Đệ Nhất Thi Thê

Chương 339




Tôn Tử Hào vừa nghe, liền nghĩ tới chuyện linh hồn Chiến Nam Thiên nằm trong thi thể mộ đế vương, biết đây là bí mật kinh thiên động địa của nhà họ Chiến, liền cất tiếng nói: “Lão đại, bọn em sẽ không nói chuyện này ra đâu.”

Đám Hướng Quốc lấy lại tinh thần, cũng nói: “Lão đại, anh yên tâm, chúng em tuyệt đối không nói chuyện này ra đâu.”

Chiến Bắc Thiên: “………….”

Mấy lời ban nãy hắn vừa nói, đâu có ý này đâu nhỉ?

Hắn nói: “Tôi biết mấy cậu sẽ không nói chuyện này ra, nhưng mà, điều tôi muốn nói không phải chuyện này.”

Tôn Tử Hào thắc mắc: “Lão đại muốn nói gì ạ?”

Chiến Bắc Thiên lướt mắt nhìn qua gương mặt bốn người họ: “Nhẩm tính thời gian, chúng ta làm việc cùng nhau cũng gần mười năm rồi, ngoài mặt, tôi là cấp trên, là thiếu tướng của mấy cậu, mọi chuyện các cậu đều phải nghe theo sự sắp xếp của tôi, thế nhưng, với tôi mà nói, các cậu cũng là những anh em chiến hữu cùng tôi vào sinh ra tử, bởi vậy, có chuyện gì tôi cũng sẽ để tâm tới suy nghĩ của các cậu.”

Hắn chau mày nói tiếp: “Lúc tôi chọn tới Thủy thành, còn công bố với mọi người sau này chúng ta sẽ ở chung với tang thi, các cậu cũng đã biết người bạn đời tương lai của tôi là ai rồi đấy, sau này, chỉ cần các cậu theo tôi, sẽ phải tiếp xúc nhiều lần với bạn đời tôi, thế nhưng, trong lòng các cậu lại có thành kiến với người ấy, nên nhân lúc này, các cậu cứ nói hết suy nghĩ của mình về người ấy ra, tôi muốn biết trong lòng các cậu người ấy như thế nào? Các cậu cần phải biết, trong lòng tôi rất mong các cậu có thể chấp nhận người bạn đời của tôi, thậm chí còn mong mọi người có thể chung sống hòa bình, cho nên, có cái gì thì nói cái đó đi, đừng kiêng dè gì.”

Nhóm Tôn Tử Hào quay đầu nhìn nhau, không lên tiếng.

Chiến Bắc Thiên nhìn bọn họ không nói lời nào, bèn chỉ điểm: “Tôn Tử Hào, cậu nói trước đi.”

Tôn Tử Hào có chút khó xử: “Lão đại, cái kia.. cái kia..”

“Có cái gì thì nói cái đó, đừng lo tôi không vui.”

Tôn Tử Hào nhỏ giọng nói: “Em sợ lão đại nghe xong sẽ mất hứng, nhiệt độ sẽ giảm vèo một cái xuống 0 độ.”

Phì, Hướng Quốc không nhịn được mà cười rộ lên.

Lục Lâm và Mao Vũ cũng không kiềm nén được ý cười trên môi.

Chiến Bắc Thiên chau mày.

“Lão đại, là anh bảo em nói đấy nhé, anh đừng mất hứng.”

“Ừ.”

Tôn Tử Hào đắn đo suy nghĩ một chút, mới nói: “Lão đại, trước đây Mộ Nhất Phàm là người thế nào, anh cũng biết rồi đấy, ngày nào anh ta cũng vác cái bản mặt bí xì xị, cứ như cả thế giới này thiếu nợ anh ta không bằng ấy, hơn nữa tâm tư còn hiểm ác, cũng rất đố kị ghen ghét, nhiều lần nhân lúc làm nhiệm vụ, khiến chúng ta suýt chút nữa bỏ mạng ở chiến trường, cho nên, bọn em rất ghét anh ta, thậm chí còn muốn tẩn cho anh ta một trận nên thân, dù có đánh chết thì cũng chẳng oan ức gì cả, nhưng mà từ sau khi anh ta xuất ngũ xong gặp lại, anh ta có vẻ rất hào sảng, thậm chí còn mua vui cho người khác, dù có biến thành tang thi, cũng không giống các tang thi khác ăn thịt con người để sống, cũng không dùng virus trên cơ thể mình hại ai, nói chung, cứ như trở thành một người hoàn toàn khác vậy, nếu không phải vì vẫn là gương mặt ấy, nếu không phải anh ấy tự thừa nhận mình là Mộ Nhất Phàm, chắc em đã nghĩ đó là một người khác rồi.”

