Đệ Nhất Tình Địch

Đệ Nhất Tình Địch - Chương 19: 19: Kinh Hồng Lược Ảnh Mười




Khuôn mặt bổn tôn trầm lắng, lọc vài chi tiết từ trong chuyện cũ, kể cho Xích Viêm nghe.



Xích Viêm vùi vào trong lòng tôi, chóp đuôi hơi run lên.



Nàng ngoan ngoãn ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực, nhìn chằm chằm vào tôi, viết từng chữ lên lòng bàn tay của tôi: "Nàng ghét Bạch Giác hả?"

Tôi đang vuốt lông nàng thì dừng lại, nhưng cũng chỉ là dừng trong chốc lát, trả lời nhạt nhẽo: "Có lẽ, là vậy."

Xích Viêm cựa mình trong lòng tôi, ngẫm lại bổn tôn đã yên giấc gần bốn mươi nghìn năm, tôi ở trong suy nghĩ của một thế hệ trẻ như nàng, chắc hẳn chính là một huyền thoại ngoài sức tưởng tượng.

Bây giờ một nhân vật bước ra từ trong truyền thuyết như tôi vuốt lông nàng, không mặn không nhạt kể với nàng những chuyện trước kia, lại chẳng có cảm giác không ổn nào cả.

Xích Viêm chọn tư thế ngồi thoải mái, tôi lại vuốt ve lông của nàng, nàng nói: "Lời nguyền Buộc Tâm này là một thứ độc nhất vô nhị, người cuối cùng nó rơi vào trong tay là Bạch Giác, nhưng hôm nay lại xuất hiện ở thế gian, chắc chắn là có điểm kỳ quặc."

Tôi gật gật đầu, cảm thấy mình đã có sẵn lý do để chõ mõm vào chuyện này.



Lại nói Hồng Nhạn năm xưa cũng là người quen cũ của tôi, từng được tôi chỉ bảo đôi chút, hôm nay có chuyện xảy ra liên quan tới đệ tử của y, tôi cũng nên đưa ra vài lời khuyên.



Xích Viêm háo hức nhìn tôi, tôi vừa muốn mở miệng, nàng đã lắc đuôi, nắm tay tôi bằng hai chân trước lông xù trông đáng thương.



Bổn tôn không cần nhìn cũng biết, vẻ mặt của nàng là đang rất hào hứng muốn được trải nghiệm.



Lời nguyền Buộc Tâm chắc chắn chính là thứ thuộc tà ma, chỉ cần có chấp niệm thật sâu là có thể chuyển linh hồn.



Tuy rằng không biết bây giờ người đang giữ lời nguyền Buộc Tâm là ai, nhưng chắc hẳn người này không thoát khỏi liên quan với Bạch Giác.

Hơn nữa, di vật của Bạch Giác, đáng lý ra là phải được các trưởng bối của tộc Cửu Vĩ Hồ Thanh Uông trông giữ.



Nhưng hôm nay thứ đồ cá nhân của Bạch Giác lại bị lộ ra, tộc Hồ ở Thanh Uông này làm ăn kiểu gì vậy?

Xích Viêm hồi lâu mới giơ chân, nhẹ nhàng viết lên lòng bàn tay tôi: "Hay là nàng nhìn lầm rồi."

Dường như nàng đọc được suy nghĩ của tôi, ngẩng đầu nhìn tôi.



Tôi ôm nàng đứng ở bên cửa sổ, bảo: "Lời nguyền trên người tiểu nhị, có khắc dấu của khúc gỗ, không phải là loại phép nào khác mà giống y đúc như dấu nằm ở trên khúc gỗ mà hồi xưa Bạch Giác đã từng cho ta xem."

Xích Viêm gật đầu trông có vẻ ngây thơ.




Nàng hỏi tôi: "Nếu trên đời này chỉ Bạch Giác mới có lời nguyền Buộc Tâm, vậy khả năng cao kẻ ở trong thành đã thả loại lời nguyền này ra làm tổn thương người vô tội là Bạch Giác rồi.



Sau khi nàng tìm được nàng ta, sẽ giết nàng ta sao?"

Đôi mắt hồ ly đen như mực, lại vừa sáng vừa tối, rất giống viên ngọc trai đen được khảm ở dưới đáy biển xanh.

Bốn mươi nghìn năm, phảng phất giống như kiếp trước.



Ruộng dâu hóa biển xanh, chỉ là vỏn vẹn trong nháy mắt.

Tôi ôm nàng, chậm rãi nói: "Nếu nàng ta còn sống, ta chỉ muốn hỏi nàng ta một câu mà thôi."

Tôi nhìn đôi mắt long lanh của Xích Viêm, tự cười chế giễu: "Nhưng mà ta cảm thấy, không có cơ hội đó."

