Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi

Chương 5




Bàn thờ trưng bày biết bao bài vị của người đã khuất, Diễm My tức tới nghiến răng nghiến lợi. Hắn vẫn chưa giải huyệt cho nàng.

Nàng là đệ nhất sát thủ thế giới, cư nhiên ngay trong tầm mắt lại không chú ý để hắn động vào huyệt mà điểm.

Hắn nhìn nàng cất lời: " Nếu nàng không muốn đứng đây cả đêm thì tốt nhất nên bái đường đi "

" Không sao, Diễm My, mày chỉ cần bái đường thôi. Phải, chỉ cần bái đường thôi. Người thành thân là Diệp Dương Diễm My kia, không phải Trần Diễm My mày. Coi như mày giúp cô ấy hoàn thành này đi. Chỉ cần bái đường cùng hắn thôi, còn động phòng thì không bao giờ. Mày chắc chắn thừa sức phản kháng mà "

Diễm My hai mắt đỏ rực lửa, tự mình trấn an.

Nàng đương nhiên không biết bái đường. Chỉ có thể lúng túng nhìn hắn mà làm theo. May mà hắn không nói gì, chỉ liếc nàng đúng một cái.

Ai bảo hắn không nói chứ, chỉ là không muốn nàng ngượng nên mới nhịn cười thôi.

Bái đường xong, Diễm My đi đằng sau, cách hắn khoảng 2 mét nhưng vẫn từ từ gia tăng khoảng cách. Tới tận khi Liêm vương gia kia đi ra khỏi cổng khoảng hơn 1 mét, thấy lạ, quay lại thì Diễm My một thân màu trắng còn chưa ra khỏi cổng.

" Liêm vương gia "

" Lương Thanh, chuyện gì sao? " Hắn cau mày nhìn người chạy tới trước mặt mình nói.

" Hắn ta khai rồi " Người nọ nói

Hắn quay lại nhìn nàng: " Nàng cứ về Diệp Diễm điện đi " Nói xong, liền đi mất dạng.

Thân ảnh màu trắng khẽ nhếch môi cười. Ha ha, cuối cùng ta không tốn sức mà cũng không cần động phòng.

Rầm

Diễm My ngã xuống nền đất lạnh lẽo. Một bóng người đứng sau, cầm dao muốn đâm xuống cổ nàng.

Lăn một cái, trong khoảnh khắc, Diễm My tránh được nhát dao trí mạng kia. Nàng khinh thường đứng thẳng lên.

Đừng đùa, hắn nghĩ đánh Rose này ngất dễ dàng như vậy sao.

Một loạt người nữa xuất hiện, một đám người tay cầm dao cầm kiếm tiến về phía nàng, vây mọi ngóc ngách phía trước.

Diễm My âm thầm cười lạnh, nàng lui về phía sau. Phía trước đã bị vây, chỉ cần lui về trong gian phòng thờ, nàng sẽ thoát thân được.

Lui được về phòng thờ, Diễm My đang muốn cất bước tiếp, đột nhiên cảm thấy sau lưng dị thường.

Quay đầu lại, một ngọn lửa mạnh mẽ hiện ra.

Là chúng cố tình.

Dàn xếp để nàng lui về đây để phóng hỏa. Được, đám người này được lắm.

Quay đầu lại, phía trước nàng chỉ có ngọn lửa nóng đỏ rực bao vây, đám người áo đen kia hoàn toàn biến mất.

oOo

" Vương gia " Trong nhà giam, người tên Lương Thanh vừa rồi gấp rút chạy vào.

" Chuyện gì nữa? " Hắn cau mày hỏi.

" Vương gia, nhà thờ trong phủ cháy, Liêm vương phi còn đang ở bên trong,chưa có ra ngoài "

Lúc hắn chạy tới, toàn bộ nhà thờ trong Liêm vương phủ đã bốc lên ngọn lửa vàng rực ngất trời, bọn nô tỳ, gia nhân cứ chạy đi chạy lại, không ngừng đổ nước dập lửa nhưng ngọn lửa vẫn sáng chói lòa mắt trong đêm đen.