Cậu ta gãi gãi đầu: “Có lẽ bởi ấn tượng trước kia quá sâu sắc, cho nên đến bây giờ bọn em vẫn khó mà quên được, thế nhưng, cũng không còn hận anh ta như trước đây nữa, cái nhìn cũng từ từ thay đổi, nhất là sau khi trải qua chuyện thi triều, không còn nghĩ về anh ta như trước nữa, thế nhưng, trong lòng vẫn có chút đề phòng với anh ta, sợ anh ta sẽ làm chuyện gì bất lợi với em hoặc với các đồng đội khác, lão đại, em biết anh muốn bọn em chấp nhận anh ấy tự đáy lòng, thế nhưng, vẫn còn cần chút thời gian.”

Chiến Bắc Thiên gật đầu.

Hắn cũng không thể bắt nhóm Tôn Tử Hào chỉ trong một năm ngắn ngủi mà đã có cái nhìn khác với Mộ Nhất Phàm luôn, giờ bọn họ mở lòng với Mộ Nhất Phàm hơn là đã tốt lắm rồi.

Chiến Bắc Thiên nhìn về phía Lục Lâm: “Còn cậu?”

Lục Lâm nói: “Em cũng nghĩ không khác Tôn Tử Hào là bao, thế nhưng, ấn tượng của em về Mộ Nhất Phàm so với Tôn Tử Hào thì khá hơn một chút, có lẽ vì em quan sát tương đối cẩn thận hơn, em cho rằng lão đại thích Mộ Nhất Phàm, trở thành bạn đời với Mộ Nhất Phàm, nhất định là vì Mộ Nhất Phàm có điểm đặc biệt, hoặc là vì tính tình Mộ Nhất Phàm thay đổi long trời lở đất như vậy, mới khiến lão đại phải lòng anh ta, nhưng nói chung là, em tin tưởng mắt nhìn của lão đại.”

Tôn Tử Hào cắt ngang: “Ông đang nịnh lão đại đó hả?”

“Tui ăn ngay nói thực mà.” Lục Lâm chuyển hướng nhìn Mao Vũ: “Mao Vũ, trong số bọn tôi, ông là người thông minh nhất, cũng giỏi quan sát người khác nhất, ông nói xem, ông có ý kiến gì với Mộ Nhất Phàm không?”

Mao Vũ lại nhìn về phía Hướng Quốc: “Hướng Quốc, giờ ông có ý kiến gì về Mộ Nhất Phàm không?”

Gương mặt Hướng Quốc có vẻ mất tự nhiên, đáp gọn lỏn: “Thì là thấy anh ta không còn đáng ghét như trước nữa.”

Mao Vũ nghe xong mới nói ra suy nghĩ của mình: “Lão đại, Mộ Nhất Phàm thay đổi rất nhiều, cứ như một người khác ấy, nếu như chuyện của Chiến nhị thiếu gia ban nãy là thật, thật sự có linh hồn khác cướp đi cơ thể cậu ấy, như vậy, em cũng nghi ngờ không biết có phải có linh hồn cướp đi thân thể Mộ Nhất Phàm, nên tính tình mới thay đổi nhiều như vậy không.”

“Ha ha.” Tôn Tử Hào liền cười rộ lên: “Mao Vũ, tôi không ngờ trí tưởng tượng của ông phong phú như vậy đấy.”

Mao Vũ liếc mắt nhìn cậu ta, bình tĩnh nhìn Chiến Bắc Thiên.

