Đệ Nhất Thi Thê

Chương 326




Trịnh Gia Minh hỏi ngược lại: “Nếu như tôi không biết tiên đoán gì, sao có thể biết Trang Tử Duyệt bị chèn ép được?”

Mộ Nhất Phàm hỏi: “Rốt cuộc Trang Tử Duyệt đã tiên đoán ra chuyện gì? Sao Chiến Nam Thiên phải nhốt cậu ta lại?”

Sắc mặt Trịnh Gia Minh trở nên nghiêm túc: “Trang Tử Duyệt tiên đoán rằng có thể Chiến Nam Thiên sẽ chết…”

Mộ Nhất Phàm nghe tới đây liền cắt ngang lời cậu ta: “Có thể sẽ chết là sao? Không phải tiên đoán chỉ có một kết quả thôi sao?”

“Quả đúng là như vậy, nhưng mà, Trang Tử Duyệt lại thấy được kết quả khác nhau, anh ta nói có thể Chiến Nam Thiên sẽ chết, cũng có thể không, cho nên, Chiến Nam Thiên mới hỏi Trang Tử Duyệt vì sao có thể không chết. Trang Tử Duyệt không chịu nói, cho nên Chiến Nam Thiên dùng uy lực ép Trang Tử Duyệt nói ra.”

“Kết quả khác nhau? Rốt cuộc Trang Tử Duyệt tiên đoán được bao nhiêu kết quả?”

“Tôi chỉ nghe mang máng là Trang Tử Duyệt tiên đoán rằng Chiến Nam Thiên sẽ phá hủy trái đất, để mọi người chết cùng hắn, còn có đoạt thân thể gì đó, có thể sống lại được, sau đó Trang Tử Duyệt còn nói cái gì mà giết anh, nhưng giọng nhỏ quá, nghe không rõ lắm, tôi đoán chắc Chiến Nam Thiên có ý định khống chế giọng Trang Tử Duyệt nhỏ lại, không cho chúng tôi nghe thấy.”

Lúc Trịnh Gia Minh nghe Trang Tử Duyệt nói chuyện, phải nghe rất cẩn thận, mới miễn cưỡng nghe thấy Trang Tử Duyệt nói cái gì.

Chân mày Mộ Nhất Phàm nhíu chặt lại.

Đoạt thân thể gì đó? Có thể sống lại được?

Chẳng lẽ là chỉ thân thể này của anh?

Cho nên, trước đó Chiến Nam Thiên mới lấy Dung Nhan ra để đổi lấy anh? Sau đó, bởi vì sợ không khống chế được anh, nên bảo anh lấy tinh hạch ra?

Mộ Nhất Phàm lại hỏi: “Cậu nói Chiến Nam Thiên muốn chết cùng mọi người? Cái câu sắp chẳng sống được nữa cậu nói trước đó, có phải chỉ cái này không?”

Hủy diệt trái đất này, để mọi người chết cùng mình, là chuyện chắc chắn Chiến Nam Thiên có thể làm được, đây thực sự đúng là một tiên đoán đáng sợ.

“Ừ.”

Mộ Nhất Phàm mím môi, nhìn chòng chọc Trịnh Gia Minh trong thoáng chốc, lại hỏi: “Đột nhiên cậu xuất hiện tới tìm tôi, mục đích không phải chỉ để nói cho tôi biết chuyện này đâu phải không? Có phải cậu muốn để tôi cứu Trang Tử Duyệt không?”

Trịnh Gia Minh chau mày: “Tôi nhận ra, có đôi khi anh thông minh đến đáng sợ.”

Mộ Nhất Phàm lườm một cái: “Không phải cậu muốn giết Trang Tử Duyệt sao? Đã có người giúp cậu giải quyết chuyện này rồi, sao cậu phải cứu Trang Tử Duyệt chứ?”

Trịnh Gia Minh trầm mặt xuống: “Tôi chỉ tới nói cho anh biết chuyện này thôi, về phần có cứu hay không là chuyện của anh, dù sao thì Trang Tử Duyệt cũng là bạn anh, chứ không phải bạn tôi.”

