Đế Quân

Chương 1118: Chặn đường




Hiện giờ Thần Dạ còn hỏi Thiên chi nhất tộc có thái độ gì, đó là đang nói cho Thiên Mạc Hành, hắn vốn nguyện ý kết giao bằng hữu với Thiên chi nhất tộc, dù sao, mặc kệ là nguyên nhân gì, giữa song phương đều có một mở đầu tương đối tốt, mặc dù có hiềm nghi lợi dụng nhưng Thiên chi nhất tộc cũng rất coi trọng thiên phú và tiềm lực của bọn Thần Dạ.



Cho nên giữa hai bên cũng không tồn tại ai tính kế ai.



Thế nhưng Thiên chi nhất tộc, cũng không xem Thần Dạ như bằng hữu.



Tuy câu hỏi của Thần Dạ có thâm ý quá sâu, khiến người nhất thời không cách nào lĩnh hội được, cái này không phải sai của Thiên Mạc Hàn, nhưng nếu như Thiên chi nhất tộc xem Thần Dạ như bằng hữu, vậy thì phải khuyên Thần Dạ không nên đối địch với Liễu chi nhất tộc, khiến bản thân dựng nên đại địch quá sớm cũng không phải cử chỉ sáng suốt mới đúng.



Nhưng nói ra hai chữ chịu thiệt này...



- Công tử...



Thần Dạ vung tay lên, một lọ đan dược phiêu lướt ra, lập tức nói:



- Những cái này là phí tổn cho tình báo và những ngày qua chúng ta ở lại đây, cáo từ!



Nói xong hắn liền mang theo Tử Huyên, rất nhanh rời đi.



- Công tử, cô nương...



- Mạc Hành, được rồi.



Hư không có chút vặn vẹo, một đạo thân ảnh già nua chậm rãi xuất hiện ở trước mặt Thiên Mạc Hành, nhìn qua hướng hai người Thần Dạ rời đi, lão nhân này thản nhiên nói:



- Người trẻ tuổi có bốc đồng là chuyện chuyện tốt, nhưng không nhìn được đại cục đã lộ ra lỗ mãng rồi, vừa vặn, mượn cơ hội này để hắn thanh tỉnh một chút cũng không tệ.



- Ngũ trưởng lão.



Thiên Mạc Hành có vài phần sốt ruột nói:



- Hai người này, tiềm lực đáng sợ, đúng là đối tượng chúng ta cần có, mà kẻ này hiển nhiên trọng tình trọng nghĩa, chúng ta vừa hay có thể lợi dụng mâu thuẫn giữa hắn và Liễu chi nhất tộc lôi kéo hắn qua, hôm nay làm như vậy, chẳng phải thật đáng tiếc sao?



- Trong thế gian này, thiên tài nhiều như sao trên trời, nhưng có thể chính thức phát triển chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, cho nên, cần quá nhiều lịch lãm rèn luyện, tiểu tử kia, tính tình quá thịnh, để hắn tôi luyện một chút đi.





- Ngọc không mài, không nên thân, tiểu tử kia, hôm nay còn không có tư cách để cho Thiên chi nhất tộc ta hao tâm tổn trí tài bồi.



Vừa mới nói xong, đạo thân ảnh già nua kia đã từ từ lăng không biến mất không thấy đâu nữa.



- Ngũ trưởng lão, Ngũ trưởng lão.



Thiên Mạc Hành không khỏi liên tục cười khổ, tôi luyện là nên có, nhưng mặc kệ tôi luyện như thế nào, cũng không thể dùng ý chí người khác áp đặt lên thân mình được.



Nếu như vào lúc này có thể thoáng lấy lòng hai người Thần Dạ một chút, như vậy hai bằng hữu này Thiên chi nhất tộc nhất định kết giao rồi.




Chỉ tiếc...



Ra khỏi Thiên Thành, hai người Thần Dạ tiếp tục tiến về phía Táng Thiên Cốc.



Nếu Liễu Hàn Song đã một mực giám sát, vậy thì cho bọn hắn một cái cơ hội, miễn cho dẫn cái đại phiền toái này vào trong Táng Thiên Cốc.



Ở một nơi bên ngoài thành hơn mười dặm, trên một ngọn núi cao, Thần Dạ chắp tay đứng thẳng trên một tảng đá lớn, nhìn về phía Thiên Thành, một lát sau liền cười nói:



- Tốc độ của đám Liễu Hàn Song cũng không khỏi quá chậm đi.



Tử Huyên nhìn hắn một cái, nói khẽ:



- Thần Dạ, ngươi có nghĩ đến, đến cùng phải cần thực lực như thế nào chúng ta mới có thể tiến nhập Tà Đế Điện không?



Thần sắc Thần Dạ không khỏi thất thần, Tử Huyên cũng đã gặp Ngao Thiên, biết rõ sự cường đại của Tà Đế Điện, nàng sẽ rất rõ ràng, xông vào Tà Đế Điện, không nói đến Tà Đế đã mất tích, chỉ riêng các cao thủ khác của Tà Đế Điện thôi, nếu như muốn ứng phó được thì tu vị ít nhất cũng phải từ Thiên Huyền thất trọng trở lên muốn được, nếu không đó chính là muốn chết.



