Đệ Nhất Tình Địch

Đệ Nhất Tình Địch - Chương 12: 12: Kinh Hồng Lược Ảnh Ba




Từ xưa tới nay rất khó hiểu được Bạch Giác.



Nàng ôm tay áo trước ngực, bên dưới lớp chiến giáp là dung nhan trắng thuần khiết, điềm đạm, theo khuôn phép.



Có lẽ mấy tiểu tướng ở đằng trước vì có thể nói thêm vài câu với Bạch Giác cho nên thiên tướng đứng đầu xoay đầu lại, mở miệng nói với Bạch Giác: "Không rõ mấy vị tiên tử và tiên quân đã biết chuyện mới xảy ra vài ngày trước trong cung Tư Quá hay chưa."

Bạch Giác vẫn không nói gì, dường như tâm hồn của nàng không có ở nơi đây, trông như đang trầm tư điều gì đó.



Trái lại, tinh quân Kiếu Hạnh có đôi tai rất nhạy cảm để hóng chuyện, y vội vã hỏi: "Chuyện đã xảy ra trong cung Tư Quá? Là chuyện gì?"

Tiểu tướng nọ nhìn Bạch Giác, hình như có chút thất vọng với phản ứng thờ ơ của Bạch Giác.



Hắn gật đầu với tinh quân Kiếu Hạnh, nói: "Chuyện là thế này, khoảng vài ngày trước, thiên binh tuần tra khu vực cung Tư Quá kể lại rằng, có một đêm bọn họ nhìn thấy một bóng trắng lục lọi cây ngô đồng ở trong cung Tư Quá.



Cái bóng đó như thể là ma quỷ vậy, chỉ trong nháy mắt đã không còn thấy tăm hơi."

"Ngày hôm sau, các thiên binh báo việc này lên, Nhị hoàng tử tiến đến kiểm tra cung Tư Quá phát hiện, trên cái cây ngô đồng đó có một vết máu không rõ lai lịch."

Khi nhìn cái điệu bộ của thiên tướng như đang kể chuyện có thật, bổn Chiến thần xì cười, bảo: "Đúng là quái lực loạn thần [1], Thiên giới sao lại có ma quỷ được? Chỉ cần dựa vào vết máu, dùng Thiên La truy lùng là có thể tra ra cái người mặc áo trắng đêm hôm đó, rồi phạt kẻ đó theo lệ thường.



Không cần tốn công tốn sức mà đi chặt cái cây làm chi."

[1] quái lực loạn thần: chỉ chuyện ma quỷ, kỳ lạ, mê tín dị đoan

Thiên tướng đó nhìn về phía tôi, suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Đúng là như vậy, nhưng nghe nói Nhị hoàng tử cũng đã dùng Thiên La để truy lùng vết máu kia, nhưng kết quả, mọi người lại không thể ngờ tới được —— máu đó là của Tam công chúa, người đã nhảy xuống đài Tru Tiên từ trước rồi."

Tinh quân Kiếu Hạnh giật nảy mình, há miệng đủ để nhét một quả đấm.



Bạch Giác vẫn như trước không tập trung, tim của bổn Chiến thần thoáng đập mạnh, nói: "Chẳng lẽ Tam công chúa có bản lĩnh thông thiên [2], có thể từ đài Tru Tiên trở về?"



[2] thông thiên: hình dung là cực cao.



ngôn tình tổng tài

Thiên tướng nọ hình như không có ý định giấu giếm gì, dù sao chỉ cần chặt bỏ cây ngô đồng trong cung Tư Quá, việc này được tính là đã xong.



Bây giờ hắn có nói thêm gì với bọn tôi, cũng sẽ không bị trách cứ.



Thiên tướng nói với chúng tôi, những người đang có tâm trạng khác nhau: "Bề trên có nói, cây ngô đồng này ắt hẳn chính là tai họa.



Tuy rằng không biết đài Tru Tiên có nghiền xương Tam công chúa thành tro hay chưa, nhưng nó đã dính oán niệm của Tam công chúa, chắc chắn không thể giữ lại được."

Thiên tướng nói xong những lời này thì đã đến cung Tư Quá của Tam công chúa.