Bởi vì cậu cảm thấy những lời Chiến Bắc Thiên nói trước đó, giống như muốn làm nền trước.

Chiến Bắc Thiên hỏi ngược lại: “Nếu tôi nói đúng thì sao?”

Ba người Mao Vũ, Hướng Quốc, Lục Lâm đều sửng sốt.

Nụ cười trên môi Tôn Tử Hào ngừng lại: “Lão đại, anh không đùa đấy chứ?”

“Nhìn tôi giống đang đùa không?”

Vốn là Chiến Bắc Thiên không muốn nói chuyện này ra, nhưng nếu ban nãy đã nói Chiến Nam Thiên không phải Chiến Nam Thiên thật sự, thì rèn sắt ngay khi còn nóng mà nói chuyện này ra đi.

Tôn Tử Hào nhìn gương mặt nghiêm túc của Chiến Bắc Thiên, vội lắc đầu.

Mao Vũ ngạc nhiên: “Lão đại, Mộ Nhất Phàm thực sự không phải là Mộ Nhất Phàm, mà là một linh hồn khác sao?”

Dường như chỉ giải thích như vậy, mới có thể nói rõ vì sao Mộ Nhất Phàm lại thay đổi nhiều tới vậy, vì sao lão đại không để ý tới hiềm khích trước đó mà lại đi thích Mộ Nhất Phàm.

“Sao có thể như thế được?” Tôn Tử Hào không mấy tin: “Nếu linh hồn trong thân thể Mộ Nhất Phàm đã đổi thành người khác, vậy Mộ Nhất Phàm thật đi đâu rồi?”

Lục Lâm và Hướng Quốc đều chau mày lại.

Trong lòng ngầm đoán xem Chiến Bắc Thiên đang nói thật hay đùa?

Liệu có phải vì lão đại muốn bọn họ chấp nhận Mộ Nhất Phàm, nên mới nói dối như vậy hay không, thế nhưng, bọn họ biết lão đại chắc chắn sẽ không làm như vậy.

Lời của Tôn Tử Hào khiến Mao Vũ nghĩ tới điều gì đó, chợt trợn to mắt nhìn Chiến Bắc Thiên: “Lão đại, linh hồn Mộ Nhất Phàm thật không phải là ở trên người Chiến nhị thiếu gia chứ?”

Đám Lục Lâm ngẩn ra.

Chiến Bắc Thiên thản nhiên nói: “Đúng vậy.”

Đám Tôn Tử Hào nhất thời kinh hãi không nói nên lời.

Trước đó bọn họ còn thắc mắc không biết vì sao Chiến nhị thiếu gia vẫn luôn ôn nhu dịu dàng lại đột nhiên thay đổi như vậy, không chỉ gọi thi triều tới khiến rất nhiều khu an toàn thất thủ, sau đó lại còn ra tay với bác trai là trung tướng Chiến Lôi Cương, hóa ra là bị linh hồn Mộ Nhất Phàm nhập vào người.

Giờ nhớ lại, dáng cười u ám kia của Chiến nhị thiếu gia, đúng là có phần tương đồng với Mộ Nhất Phàm.

Hướng Quốc lấy lại tinh thần, bực mình nói: “Lão đại, có phải anh đã biết linh hồn nằm trong thân thể Mộ Nhất Phàm không phải linh hồn Mộ Nhất Phàm thật từ trước không? Nếu đã biết trước, sao anh không nói với bọn em?”

Chiến Bắc Thiên hỏi: “Nếu tôi nói từ trước, cậu có tin không? Sẽ không nghĩ vì muốn các cậu chấp nhận Mộ Nhất Phàm mà nói dối chứ?”

Hướng Quốc liền im bặt.

Đúng là ban nãy có khoảnh khắc, cậu nghĩ như vậy thật, thế nhưng đã nhanh chóng gạt đi.

Tôn Tử Hào ngớ người hỏi: “Vậy giờ người nằm trong thân thể Mộ Nhất Phàm là ai?”