“Này, tôi chỉ hỏi thôi mà, việc gì cậu phải trở mặt nhanh như lật bánh thế? Với cả, cứ giấu chuyện trong lòng chỉ tổ thêm khó chịu, có gì không vui thì cứ nói ra đi cho nhẹ lòng, với cả, đây cũng đâu phải chuyện gì không thể nói.”

Trịnh Gia Minh cười giễu nói: “Tôi chỉ sợ nói ra rồi, ngược lại người thấy khó chịu trong lòng lại là anh.”

“Sao lại đến lượt tôi khó chịu vậy?”

Trịnh Gia Minh suy nghĩ một chút, bèn nói: “Nếu anh đã muốn nghe tới vậy, để tôi nói luôn cho nhanh, mới đầu tôi theo Trang Tử Duyệt đúng là vì anh ta có liên quan tới cái cái chết của mẹ tôi, bởi vì anh ta cắn chết mẹ tôi, nên tôi muốn báo thù, muốn giết chết Trang Tử Duyệt. Nhưng mà năng lực của anh ta mạnh hơn tôi, tôi không có cơ hội hạ thủ, sau này anh ta lại có thêm năng lực tiên đoán và dự ngôn, cơ hội hạ thủ càng xa vời, tôi đành phải tạm buông cừu hận xuống để anh ta không đoán được động cơ của tôi, sau đó, âm thầm quan sát anh ta, tìm ra nhược điểm của anh ta để tấn công.”

Trịnh Gia Minh nói tới đây, liền cười khổ: “Tôi càng quan sát anh ta, càng cảm thấy anh ta là một người đáng thương, anh biết không? Ngày nào anh ta cũng gặp ác mộng, mơ thấy cảnh anh ta ăn thịt cha mẹ mình và mẹ tôi, cho nên, gần như ngày nào anh ta cũng giật mình tỉnh dậy trong ác mộng, rơi vào vực sâu thống khổ, mà anh ta luôn miệng nói muốn giết anh, chỉ giết anh rồi mới có thể gỡ bỏ mọi oán hận trong lòng.”

Nghe tới đây, đúng là trong lòng Mộ Nhất Phàm không thoải mái chút nào.

“Tôi thấy anh ta khổ sở như vậy, trong lòng bắt đầu do dự, hơn nữa trước đó anh có nói với tôi lý do Trang Tử Duyệt biến thành tang thi, càng khiến tôi bỏ suy nghĩ ấy ra khỏi đầu. Giả như tôi giết Trang Tử Duyệt thật, ngược lại là giải thoát cho anh ta, thà cứ để anh ta sống đau đớn áy náy cả đời, còn tốt hơn giết anh ta nhiều, hơn nữa, anh ta có thể buông bỏ mọi oán hận, sao tôi lại không thể?”

Mộ Nhất Phàm ngẩn người ra, khó khăn đè nén sự vui mừng hỏi: “Cậu ta buông bỏ mọi oán hận rồi? Không còn hận tôi nữa?”

“Anh sắp chết đến nơi rồi, hận anh thì có ích gì.”

“…………..” Mộ Nhất Phàm chau mày: “Chắc gì cậu ta đã tiên đoán đúng, nhắm mắt lại, nhỡ đang nói tôi ngủ thì sao.”

“Anh đừng tự lừa mình dối người nữa, tôi không ở đây với anh nữa đâu, nhân lúc đám Phan Nhân Triết chưa đi xa, tôi quay trở lại với nhóm đó đây.”

Mộ Nhất Phàm chau mày: “Cậu phải về luôn à? Về ở cùng với đám tang thi kia sao?”

“Ừ.”

“Tôi còn tưởng lần này cậu tới sẽ đi gặp bố cậu chứ.”

Trịnh Gia Minh nhìn đôi bàn tay mình một chút: “Tạm thời không có mặt mũi gặp ông ấy, hơn nữa, mọi người trong thành các anh cũng sẽ không chịu gặp tôi đâu.”

Đôi bàn tay cậu đã cướp đi rất rất nhiều sinh mạng, nào còn mặt mũi để đi gặp người cha làm bác sĩ.