Từ khi Bàn Cổ khai thiên cho tới nay, mỗi thời kỳ các Chiến thần Thiên giới đều có một binh khí vô song.



Tôi vẫn còn nhớ, Chiến thần đời đầu Xích Chi có một cây búa sức mạnh như mở trời, đi tới đâu thắng tới đó.

Sau khi Xích Chi chết, búa của y rơi xuống núi Côn Lôn, bổ mạnh mẽ một ngọn núi tách thành hai ngọn núi đối xứng nhau.

Chiến thần mỗi thời đại, trong tay binh khí đều là báu vật.




Ví dụ như kích Trùng Thiên trong tay tôi do xương rồng hóa thành, ngoài việc nó vô cùng sắc bén mượt mà, còn có một đặc điểm.



Chết ở dưới kích này, không còn có kiếp sau.

Ngày đó khi tôi vung kích Trùng Thiên, đó là vung tất cả nỗi hận thù của tôi, chặt đứt duyên phận của Bạch Giác, chặt đứt tất cả sự sống của nàng.

Bây giờ tôi chỉ tò mò, rốt cuộc ai đã lấy thứ trong tay nàng, dám đi ra ngoài làm mưa làm gió, làm xằng làm bậy như thế.

Chỉ nghỉ ngơi một đêm, tinh thần của Xích Viêm đã khá hơn nhiều.



Tôi đang muốn mở cửa xem tiểu nhị ra sao thì ở bên ngoài đã có tiếng gõ cửa.

Ba tiếng "Cốc, cốc, cốc", không nhanh không chậm, nghe xong đã biết là có chuẩn bị trước.

Nàng chớp mắt, cựa mình ở trong chăn, nhìn chằm chằm vào cánh cửa.

Tôi thuận tay mở cửa.




Ngoài trời ánh nắng tươi sáng, vài vị đạo sĩ kính cẩn đứng ở cửa, gật đầu với bổn tôn: "Quấy rầy tiên quân.



Chúng tôi muốn cầu tiên quân một chuyện."

Chắc hẳn bọn họ đã tìm kiếm cả đêm mới tìm ra được quán trọ của tôi, dù sao thành Cổ Thanh cũng coi như là một thị trấn lớn, tuy không thịnh vượng bằng kinh đô.

Bổn tôn hờ hững gật đầu, bảo: "Tiện tay mà thôi, mấy vị đạo trưởng có việc cứ nói thẳng."

Tôi nghiêng người để cho các đạo sĩ vào phòng.



Đạo sĩ đứng đầu tầm tuổi trung niên, trông có vẻ cung kính và nghiêm nghị, ngồi ở chỗ hồ ly hôm qua đã ngồi.




Những đạo sĩ khác phục tùng đứng ở sau lưng vị đạo sĩ thủ lĩnh.





Bổn tôn lặng lẽ quan sát dưới lầu, tiểu nhị vẫn ngồi vị trí cũ của ngày hôm qua để kiểm kê sổ sách, nhưng mà lúc này cậu ta không có ngủ gà ngủ gật, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu, lén nhìn lầu hai này.

Có lẽ là không biết những người chạy tới quán trọ này là các đạo sĩ Cửu Lĩnh được mọi người kính trọng ở thành Cổ Thanh.



Bổn tôn không mặn không nhạt nhìn thoáng qua lời nguyền Buộc Tâm trên người cậu ta, xoay người vào phòng, thuận tay đóng cửa.

Xích Viêm chui ra khỏi chăn, thuần thục nhảy vào lòng tôi.



Bổn tôn tiếp nàng, những đạo sĩ kia nhìn nhau, đạo sĩ trung niên đứng đầu cung kính nói: "Hôm qua vô ý mạo phạm, xin tiên quân đừng để ở trong lòng."

Bổn tôn gật gật đầu, phất phất tay, để cho bọn họ đừng nói những gì không cần thiết, có gì nói thẳng ra cho nhanh.

Vị đạo sĩ đứng đầu thấy tôi không quá để bụng chuyện hôm qua, lúc này mới nói: "Tiên quân có biết, thành Cổ Thanh, nửa năm trước xuất hiện một cô gái chèo thuyền?"

Y vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Hôm qua chúng tôi sau khi được tiên quân nhắc nhở, trở về suy nghĩ một hồi.



Những vụ án trước ở thành Cổ Thanh đều là đào tim mổ bụng mà chết, rất giống là do yêu quái quấy phá.



Chúng tôi tập trung chú ý những khu vực rừng rậm của Thanh Uông kề thành Cổ Thanh, nhưng không ngờ, hôm qua sau khi trở về, nghĩ ra được một điểm rất kì lạ.".