Đệ Nhất Thi Thê

Chương 332




Mộ Nhất Phàm trông thấy bộ dạng tang thi của Chiến Nam Thiên, cũng biến trở về dáng vẻ tang thi.

Những dị năng giả lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng tang thi của Mộ Nhất Phàm, ánh mắt hơi ngẩn ra, ngơ ngác nhìn Mộ Nhất Phàm.

Chiến Nam Thiên gầm một tiếng, hóa thành một luồng sáng trắng, hung mãnh tấn công về phía Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm cũng hóa thành luồng sáng trắng lao về phía Chiến Nam Thiên, lúc này, hai luồng sáng điên cuồng đụng vào nhau, phát ra tiếng va chạm kịch liệt, sóng rung mạnh đến nỗi phá tan nguồn năng lượng vô danh bao xung quanh họ, sau đó lại quật ngã những người và tang thi đứng bên ngoài quan sát xuống đất.

Có người sợ hãi than: “Sức.. sức mạnh quá.”

Hai luồng sáng không còn bị năng lực vô danh trói buộc nữa, không kiêng kị gì mà phóng ra dị năng.

Bởi Mộ Nhất Phàm lo mình sẽ làm tổn thương tới những người xung quanh, cho nên không dám dùng hết sức lực, khí thế từ từ giảm xuống.

Chiến Nam Thiên nhân cơ hội mà ra đòn tấn công chí mạng với Mộ Nhất Phàm.

Chiến Bắc Thiên thấy vậy, lập tức ra lệnh cho toàn bộ dị năng giả rút lui khỏi mộ đế vương.

Các tang thi khác thấy dị năng giả muốn rời đi, bọn chúng mạnh mẽ tấn công về phía dị năng giả, nhóm dị năng giả không thể làm gì hơn là vừa đánh vừa lui.

Chiến Bắc Thiên biến mất khỏi vị trí, xuất hiện ở chỗ dị năng giả và tang thi.

Tang thi thấy Chiến Bắc Thiên, vội dừng tấn công mà lui sang một bên, không dám tiến lên chịu chết.

Đột nhiên, rầm một tiếng, hơn trăm con tang thi ở đội ngũ phía sau bị nổ thành vụn, tất cả tang thi vừa sợ vừa hãi, ngẩng đầu nhìn lên hai tang thi vương đang đấu trên cao.

Ngay sau đó, lại một luồng sáng hắc bạch giao hòa bắn tới, tốc độ rất mau lẹ, khiến đám tang thi đến cơ hội để phản ứng cũng không có, vừa rầm một tiếng đã nổ tung, lại hơn trăm tang thi nữa chết!

Đám tang thi đều biết luồng sáng hắc bạch kia là dị năng của lão đại chúng nó đánh tới, đều lộ vẻ sợ hãi, không khỏi chạy lui về phía sau.

Chiến Bắc Thiên nhạt giọng nói: “Còn không mau rời khỏi đây đi.”

Đám tang thi ngẩn ra, thấy Chiến Bắc Thiên không ra tay với mình, vội chạy về phía cổng mộ đế vương.

Trương Hoắc thấy đám tang thi chạy đi hết cả, vội hỏi Phan Nhân Triết đứng bên cạnh: “Anh Nhân, chúng ta phải làm gì đây? Ở lại đây hay ngăn những tang thi khác?”

Phan Nhân Triết nhìn qua đám tang thi đã bị nổ thành tro vụn: “Rời khỏi đây trước rồi tính sau.”

Giờ Chiến Nam Thiên phát điên rồi, ngay cả người của mình cũng không nhận ra, bọn họ mà ở lại đây thì chỉ có nước chờ chết.

Đám Trần Khải Hào do dự một chút, cũng theo các tang thi khác chạy khỏi nơi này.

Thế nhưng, bọn họ mới chạy được hai bước, một cột sáng màu trắng đen từ trên không giáng xuống, đánh về phía đám tang thi chạy phía trước, rầm một tiếng, mấy trăm tang thi bị nổ thành vụn.

Sau đó, trên đỉnh đầu truyền tới giọng nói lạnh lùng: “Không có lệnh của tôi, không ai được đi cả.”

Đám tang thi hoảng sợ nhìn về phía luồng sáng trắng trên đó.

Chúng nó ở đây không những không làm được gì, còn sẽ bị nổ tung, chết một cách vô ích như thế, mà nếu bọn chúng rời khỏi đây, lại có thể đuổi theo giết dị năng giả, đây không phải chuyện tốt hay sao? Sao không cho chúng nó đi.

Không cho chúng nó đi thì thôi, vẫn có thể trực tiếp ra lệnh, nhưng sao lại phải dùng cách tàn bạo như thế để ngăn cản chứ?