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn Tôn Tử Hào, không trả lời câu hỏi này, chuyện đã tới đây rồi, không cần phải giải thích thêm chuyện của Mộ Nhất Phàm nữa: “Mấy ngày tới, chúng ta sẽ rất bận rộn, cho nên hôm nay mấy cậu hãy nghỉ ngơi cho tốt, từ mai phải tranh thủ thời gian xây cầu, còn ghi chép đăng kí lưu trú cho người trong thành, sắp xếp nơi ở cho họ, giờ có rất nhiều phòng trống, có thể để họ tự chọn căn nhà mình thích nhất trong phạm vi chỉ định, nhưng sau này muốn đổi nhà, phải dùng tinh hạch, lương thực và cống hiến để đổi lấy.”

“Vâng.”

“Mấy cậu lui xuống đi.”

Bốn người rời khỏi phòng, Tôn Tử Hào liền nhỏ giọng hỏi: “Mao Vũ, linh hồn nằm trong thân thể Mộ Nhất Phàm là của người khác thật sao?”

Mao Vũ gật đầu: “Tôi tin lời lão đại nói.”

Tôn Tử Hào nhìn về phía Hướng Quốc và Lục Lâm: “Mấy ông thì nghĩ sao?”

Lục Lâm nói: “Lão đại không việc gì phải gạt chúng ta cả, huống hồ Mộ Nhất Phàm bây giờ thực sự không giống Mộ Nhất Phàm trước kia.”

Hướng Quốc gật đầu, hỏi ngược lại Tôn Tử Hào: “Chẳng lẽ ông không tin.”

“Đương nhiên là tôi tin rồi, chỉ là.. chỉ là cứ thấy là lạ..”

Mao Vũ hỏi: “Lạ là lạ thế nào?”

“Rõ ràng bề ngoài anh ta là Mộ Nhất Phàm mà chúng ta ghét, nhưng giờ đột nhiên nói linh hồn không phải, làm trong khoảng thời gian ngắn tôi không thể dùng thái độ tốt để đối mặt với anh ta.”

Mao Vũ cười cười, giơ tay lên ôm vai cậu ta: “Ban nãy lão đại không bảo chúng ta phải thay đổi thái độ luôn, chúng ta cứ đối xử với anh ấy như trước là được rồi, đừng nghĩ nhiều.”

“Ừ.”

Bốn người đi tới đại sảnh, thấy Mộ Nhất Phàm đang đùa giỡn với đám Cao Phi, đều không hẹn mà dừng bước lại.

Mộ Nhất Phàm cười cười xoa đầu Vương Băng, nói: “Vương Băng, sau này nếu như đám Cao Phi còn bắt nạt cậu, cậu cứ chạy tới mách ông nội là được rồi, bảo ông nội phạt họ một trận.”

Vương Băng hưng phấn gật đầu.

“Cho nên, sau này cậu phải ôm đùi ông thật chặt vào đấy.”

Vẻ mặt Vương Băng mờ mịt: “Ôm đùi?”

Cậu ôm lấy đùi Mộ Nhất Phàm: “Mami, ôm như thế này á?”

“Chuẩn, chuẩn, đúng rồi đấy, cứ ôm như vậy.”

Những người khác bật cười ha hả.

Đặng Hiểu Nghị nói: “Nhất Phàm, anh xấu tính thật, cẩn thận Mộ thượng tướng biết sẽ nạo da anh đấy.”

“Bố tôi không dám đâu, có phải không ông nội.” Mộ Nhất Phàm cười hề hề hỏi Mộ Khiếu Hổ.

Mộ Khiếu Hổ hùa theo nói: “Nó mà dám nạo da cháu, ta nạo da nó luôn.”

Mọi người cười đến là vui vẻ.

Khóe mắt Mộ Nhất Phàm thấy đám Mao Vũ đang nhìn về phía mình, liền dừng tiếng cười hỏi: “Mao Vũ, mọi người có chuyện gì à?”

Đám Mao Vũ lấy lại tinh thần, mất tự nhiên ho khan một tiếng: “Không có gì, không có gì, Mộ Nhất Phàm, anh nghỉ ngơi cho tốt, bọn tôi có việc đi đây.”

Nói rồi, bốn người vội vã rời khỏi phòng khách.