Đế Quân

Chương 1143: Hồn phách đại chiến (2)




Còn không có linh trí!



Thần sắc của Thần Dạ vì đó mà thoải mái một chút, Hồn ảnh không có linh trí, hết thảy công kích cũng là theo bản năng, như thế mà nói tính uy hiếp liền sẽ nhỏ đi rất nhiều, ít nhất nó sẽ không phải là đối thủ của bản mệnh hồn phách có linh trí độc lập, ngược lại là thích hợp cho bản mệnh hồn phách thử tay một chút.



Nhưng nhìn Hồn ảnh xông đến, bản mệnh hồn phách lại không có một chút thoải mái nào, hai tay hắn vừa động, ngân mang trong cơ thể dữ dội tuôn ra, lực lượng lôi đình trực tiếp hóa thành một đạo thiểm điện hướng Hồn ảnh liền là đánh xuống.



Ở trong thế giới, tồn tại loại linh hồn cùng với chủng tộc yêu thú đối với lôi đình có khắc chế cùng uy áp tự nhiên, dù sao hai loại này đều cần phải trải qua thiên phạt lôi kiếp mới có thể lớn mạnh.



Tuy là tiếp nhận qua thiên phạt lôi kiếp, hoặc nhiều hoặc ít đối với lực lượng lôi đình có cảm giác quen thuộc, thậm chí có chút tồn tại cường đại còn có thể mượn lấy lực lượng lôi đình đối với bản thân tiến hành một loại rèn luyện, nhưng mà ở trong lòng hoặc nhiều hoặc ít đối mặt với loại lực lượng này đều sẽ có một loại kiêng kỵ.



Hồn ảnh cũng không ngoại lệ, ở sát na khi lực lượng lôi đình xuất hiện, công kích của nó liền lộ ra vẻ chậm chạp một chút, có thể để cho Thần Dạ phát hiện nó có một chút sợ hãi.



- Oanh!



Lực lượng lôi đình phách xuống, nặng nề bổ vào trên người của Hồn ảnh, thân ảnh của nó cũng vì vậy mà trở nên càng thêm hư ảo một chút, hiển nhiên là đối với nó đã tạo thành thương tổn nhất định.



Nhưng cùng lúc đó tựa hồ cũng kích phát ra hung tính của Hồn ảnh, sát na tiếp theo thanh âm hung lệ kia càng thêm hung ác, thân ảnh kia vừa động liền là bắt đầu liều mạng hướng về phía bản mệnh hồn phách tàn bạo nhào tới.



- Cút!



Bản mệnh hồn phách trầm giọng gầm lên, ngân sắc quang mang phô thiên cái địa đan vào thành một cái lôi đình đại võng khổng lồ hướng hồn phách bao phủ mà đi.





- Tư tư!



Lôi đình đại võng bao phủ Hồn ảnh, một trận thanh âm chói tai lại một lần nữa vang dội, từng đạo lực lượng linh hồn từ trên người hồn ảnh đang không ngừng tan rã, nhưng dù vậy hồn ảnh kia cũng là chưa từng bị đánh tan hoàn toàn, thân ảnh vô cùng hư ảo kia của nó chỉ ở sau chốc lát xuyên thấu lôi đình đại võng tiếp tục xông ra ngoài.



Thấy đến đây, ánh mắt của Thần Dạ hơi hơi khẩn trương, không thể không nói Hồn ảnh đúng là rất phiền toái, phải biết rằng những lực lượng lôi đình này là một đạo lực lượng lôi đình cường đại nhất mà ngày đó bản mệnh hồn phách tiếp nhận thiên phạt lôi kiếp luyện hóa mà thành.



Cư nhiên còn không cách nào đem Hồn ảnh kia nhất cử tiêu diệt.



Mà ở sau khi Hồn ảnh chạy ra khỏi lôi đình đại võng, lực lượng linh hồn đầy trời không ngừng trùng dũng mà tới, tan vào bên trong thân hình chân thật của Hồn ảnh.



Chỉ là trong một cái nháy mắt, trạng thái của Hồn ảnh liền khôi phục đến thời điểm lần đầu xuất hiện, ngưng tụ của Hồn ảnh ở giờ phút này còn phải cường đại hơn lúc trước không ít.



- Bản mệnh hồn phách, đừng dây dưa, gia hỏa này nếu như không nhất cử đánh tan mà nói, ở chỗ này nó chính là tồn tại đánh không chết!



Thần Dạ lập tức quát lên.



Lúc nói chuyện, đồng thời lôi đan cũng là từ trong mi tâm của Thần Dạ phiêu lướt ra.



- Bản tôn, lôi đan sẽ là lá bài tẩy cuối cùng của chúng ta, hiện tại đừng lấy ra sử dụng sớm.




