Đệ Nhất Thiên Hạ Liêm Vương Phi

Chương 47




Cảnh báo: Ngược. Nam chính + nữ chính đã "chúng ta không thuộc về nhau"

Từ sau lần nàng bẻ gãy cánh tay của Lưu Nhạn Nhạn, cô ta quả nhiên biết điều không tới đây nữa. Hiện tại, nàng đang ung dung thong thả đi dạo vườn hoa viên, lại thấy Lưu Nhạn Nhạn cùng con trai ba tuổi của nàng ta – Hoàng Vĩnh Vĩnh đang chơi đùa.

Nhìn Hoàng Vĩnh Vĩnh mân mê cánh tay vừa bị nàng bẻ gãy hôm qua, Diễm My đột nhiên cảm thấy áy náy trong lòng, dù sao nàng ta cũng không làm gì quá quắt. 

Quay người đi, đột nhiên nghe tiếng của Lưu Nhạn Nhạn nói: “Bông hoa đó nở màu đỏ đẹp như vậy, chắc ướp ra trà uống cũng ngon lắm”

Hôm qua vừa mới đưa heroin cho người nọ, Diễm My nghe hoa màu đỏ liền nhớ tới anh túc, vội vã quay người lại.

Chỉ thấy Lưu Nhạn Nhạn cười hiền dịu: “Vĩnh nhi, lại đây, uống thử trà đi”

Hoàng Vĩnh Vĩnh cầm lấy chén trà, đưa lên miệng. Hai mắt Diễm My mở lớn, thét to: “Đừng”

Tuy chỉ là trà thôi nhưng nó chế từ hoa anh túc. Các bước biến hoa anh túc thành trà cũng có phần trùng hợp với biến từ hoa anh túc thành heroin. Tuy hiệu quả sẽ không như là heroin nhưng Hoàng Vĩnh Vĩnh chỉ là tiểu tử ba tuổi, ảnh hưởng đối với thân thể không phải là chuyện có thể coi thường.

Nhưng, Hoàng Vĩnh Vĩnh đã uống một ngụm trà, nghe thấy tiếng nàng, giật mình đánh rơi cái chén.

“A”

Chỉ thấy sau khi chén vỡ, thân thể Hoàng Vĩnh Vĩnh co giật liên hoàn. Tiểu tử hai hàng nước mắt chảy ra, lớn tiếng kinh hô: “Mẫu thân, con...a...mẫu...”

Tiếng nói không đều đặn, nói đến đó liền ngất đi.

Diễm My vội vàng chạy lại, Lưu Nhạn Nhạn ôm con lay lay gào to. Diễm My cũng hốt hoảng không kém: “Mau truyền thái y”

oOo

Lưu Nhạn Nhạn hướng Hoàng An Liêm, hai mắt nàng ta giàn giụa nước mắt: “Liêm, người phải làm chủ cho thần thiếp. Vĩnh nhi là bị cô ta hại, là bị cô ta hạ độc”

Diễm My nhíu mày, quát to: “Ngươi ăn nói cho cẩn thận, ta chưa hề đụng vào nó” Nói xong, mắt hướng về phía Hoàng An Liêm, muốn xem hắn xử trí như thế nào.

“Là nàng ta nói dối, Liêm, rõ ràng là cô ta”

“Lưu trắc phi dựa vào đâu mà nói tất cả do ta làm? Ta không hề hại thằng bé”

“Vương phi người không vừa ý với ta thì trút lên ta được rồi, sao có thể ám hại thằng bé, nó mới ba tuổi”

“Trắc phi tại sao cứ liên tục nói là ta làm, mời người đưa ra chứng cứ”

Lúc này, a hoàn đứng sau Lưu Nhạn Nhạn – người đã bê chén trà đưa tới quỳ xụp xuống: “Vương gia, tất cả rõ ràng đều là do vương phi làm. Lúc nô tỳ đi lấy chén trà, có gặp a hoàn Thái Hương của vương phi lén lén lút lút làm gì đó”

Sau khi a hoàn bên cạnh Lưu Nhạn Nhạn khai xong, Diễm My đột nhiên nhếch khóe môi.

Hiểu rõ rồi a...