Chiến Nam Thiên hung dữ quát: “Mau tiến lên tấn công Chiến Bắc Thiên cho tôi.”

Đám tang thi nhìn Chiến Bắc Thiên, nhưng không ai dám động thủ.

Ngay cả nhóm Phan Nhân Triết cũng có vẻ do dự, bởi vì chúng nó vừa xông lên chưa đầy ba giây, chắc chắn sẽ chết.

Chiến Nam Thiên thấy chúng nó không hành động, lập tức tấn công về phía chúng nó.

Đám tang thi thấy dị năng bắn tới, nhất thời trợn trừng hai mắt, giờ muốn chạy đã không còn kịp, chỉ có thể trợn to mắt nhìn dị năng bắn về phía mình, thậm chí có tang thi sợ đến mức đôi chân run lên, bởi vì bọn chúng không muốn chết.

Ngay khi dị năng chỉ còn cách chúng nó độ hai thước, đột nhiên, tia sáng hắc bạch nổ tung, phát ra ánh sáng chói mắt vô cùng, chúng nó vội đưa tay lên che mắt.

“Mọi người còn không mau chạy đi.” Một giọng nói trong hai nguồn sáng đột nhiên cất lên.

Tất cả tang thi vội lấy lại tinh thần, theo bản năng cầu sinh, liền dùng dị năng nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Đám Phan Nhân Triết cũng không do dự gì nữa, theo các tang thi khác chạy ra khỏi mộ đế vương.

Sau khi chạy ra khỏi mộ đế vương, Trương Hoắc không thể tin nói: “Trời ơi, lão đại điên rồi à, ngay cả chúng ta mà cũng muốn giết.”

Đòn tấn công cuối cùng lúc nãy, chính là đánh về phía bọn chúng, nếu không… nếu không có Mộ Nhất Phàm đỡ đòn thay bọn chúng, chỉ e giờ bọn chúng không còn cơ hội đứng ở đây nữa.

Chân mày Trần Khải Hào nhíu chặt lại: “Anh Nhân, tiếp theo chúng ta phải làm sao đây, nên rời khỏi đây, hay là chiến đấu với dị năng giả?”

Cậu ta nhìn thoáng qua về phía dị năng giả ở cách đó không xa.

Phan Nhân Triết nheo mắt lại: “Trước mắt chúng ta qua bên cạnh chờ, nếu như..”

Hắn dừng lại một chút, đoạn nói: “Nếu như lão đại đánh thắng đám Mộ Nhất Phàm, vậy chúng ta đi đối phó với dị năng giả, còn nếu như đám Mộ Nhất Phàm thắng, chúng ta mau chóng rời khỏi núi Táng Long.”

Trương Hoắc giận dữ hỏi: “Không báo thù cho Lưu Vũ sao?”

Phan Nhân Triết chợt hạ giọng xuống: “Muốn báo thù thì cũng phải xem tình huống thế nào đã, cậu tự xem xem giờ chúng ta còn bao nhiêu tang thi?”

Mới ban nãy bọn chúng bị dị năng của lão đại đánh liên tục ba lần, hơn một ngàn tang thi giờ chỉ còn một nửa, còn phải đối phó với hơn hai ngàn dị năng giả, chúng không phải đối thủ của dị năng giả, xông lên chẳng khác nào đi chịu chết.

Trương Hoắc vừa sốt ruột vừa bực mình: “Vậy…..”

Phan Nhân Triết cắt ngang lời cậu ta: “Đợi đi.”

Trương Hoắc đành phải nén lửa giận, ngoan ngoãn theo đội đi tìm nơi ngồi chờ.

Bên trong mộ đế vương, Mộ Nhất Phàm cũng không còn kiêng dè gì, lại một lần nữa phóng dị năng mạnh nhất ra.

Đủ loại dị năng mạnh mẽ khiến Chiến Nam Thiên không kịp phản ứng, huống hồ Chiến Bắc Thiên cũng tham gia vào, Chiến Nam Thiên càng liên tục phải lui bước, đến đánh trả cũng không nổi.

Đúng lúc này, có một bóng người từ sâu trong mộ chạy ra.

Chiến Nam Thiên liếc mắt nhìn người vừa chạy ra là Thiên Nam, vội lao tới, muốn bắt lấy đối phương, không ngờ đối phương lại lấy ra một chiếc bùa có phát ra hồng quang nhàn nhạt.

Hắn cả kinh, vội dừng bước, tìm một khoảng cách an toàn rồi dừng lại, nhìn ba người bọn họ bằng ánh mắt âm trầm.

Thiên Nam rảo bước tới bên cạnh nhóm Mộ Nhất Phàm.