---------

Cửa sổ bị cháy đã không thể thoát ra được, Diễm My nhìn xung quanh. Nàng may mắn hồi sinh nơi đây, nàng nhất định sẽ không để mình lại dễ dàng chết như này, tuyệt đối không bao giờ. Nàng không cho phép Rose, sát thủ đệ nhất chết ở đây, không để ngày này năm sau là ngày giỗ của mình.

Cửa phòng do cháy lớn mà sập xuống, chặn lại đường ra của Diễm My. Lửa bắt đầu lan tới trần nhà, nếu không nhanh ra ngoài thì khi trần nhà sập xuống, nàng sẽ chết.

Mắt lóe lên, có cách rồi.

Dồn hết lực vào cánh tay phải, Diễm My vung thật mạnh xuống dưới chân bàn thờ. Chịu một quyền mạnh mẽ từ tay nàng, chân bàn thờ gãy, kéo theo cả bàn thờ đổ ầm xuống.

Tiếp tục vung thêm một quyền nữa vào dưới chân bàn thờ khác, cánh tay Diễm My đau tới nhức nhối. Máu từ cánh tay lan rộng ra y phục nàng, nhưng nàng chỉ khẽ cười cầm hai chân bàn thờ gãy mang đi, ngay cả một cái nhíu mày cũng không có.

Hai tay cầm chân bàn thờ, nàng dùng lực, lăn một cái, cả cây gỗ đang cháy rực lửa bị đẩy mạnh ra ngoài, Diễm My nhanh chóng thoát thân.

Thoát ra khỏi phòng thờ, nhưng bên ngoài sân lửa đã lan ra tường, nàng thực không thể nào trèo hay nhảy qua.

" Vương gia, vương phi thoát ra ngoài rồi " Lương Thanh kia bắt gặp thân ảnh màu trắng của nàng, hét vang lên.

Nàng nhìn hắn, hắn nhìn nàng.

Xuyên qua biển lửa, hai ánh mắt nhìn nhau. Môi nàng cong thành nụ cười.

Ánh mắt kia, rõ là đang lo lắng cho nàng

Lo lắng? Một từ ngữ mà đã bao lâu rồi nàng không biết tới?

Kiếp trước kia, sự lo lắng vĩnh viễn không xảy ra với nàng, không tới với nàng, không bao giờ có ai lo lắng cho nàng.

Song song với nàng, hắn cũng có sự kinh ngạc của riêng mình.

Bị vây trong biển lửa, ánh mắt kia vẫn bình thản, thậm chí mơ hồ còn thấy vài tia khinh thường xẹt qua.

Thời khắc này, hắn đột nhiên cảm thấy kì lạ. Một công chúa Diệp quốc cao quý, là chính thất, Diệp Dương Diễm My không thể trải qua cảnh này mà có thể bình tĩnh tới dị thường như vậy.

" Vương phi "

Một tiếng vương phi, kéo hắn về thế giới hiện thực.

Bóng hình nhỏ nhắn, mảnh mai đã lướt qua người hắn. Trên y phục màu trắng kia vốn đã không còn trắng như trước nữa mà có những vùng máu đỏ tươi loang ra, nhìn đến kinh người.

Một khắc kia, nàng đã đánh cược cả tính mạng của mình cho cuộc vượt biển lửa, rốt cuộc cũng thoát ra, chỉ là thân thể đều bị thương nặng, sức lực yếu ớt cố gắng đi về phía Diệp Diễm điện.

Một khắc kia, nàng dùng hết sức bình sinh mà phi thân nhanh như gió qua cổng, tuy là đã qua được cổng, nhưng gót chân trái lại bị một cây gậy rơi xuống đập mạnh vào.

Khắc kia khi phi qua, vì không điều khiển được sức lực, nàng liền đập mạnh xuống dưới đất.

Không sao, thương tích có thể phục hồi, quan trọng là nàng vẫn giữ được mạng sống.