dưới như thế, đối mặt với một người như vậy, Thần Dạ không cách nào không vô cùng cẩn thận được.



Thần Dạ hiểu được, chỉ cần hơi hơi đi sai một bước, chính hắn cùng với những người bên cạnh toàn bộ sẽ hôi phi yên diệt, một chút may mắn đều không có.




Tử Huyên gật đầu, ngay sau đó nói:



- Ngươi biết không, các nàng lo lắng cùng nhớ thương ngươi một chút cũng không ít hơn so với ta, trong ba năm, ba người các nàng đều chưa từng cười qua, Huyền Lăng công chứa và U Nhi cô nương nếu không có đại sự gì phát sinh, các nàng liền một mực bế quan tu luyện, một chút lười biếng đều không có.



- Mà Trường Tôn cô nương biết thiên phú tu luyện của mình không tốt, cho nên sự vụ lớn nhỏ của Dạ Minh đều là nàng lao tâm lao lực, hôm nay Dạ Minh có lực lượng lớn như vậy tất cả đều là công lao của Trường Tôn cô nương, mà ngươi phải biết rằng, cái gọi là thiên phú không tốt của Trường Tôn cô nương cũng vẻn vẹn là so sánh với chúng ta, ở trong mắt người khác nàng đồng dạng là cực kỳ xuất sắc, nhưng vì ngươi, nàng bỏ qua võ đạo đạt thành tựu cao.



- Ba vị cô nương lấy phương thức bất đồng của mình, bởi vì ngươi, vì Dạ Minh mà gioa ra, không ai tin tưởng ngươi chết rồi, các nàng đều đang cố gắng, hi vọng có một ngày có thể phá vỡ Táng Hồn sơn mạch đem ngươi cứu ra.



Tử Huyên nghiêm mặt nói:



- Thần Dạ, ngươi tuyệt đối không thể phụ bạc các nàng!



- Nhưng ta lại chắc chắn phụ các nàng rồi!



Thần Dạ đau khổ cười một tiếng, lúc trước Tử Huyên còn chưa gặp chuyện không may, hắn cũng nghĩ tới phải như thế nào đi đối đãi với Huyền Lăng cùng Trường Tôn Nhiên, cái gọi là thù quốc hận nhà theo thời gian trôi qua, theo xâm nhập cái thế giới này, chuyện đã xảy ra trước mắt cũng đủ để cho người ta biết những thứ đó khó có thể buông tay.



Các nàng đều có thể buông tay, Thần Dạ thân là nam tử lại như thế nào không thể bỏ xuống chấp niệm trong lòng.



Nhưng chuyện tình Tà Tâm chủng hôm nay cũng là đặt sâu ở trong lòng của Thần Dạ, trong đầu hắn vô cùng trầm trọng.