Chiến Nam Thiên liếc mắt nhìn về phía Thiên Nam, cười nhạt: “Xem ra bọn mày đã biết được thân phận của nó.”

Trong mắt Thiên Nam hiện lên vẻ nghi hoặc?

Chiến Nam Thiên nói là mấy người Chiến Bắc Thiên đã biết được thân phận của cậu sao?

Thân phận của cậu mà Chiến Nam Thiên chỉ tới là gì chứ?

Chẳng lẽ là thân phận hiện giờ của cậu?

Trong lòng Thiên Nam có chút căng thẳng.

Cậu nhìn về phía Chiến Bắc Thiên, nhưng Chiến Bắc Thiên không nhìn cậu, cùng Mộ Nhất Phàm thẳng tay tấn công về phía Chiến Nam Thiên.

Mặt Chiến Nam Thiên biến sắc, trong mắt vụt qua tia hung hãn, không tiếp tục chiến đấu cùng hai người họ nữa, đổi thành vừa trốn vừa ngưng kết sức mạnh cường đại.

Lúc Mộ Nhất Phàm và Chiến Bắc Thiên cùng tấn công tới, hắn liền phóng năng lượng thôn phệ mạnh mẽ ra ngoài, sau đó, có ánh sáng chói mắt chiếu sáng khắp địa cung, rồi bóng tối đáng sợ lập tức ập tới.

Chỉ cần là nơi bị bóng tối bao phủ, sẽ lập tức bị an mòn, khiến tất cả mọi vật bị nuốt vào trong bóng tối, vĩnh viễn không thể xuất hiện trên thế gian này được nữa.

Mộ Nhất Phàm hoảng hốt, vội dùng tốc độ nhanh nhất để tạo kết giới phòng thủ, lo lắng hô: “Bắc Thiên, anh mau dẫn Thiên Nam rời khỏi đây đi.”

Chiến Bắc Thiên lập tức phóng ra dị không gian để bao lấy Thiên Nam, sau đó sử dụng dị năng dịch chuyển trong nháy mắt, đưa cậu ta ra bên ngoài mộ.

Một giây sau, núi Táng Long rung lên kịch liệt.

Dị năng giả đứng bên ngoài mộ đế vương vội chạy ra đỡ lấy người, ngạc nhiên thắc mắc hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao mặt đất lại rung dữ như vậy? Có phải bên trong đã xảy ra chuyện gì không?”

Chiến Lôi Bình thấy Thiên Nam đi ra, lập tức đi tới hỏi: “Thiên Nam, Bắc Thiên với Nhất Phàm đâu rồi?”

“Bọn họ..” Thiên Nam chỉ chỉ vào bên trong.

“Trong đó đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thiên Nam lấy giấy bút ra viết: Cháu chỉ biết mặt đất rung động dữ dội như vậy là do Chiến Nam Thiên làm ra.

Chiến Lôi Bình nhìn thấy ba chữ Chiến Nam Thiên, đau lòng thở dài một hơi.

Thiên Nam vỗ vỗ vai của ông: “Đừng.. đừng đau lòng.”

Chiến Lôi Bình cười khổ.

Bên trong mộ đế vương, sau khi Chiến Bắc Thiên đưa Thiên Nam ra ngoài, liền đi tới bên cạnh Mộ Nhất Phàm.

Cùng lúc này, sức mạnh thôn phệ phá tan kết giới của Mộ Nhất Phàm, áp sát về phía bọn họ, năng lượng mạnh tới nỗi khiến con người không thở nổi, thậm chí dường như dị năng cũng bị áp chế, không nghe theo sự điều khiển của anh nữa.

Chiến Bắc Thiên vội bảo vệ Mộ Nhất Phàm ra phía sau, trong khoảnh khắc sức mạnh thôn phệ ập tới, hắn vội giơ tay lên, lòng bàn tay chợt phóng ra một nguồn sức mạnh khổng lồ khiến con người ta kinh hãi, tựa như vòi rồng giật cấp mười lao ra, vừa nhanh vừa mạnh, giống như vô số thiên thạch từ trên trời rơi xuống và sét đánh, bên tai chỉ còn những tiếng nổ rầm rầm rầm rầm, như muốn trời long đất lở, như muốn hủy thiên diệt địa, cản lại năng lực ánh sáng và bóng tối.

Hai năng lượng khổng lồ gặp nhau, cả ngôi mộ đế vương nhất thời rung chuyển dữ dội, khắp nơi là những tiếng sụp đổ, mà tình hình bên ngoài mộ đế vương còn nghiêm trọng hơn, mặt đất lõm xuống, cây cối bật gốc, từng tảng đá lớn từ trên đỉnh núi lăn xuống.