Thanh âm của bản mệnh hồn phách trực tiếp vang lên trong đầu của Thần Dạ, tựa hồ là sợ chủ nhân của phương sơn mạch này phát hiện.



- Hống hống!



Thân ảnh trở nên càng thêm chân thật một chút, thực lực cũng mạnh hơn một chút, trong miệng Hồn ảnh kia thế nhưng phát ra từng tiếng tê hống giống như dã thú, liền cũng vào lúc này thần sắc của Thần Dạ cả kinh, sắc mặt kia trở nên cực kỳ ngưng trọng.



Trước đó ở thời điểm Hồn ảnh mới xuất hiện, nó là không có linh trí, hết thảy hành động công kích đều giống như là dã thú, là hành động tử bản năng.



Nhưng mà hiện tại Hồn ảnh đang trở nên cường đại, đồng thời cư nhiên thân thể của nó ở trong cảm ứng của Thần Dạ có thêm nhiều tia linh tính đang dao động, nói cách khác Hồn ảnh ở hiện tại là có linh trí.



Mặc dù là không nhiều, linh trí này cũng không thể để cho Hồn ảnh thay đổi quá nhiều, nhưng mà uy lực của địch nhân có linh trí xuất ra tuyệt đối không phải là địch nhân không có linh trí có thể so sánh.



Hồn ảnh kia cư nhiên có linh trí!




Chẳng những là Thần Dạ vì đó mà bị khiếp sợ, thần sắc của bản mệnh hồn phách nhìn lại càng thêm ngưng trọng.



Những người khác bao gồm Thần Dạ ở bên trong đối với chuyện này có lẽ chỉ có một cái lý giải trực quan, Hồn ảnh có linh trí tự nhiên là phải cường đại hơn Hồn ảnh không có linh trí, điểm này là không thể nghi ngờ.



Nhưng chỉ có bản mệnh hồn phách mới thật sự là rõ ràng, Hồn ảnh có linh trí, đây là ý vị như thế nào.




Tại sao bản mệnh hồn phách của Thần Dạ lại có được linh trí độc lập của chính mình, đó là bởi vì chiếm được Hồn biến, hơn nữa trạng thái của Hồn biến tu luyện đến trên cảnh giới Hóa Hình.



Nhìn phiến diện, Hồn ảnh do lực lượng linh hồn tinh thuần dung hợp ở một chỗ sinh ra, ngay cả linh trí cũng có, đáng sợ ở sau lưng nó ẩn tàng sẽ là cường đại cùng kinh khủng không cách nào tưởng tượng được.



Táng Hồn sơn mạch này không biết đã tồn tại bao nhiêu năm, sau khi nó nổi tiếng có lẽ đã có rất ít người hoặc sinh linh ngộ nhập vào trong đó, nhưng ở trước đó nhất định nơi này có vô số cao thủ bị mai táng.



Linh hồn lực cho tới hồn phách của những cao thủ này thành toàn hung danh hiển hách hôm nay của Táng Hồn sơn mạch, đồng thời cũng làm cho nơi này trở nên cực kỳ đáng sợ.



Vô số năm trôi qua, đông đảo lực lượng linh hồn đạt đến trình độ tinh thuần như thế cũng có thể làm cho Hồn ảnh kia có linh trí, đó đủ để nói rõ nếu như Táng Hồn sơn mạch này thật sự có chủ nhân mà nói, người này không đề cập đến tu vi như thế nào, thần thông vốn có tất có lực đoạt thiên địa tạo hóa.



- Hống!



Hồn ảnh có linh trí, ngũ quan mơ hồ kia cũng trở nên rõ ràng một chút, ít nhất đã có thể phân ra được rõ ràng, ở bên trong một tiếng gào thét giống như dã thú, một đạo u mang cực hạn bỗng nhiên từ trong hai tay của Hồn ảnh xuất hiện.



Hư không run rẩy, u mang kia hóa thành một thanh trường kiếm đen nhánh, cả bầu trời bởi vì sự xuất hiện của thanh trường kiếm này đột nhiên hắc ám hơn rất nhiều, mắt thường cũng là có thể thấy được lưc lượng linh hồn trong phương viên này đang liên tục không ngừng hướng bên trong trường kiếm lướt vào.



Sau một cái chớp mắt, trường kiếm đen nhánh đã lớn nhỏ trăm trượng, hai tay hư ảo của Hồn ảnh hơi giơ lên, trường kiếm đen nhánh trăm trượng kia hướng về phía bản mệnh hồn phách liền là nộ trảm mà xuống.



Thần Dạ vào lúc này không khỏi hít vào một hơi, không thể nghi ngờ Hồn ảnh này đã thi triển vũ kỹ...