Cưỡi mây, ngày đi nghìn dặm.



Thiên cung mênh mông, cung điện nhà lầu vô số kể.



Cung Tư Quá của Tam công chúa tọa lạc tại nơi gần ngã về phía tây nhất.



Nơi đây không có giống như những cung điện khác, do kề cung Kim Ô Chính Dương, cho nên mới âm u lạnh lẽo như vậy.




Vài tên thiên tướng phô ra thẻ bài với các thiên binh canh gác, một đoàn người tiến vào cung Tư Quá.



Bổn Chiến thần cũng theo đuôi mấy người đó, ban đầu tôi và Bạch Giác, tinh quân Kiếu Hạnh duy trì khoảng cách hơn một thước, nhưng không biết vì sao khi tới cửa chính của cung điện, Bạch Giác thần không biết quỷ không hay nhích tới gần tôi, kề sát tôi, thiếu chút nữa đã leo lên người tôi rồi.





Mãi tới khi bổn Chiến thần phát hiện nàng và bổn Chiến thần quá kề nhau, tôi mới hơi nghiêng đầu, liền thấy trên cổ mịn màng như tơ của nàng, chẳng biết vì đâu, lại có một vết thương đã được xử lý nhưng vẫn còn rất rõ ràng.



Miệng vết thương có màu hồng nhạt, có lẽ vì bị thương rất sâu, thuốc trị trên Thiên giới cũng không thể chữa lành hoàn toàn được.



Miệng vết thương trông rất lâu lành, nhìn qua, vết thương này ít nhất là tổn thương tới xương cốt.



Bổn Chiến thần thoáng chốc đã hiểu, khó trách Lẳng lơ không biết xấu hổ đóng cửa cung Ngọc Hà không chịu ra ngoài, hóa ra là do cổ có vết thương, sợ ảnh hưởng tới hình tượng hoàn mỹ không tì vết của mình.



Bổn Chiến thần vẫn còn nhớ, trước kia Lẳng lơ không biết xấu hổ cũng vì tôi mà bị thương.



Tôi và nàng đã dây dưa với nhau gần trăm nghìn năm, đều đã nếm thử cái tình yêu thù hận, cái niềm đau của sự chia cách.



Năm đó tôi và Lẳng lơ không biết xấu hổ vẫn chưa thành hình người, khi đó tôi mấy nghìn tuổi nhỉ?

Hình như là chỉ có một nghìn tuổi thôi.



Còn lần đầu tiên tôi gặp Lẳng lơ không biết xấu hổ là khi Lẳng lơ không biết xấu hổ bị người ta đánh.



Nàng thật sự là một con hồ hoang đơn độc rất đáng thương, đôi mắt đỏ au ngập nước, trên da lông trắng tuyết của nàng lại chỉ toàn là dấu chân năm cánh hoa của các hồ ly cùng tuổi chung tộc với nàng giẫm lên, trông đen bẩn.



Mà khi đó tôi bao nhiêu tuổi, có lẽ chỉ một hay hai tuổi.





Tôi nhớ, ngôn ngữ chim đơn giản nhất của Chu Tước tôi vẫn còn chưa nắm rõ.



Tôi vẫn chưa tu đạo, tôi không thể nói chuyện.



Ở trong tộc, Bạch Giác là một hồ ly không cha không mẹ, nàng là cô nhi bị vứt bỏ từ nhỏ, chẳng biết hồ hoang nào ở trong núi tằng tịu với nhau, sinh ra rồi ném vào núi Thanh Uông để tự sinh tự diệt.



Tộc Cửu Vĩ Hồ ở đỉnh núi sát bên cũng coi như là hòa ái dễ gần với tôi.



Dù gì tôi cũng là cô con gái duy nhất của tộc Chiến thần, đi tới đâu, cũng sẽ có người tôn trọng tôi.



Lẳng lơ không biết xấu hổ không có chín đuôi.



Nàng chỉ có một đuôi, nàng là hồ ly lẻ loi tầm thường nhất, ti tiện nhất, là con hồ ly bình thường không có một chút căn cơ.




Loại hồ ly như nàng, sống ở đất thánh Thanh Uông được linh khí của trời đất thai nghén chín đuôi, đương nhiên là phải chịu đủ bắt nạt.



