Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi

Chương 61




Ván cược này, Diễm My đã thắng.

Hoàng An Liêm ngày nào cũng quanh quẩn bên người nàng. Sáng sáng cùng nàng tản bộ, dạo phố, buổi trưa sẽ ăn cơm bên ngoài, còn chiều thì ra bờ hồ câu cá, ngắm hoàng hôn. Tối tối thì trở về nhà, dùng xong bữa tối thì nàng lại ngồi vào lòng hắn đếm sao trời, ngâm thơ. Rồi lúc đi ngủ sẽ ôm hắn, ngủ một giấc ngon lành cho tới sáng. Một ngày cứ thế sẽ trôi qua trong sự ngọt ngào của tình yêu ấy.

Hoàng An Liêm dường như thực sự quên mất mình tới Bắc quốc làm gì. Bên cạnh người trong lòng, tâm tư hắn không hề nghĩ tới việc gì khác ngoài nàng. 

Gần ngày đại hôn của tỷ tỷ, Diễm My cùng Hoàng An Liêm gói ghém đồ đạc, trèo lên xe ngựa tới địa điểm tổ chức hôn lễ. 

Hai người đi rất thư thả, cứ thấy ngồi trên xe mệt thì dừng lại, thấy buồn chán thì lại tản bộ ngắm cảnh. Quãng đường vốn dĩ chỉ một, hai ngày đường bị bọn họ biến thành năm, sáu ngày mới tới nơi.

“Còn bao nhiêu nữa mới tới cái địa điểm gì gì đó vậy?” Diễm My lười biếng tựa vào ngực Hoàng An Liêm hỏi.

“Nàng mệt?”

“Mệt rồi a~~~Chúng ta nghỉ đi, chiều nay đi tiếp.”

“Được.”

oOo

“Ngươi thấy Diễm My đâu không?” Hoàng An Liêm nhìn Hạ Tuyết đang cho ngựa ăn, nhanh chóng hỏi.

Hạ Tuyết ngạc nhiên: “Không phải tiểu thư ở cùng một chỗ với vương gia sao?”

“Chết tiệt” Hắn chửi thầm một tiếng. Nàng xảy ra chuyện rồi.

oOo

Diễm My động đậy. Toàn thân nàng đã bị trói, hai mắt cũng bị bịt lại bằng một dải lụa.

Không có hò hét, không có giãy giụa. Diễm My hít một hơi thật sâu. Nếu không phải lúc đó đang bận vớt cây trâm ngọc bích Hoàng An Liêm vừa tặng từ dưới hồ lên thì nhất định nàng sẽ không bị đánh một nhát rồi ngất như này.

Hai tay bị trói chặt, quặt ra đằng sau. Ngón tay Diễm My sờ mó, phát hiện thứ dùng trói nàng là lụa.

Ngoài hai mắt bị bịt, hai tay bị trói ra đằng sau, thì còn hai chân bị trói vào nhau nữa. Nhưng chỉ như này không làm khó được Diễm My. Nàng nhẹ nhàng không tiếng động ngồi dậy, hai tay đang bị trói vào nhau kéo ra hết cỡ, tạo ra được một khoảng trống vừa vừa giữa hai cánh tay. Nàng liền luồn mông vào khoảng trống đó, luồn xong thì cả hai bàn tay đã về phía trước. Sau đó lại luồn nốt hai chân vào. Cuối cùng, sau một động tác được thực hiện nhẹ nhàng không chút tiếng động đưa hai tay bị trói từ đằng sau lên đằng trước ( Ai chưa hình dung được thì đọc Thám tử lừng danh Conan chap 563, cảnh Jodie bị trói nhé)

Cũng may miệng nàng không bị trói. Bằng hàm răng sắc cắn vào, dải lụa mềm mại không thể không rách, giải thoát cho đôi tay Diễm My. 

Sau khi hai tay được giải thoát, nàng nhanh chóng gỡ dải lụa bịt mắt, rồi cuối cùng là dải lụa trói chân. Tuy nói vầy thì lâu nhưng khi làm thì chỉ có chưa đầy 1 phút. 

Có lẽ nàng đã bị trói khoảng hơn một canh giờ vì cổ tay cổ chân hiện rõ vệt hồng cùng có chút đau đau khi cử động. Lúc này, nàng mới nhìn ngó nơi nàng bị nhốt.

Có lẽ đây là kho chở hàng được móc vào một chiếc kiệu. Vậy thì nàng càng dễ thoát.

Diễm My nhắm mắt, tập trung đếm xem có bao nhiêu tiếng bước chân.

1; 2; 3;…; 30.

30 người và 5 con ngựa, đó là kết luận của nàng.

Không biết đoàn bắt cóc của ai mà hoành tráng tới vậy, nàng bỗng nhiên có hứng thú với chủ nhân của đám người này. Nếu là bình thường Diễm My chắc chắn sẽ giả bị bắt thật để đi theo bọn họ, nhưng bây giờ nàng còn Hoàng An Liêm. Nàng mất tích đã khiến hắn lo rồi, nếu còn cứ vậy mà đi theo, lại tới địa phương nàng không biết, thì cho dù có thoát ra nàng làm sao tìm được đường trở về chứ?

Rầm.

Một tiếng động lớn làm kinh động tất cả mọi người. Từ trong chiếc xe chở hàng đó, Diễm My bằng một cước mạnh mẽ đạp đổ cánh cửa, nhún chân vào tấm ván bị gẫy ra bay lên, xoay người một vòng, bạch y cùng tóc đen tung bay giữa mây trời tạo nên một cảnh đẹp phi thường tuyệt mỹ. 

Biết bọn họ bị điệu xoay này của mình làm chết đứng hình, Diễm My nhanh như cắt đáp xuống một người đang ngồi ngựa gần đó, tay cầm trâm đâm mạnh vào cổ rồi nhanh chóng cướp kiếm của hắn sau đó đẩy xuống đất.

Nói gì thì nói trong mấy trường hợp này dùng kiếm vẫn hơn. Nàng không mang kiếm là vì nàng tự tin mình có thể cướp kiếm của đối thủ.

Đến lúc này, mấy người kia cũng bắt đầu hoàn hồn, cầm kiếm xông vào chỗ nàng. 

Keng keng mấy tiếng vũ khí va chạm vào nhau, Diễm My nhanh chóng nhận ra họ không muốn giết nàng mà chỉ bắt nàng về nên động tác không hề thẳng thừng dứt khoát. Đây lại là một điểm có lợi cho nàng. 

Giữa khung cảnh trời không nắng chói chang, bạch y nữ tử dung nhan nổi tiếng toàn thiên hạ hai chân kẹp chặt ngựa, bàn tay không ngừng múa kiếm, đường kiếm sắc nhọn, mạnh mẽ, đầy dứt khoát cũng có biết bao đẹp đẽ, đáng tiếc không ai có hơi đi thưởng thức cảnh đẹp này.

Nhưng kiếm pháp mấy người kia cũng không phải dạng vừa. Diễm My bắt đầu cảm thấy đuối sức, nàng thu kiếm rồi tránh đòn kiếm của đối phương, nhanh chóng rút một cây trâm phi thẳng vào cổ đối phương rồi thúc ngựa chạy đi.