Thái Hương là người của nàng ta cắm vào bên nàng. Hôm qua nàng chọn Thái Hương là vì a hoàn này mới vào, mọi người chưa quen mặt nên rất dễ giả trang. Hoàng Vĩnh Vĩnh kì thực không uống phải chén trà hoa anh túc mà là một loại hoa khác cũng màu đỏ. Vốn, vở kịch là a hoàn của Lưu Nhạn Nhạn nói là thấy Thái Hương, một người mà Lưu Nhạn Nhạn cắm bên nàng lén lút càm gì đó chén trà. Chén trà này kì thực là do Lưu Nhạn Nhạn bỏ Dương Diệp Tất vào. Đây là một loại độc làm người ta co giật, dùng nhiều có thể chết người, bỏ vào trà đưa cho Hoàng Vĩnh Vĩnh uống là một liều nhỏ, đã qua cơn nguy hiểm nên không sao. Lúc truy cứu, sẽ để cho a hoàn của Lưu Nhạn Nhạn nói là đã thấy Thái Hương đụng tay đụng chân vào chén trà, sau đó Thái Hương sẽ nói là do nàng sai bảo. Chỉ ngoài ý muốn một chút là lúc đó nàng đột nhiên kêu đừng sau đó chạy tới mà thôi, nhưng mà cái này cũng không ảnh hưởng kế hoạch của cô ta lắm, cùng lắm còn có thể nói ra là nàng cố tình làm vậy để loại mình khỏi danh sách nghi ngờ.

Sau khi đã hiểu mọi chuyện, Diễm My im lặng. Nàng im lặng là vì muốn xem hắn phán xử như thế nào. Mà lúc nàng im lặng, cũng là lúc Thái Hương quỳ xuống nói đều do nàng sai bảo.

Sự im lặng của nàng lúc này, trong mắt Lưu Nhạn Nhạn là vì nàng không biết nói gì, còn rơi vào mắt Hoàng An Liêm, nó là gián tiếp thừa nhận.

Tuy Hoàng Vĩnh Vĩnh kì thực không phải con ruột hắn nhưng dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, hắn không nghĩ là nàng chỉ vì ghen tuông mà hại, cho rằng đây là một vở kịch do Lưu Nhạn Nhạn diễn ra nhưng bắt gặp sự im lặng của nàng lúc này, tâm hắn chấn động, nghĩ rằng nàng thực sự làm như vậy, bởi vì nàng im lặng, im lặng vì mình bị vạch trần.

Thất vọng vây quanh tâm trạng hắn lúc này, hắn không ngờ nàng lại hành xự như thế. Cho dù nàng không ưa mắt thằng bé thì dù sao nó cũng là một đứa trẻ, nàng có nhất định phải hạ độc không? Có lẽ hắn nhìn lầm nàng rồi, nữ tử thôi, một khi tức thì chuyện gì mà chẳng làm được, quản gì ai có tội ai vô tội.

Hắn nhắm mắt, khi mở mắt, con ngươi một mảnh băng giá, giọng nói lạnh lùng không kém: “Liêm vương phi hại chết trưởng tử Liêm vương phủ, mấy ngày trước lại vừa phế đi cánh tay của Lưu trắc phi, là nữ nhân nhưng sống không có đức, làm toàn việc ác. Hôm nay ta coi như nể mặt ngươi là công chúa Diệp quốc, tội chết miễn, nhưng từ nay, ngươi không còn là Liêm vương phi”

Mặt Diễm My cúi gằm, không ai nhận ra trong mắt nàng có chút hồng hồng. Hắn sao có thể hồ đồ như vậy, hắn chinh chiến bao nhiêu năm, phá bao nhiêu kế tinh vi của kẻ địch, sao có thể mắc bẫy chút kế nhỏ này. 

Hắn nói, từ nay nàng không còn là Liêm vương phi.

Kí ức như dòng thác mạnh mẽ, cuốn tâm trí Diễm My trở về ngày tháng chưa xa cách bao lâu. Nhớ ngày đầu nàng cùng hắn giáp mặt, nhớ nàng ngay trước mặt hắn trốn đi, nhớ lúc hắn cùng nàng đi tới quân doanh, nhớ tới lúc nàng ngang ngược cướp con ngựa của hắn, nhớ lúc hắn phi ngựa ngàn dặm tới Diệp quốc, cùng nàng diễn một bản hòa tấu dưới ánh trăng,...

Diễm My ngây ngốc đứng ở đó, sau khi Hoàng An Liêm đi, bên tai vang tiếng cười nhạo cùng chế giễu của Lưu Nhạn Nhạn đánh thức nàng. Nàng đột nhiên mỉm cười nhẹ nhàng, nhanh như chớp rút cây trâm trên đầu rạch một nhát lên má cô ta.

Không sâu, nhưng dài, đủ để lại một vết sẹo kinh người.

Mạnh mẽ xoay người đi, từ hôm nay, nàng không phải Liêm vương phủ Liêm vương phi, không còn dính dáng gì tới Liêm vương phủ nữa.

Hoàng An Liêm, chúng ta không thuộc về nhau rồi.