- Mặc kệ sẽ như thế nào, ta nhất định sẽ thân nhập Tà Đế Điện, cứu mẫu thân trở về.



Thần Dạ thần sắc nghiêm túc, trầm giọng nói.



Tử Huyên nhẹ nhàng giãn hàng máy nhíu chặt của Thần Dạ ra nói:




- Ta chính là thích ngươi như vậy, vô luận xảy ra chuyện gì, phần kiên trì và tự tin trong lòng kia đều không hề yếu bớt, cho nên, ta mới ở cùng ngươi đấy.



- Đương nhiên ngươi phải ở cùng ta, nếu ngươi không ở đây, ta sẽ nổi điên mất.



Thần Dạ ôm chặt lấy Tử Huyên, ôn nhu nói.



Tử Huyên yên nhiên cười, nói:



- Thần Dạ, ngươi biết không, đôi khi, ta thậm chí hoài niệm thời gian cùng Linh Nhi sống nương tựa lẫn nhau.



- Tuy rằng trong đoạn năm tháng kia, ta phải thời khắc lo lắng Linh Nhi sẽ không thấy được ánh mặt trời ngày mai, nhưng ít nhất, lòng ta rất phong phú, ta biết rõ, ta có người và chuyện mình phải trả giá, ngày nay cũng giống như vậy, cho nên ta không hi vọng, ngươi tạo cho mình quá nhiều áp lực, nếu không, ta sẽ rất đau lòng đấy.



- Cũng sắp chết đến nơi rồi, , rõ ràng còn nhàn hạ thoải mái ở chỗ này nói chuyện yêu đương, quả thật là không biết sống chết.



Hư không đột nhiên một hồi vặn vẹo, hơn mười đạo thân ảnh từ trong đó đặt chân ra, người ở trung tâm đúng là Liễu Hàn Song.



Lúc nhìn thấy hai người thân mật ôm lấy nhau ở bên dưới, sát cơ trong mắt Liễu Hàn Song đột nhiên tăng vọt thêm vài phần.



- Liễu công tử, chờ ngươi đã lâu rồi, hiện giờ mới qua, thật sự quá chậm a.




Ngửa đầu, Thần Dạ nhạt cười nhạt nói.



Bên trái Liễu Hàn Song, trung niên nhân toàn thân bị áo choáng đen bao phủ kia nhướng mày, mạnh mẽ tiến lên trước một bước, bảo hộ Liễu Hàn Song ở sau lưng.



Biết rõ sẽ có phiền toái, lại nhưng đang chờ đợi...



- Vũ thúc thúc, đừng lo lắng, chỉ bằng tiểu tử này, còn không làm gì được chúng ta.



Liễu Hàn Song khinh thường cười, lách qua bên trung niên nhân.



- Đúng vậy, Vũ đại nhân, có ngươi và lão phu ở đây, chỉ với tiểu tử này chẳng lẽ còn không bắt được sao, công tử ngươi yên tâm, hôm nay, ngươi tất nhiên có thể ôm mỹ nhân quay về.




Phía bên phải Liễu Hàn Song, một lão giả lạ lẫm lóe ra ánh mắt âm lãnh, nghiêm nghị cười nói.



Nghe vậy, Liễu Hàn Song vỗ vỗ bả vai lão giả, vui vẻ cười nói:



- Dịch Trọng, khó trách Tam thúc ta đối với ngươi lau mắt mà nhìn, ngươi quả thực rất biết nói chuyện, rất được lòng người khác đấy.



- Đó đều là Liễu Nhạc đại nhân nâng đỡ.



Lão giả liền vội cung kính nói.



- Dịch Trọng, Dịch Trọng lão ma của Táng Thiên Cốc.



Khóe miệng Thần Dạ lập tức nổi lên một độ cong, xem ra, quan hệ giữa Táng Thiên Cốc và Liễu chi nhất tộc thật sự phi thường không tệ.



- Hắc, đúng là lão phu.



Dịch Trọng chỉ vào Thần Dạ, vô cùng dữ tợn quát:



- Tiểu tử, ngoan ngoãn hiến nữ nhân bên cạnh ngươi cho công tử nhà ta đi, như vậy, có lẽ còn có thể cho ngươi sống sót như chó, nếu không, người không thể thấy được ánh mặt trời ngày mai rồi.



- Sống sót như chó, ha ha, Dịch Trọng, ngươi thật rất biết nói chuyện, rất tốt ah, bổn công tử đang không thể tưởng được phải giải quyết tiểu tử này như thế nào, không tệ.



Liễu Hàn Song cười to:



- Tiểu tử, ngươi tự giác mộ chút đi, là tự ngươi động thủ, hay là muốn để bổn công tử tự mình đánh gãy tay chân của ngươi đây.



Không để ý tới kẻ xướng người hoạ trên không trung kia, Thần Dạ quay đầu, hỏi:



- Tử Huyên, trung niên nhân kia và Dịch Trọng, một mình ngươi có thể đối phó chứ?