Tộc Cửu Vĩ Hồ ở Thanh Uông không có ai chịu nhận nuôi nàng, linh hồ chín đuôi vốn được nền tảng căn cơ tu luyện do thiên nhiên ưu đãi, ai lại đi nhận nuôi một con hồ ly bình thường có chết rồi cũng sẽ không có người hỏi thăm?

Lẳng lơ không biết xấu hổ liền vùi vào ranh giới giữa Bắc Lăng chúng tôi và núi Thanh Uông để khóc.



Tôi nghe nói Lẳng lơ không biết xấu hổ khi sinh ra còn chưa cai sữa đã bị ném vào núi Thanh Uông để tự sinh tự diệt, nàng cũng thật kiên cường, không cha không mẹ, vẫn cố gắng sống cho tới tận bây giờ.



Tôi không thể tưởng tượng nổi một con hồ bé tí như vậy, khi còn chưa mở mắt đã bị quẳng vào trong rừng ở núi Thanh Uông, vừa mơ màng khóc vừa giữ lại những giọt sương bằng miệng như thế nào.



Lẳng lơ không biết xấu hổ sống một cách vất vả, nhưng đám Cửu Vĩ Hồ ở núi Thanh Uông lại nhìn nàng không vừa mắt, các bậc cha mẹ không thấy có gì, nhưng lũ trẻ chín đuôi lại cảm thấy Lẳng lơ không biết xấu hổ làm mất mặt Thanh Uông, trong tộc Cửu Vĩ Linh Hồ lại bị trà trộn vào một con hồ tầm thường, chuyện này đối với bọn nó là vô cùng nhục nhã.




Mặc dù lông của Lẳng lơ không biết xấu hổ đẹp đẽ hơn tất cả mọi người, đôi mắt còn trong trẻo đen nhánh hơn tất cả mọi người, nhưng đám trẻ cảm thấy nàng là hồ ly ti tiện nhất, muốn đuổi nàng ra khỏi Thanh Uông.





Khi ấy tôi vừa mới gặp nàng.



Nhị ca đã hơn bốn mươi nghìn tuổi, từ khi tôi sinh ra đã không có mẹ, A cha lại đang nhậm chức trên Thiên đình.



Nhị ca làm cái gùi nhỏ, cõng tôi ở sau lưng, dẫn tôi đi dạo tứ phương.



Ngày đó chúng tôi đi phía sau núi, tình cờ thấy một cụm lông trắng, vùi vào dưới gốc cây dâu khóc.



Nhị ca nhặt hồ ly đó lên, hiển nhiên là anh biết chuyện gì đã xảy ra ở ngọn núi sát bên.



Lẳng lơ không biết xấu hổ mới một hai tuổi, mà khi nàng ngẩng đầu nhìn Nhị ca, bên trong đôi mắt long lanh như nước ẩn chứa tang thương, lập tức khiến cho Nhị ca tôi cảm động.



Nhị ca lau sạch bụi bặm của dấu chân trên người nàng, theo thói quen để nàng vào trong gùi.



Tôi đang thoải mái nằm ở trong gùi, bỗng một cuộn lông trắng chen vào bên cạnh, tức thì liền giơ móng vuốt mổ lên lông trắng kia một cái.



Lẳng lơ không biết xấu hổ che đầu vừa bị mổ trúng bằng chân trước, tôi xòe cánh sau lưng, hùng hổ nhìn nàng.



Nàng cúi đầu khẽ kêu một tiếng, thanh âm vừa trầm thấp lại vừa đáng thương.



Tôi nâng cánh, thấy giữa đám lông trắng lộ ra đôi mắt, trông có vẻ sợ sệt.



Lẳng lơ không biết xấu hổ vốn chỉ có một cụm, bây giờ nàng còn co lại, sợ hãi núp ở một bên, lúng túng không biết làm gì, chỉ có thể kêu khẽ với tôi.



Giọng nói của Nhị ca ở phía trước vang lên rất rõ ràng: "A Cửu, hồ ly này là anh bỏ vào, em cũng đã lớn thế này rồi, nên nhường nàng một chút.".