“Đã một năm rồi hai bố con cậu không gặp nhau, chẳng lẽ cậu không muốn gặp bố cậu sao? Với cả lăng băm cũng sẽ không để ý cậu từng làm gì đâu, chỉ cần cậu ở bên ông ấy là được rồi.”

“Nói sau đi.”

Trịnh Gia Minh ném cuộn giấy trong tay cho Mộ Nhất Phàm, sau đó vẫy tay, ra đi đầu không ngoảnh lại.

Trước đó gặp được Mộ Nhất Phàm hoàn toàn là ngoài ý muốn, trong lúc vô tình cậu nhìn qua gương chiếu hậu, thấy một luồng sáng trắng từ trong Thủy Thành vọt vào trong rừng, nên mới dừng xe lại nhìn một chút.

Mộ Nhất Phàm nhìn bóng Trịnh Gia Minh hòa vào bóng tối, ánh mắt khẽ lóe lên, xoay người rời khỏi vị trí.

Trịnh Gia Minh băng qua khu rừng, đi tới chiếc xe đỗ bên đường, lấy chìa khóa ra, mở cửa xe, đột nhiên, đôi mắt cậu nheo lại, nhìn người ngồi ghế phó lái lạnh giọng nói: “Sao anh lại ngồi trong xe tôi?”

Á Uy ngồi ở ghế phó lái vừa lật quyển tạp chí trong tay, vừa miễn cưỡng nói: “Bọn họ không cẩn thận bỏ quên tôi, vừa hay, thấy xe cậu đỗ ở đây, tiện thể vào xe cậu ngồi đợi cậu quay về.”

Trịnh Gia Minh không tin lời hắn ta.

Lúc bọn họ tới Thủy Thành, tang thi trung và cao cấp đều tự lái xe tới, sau đó đỗ xe ở đây, rồi để tang thi dị năng hệ phong đưa bọn họ đi, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn.

Đến khi quay về, cũng đều tự lên xe mình về, cho nên, Á Uy không thể bị bỏ quên, hơn nữa, cậu còn tận mắt nhìn thấy Á Uy lên xe, huống hồ, cậu còn dùng ảo thuật, để họ cũng thấy cậu lên xe, nói cách khác, bọn họ không thể biết cậu vẫn chưa đi.

Trừ khi..

Họ muốn theo dõi cậu.

Trịnh Gia Minh không nói gì nữa, giơ chân bước lên xe, ngay lúc chân chạm vào xe, đột nhiên, cậu xoay người, đóng mạnh cửa lại, đồng thời khóa trái người trong xe.

Cậu chạy nhanh vào trong rừng, đồng thời tạo gương ảo, ngăn Á Uy đuổi theo.

Sau đó, không biết chạm vào cái bẫy gì, cả người ngã văng ra, nặng nề rơi xuống đất.

Trịnh Gia Minh cũng không để ý nhiều, hai tay chống đất, muốn bò lên, lại phát hiện hai tay và hai chân mình đều bị băng đóng đông lại, làm thế nào cũng không rút được ra.

Cậu vội quay đầu, trông thấy Á Uy từ từ đi tới, nói: “Lão đại nói, chỉ cần không nghe, không nhìn, trong lòng nghĩ tất cả chỉ là giả, như vậy, ảo ảnh của cậu sẽ không còn tác dụng với tôi nữa.”

Trịnh Gia Minh nghe vậy, lúc này mới để ý lỗ tai Á Uy có nút tai.

Thật không ngờ dị năng của cậu nhanh như vậy đã bị Chiến Nam Thiên nhìn thấu.

“Lão đại còn nói, chỉ cần cậu có hành động gì bất thường, lập tức giết chết cậu, Trịnh Gia Minh, lão đại đối xử với cậu không tốt sao? Sao cậu lại lén lút muốn đi gặp Mộ Nhất Phàm?”

Á Uy nói xong, giơ tay lên, bắn vô số tên băng vào đầu Trịnh Gia Minh.

Trịnh Gia Minh vội vàng dùng lực rút hai tay dưới đất ra, nhưng đôi tay như bị dính chặt keo 502, làm thế nào cũng không kéo ra được, căn bản không thể trốn thoát.

Mắt thấy tên băng sắp đâm vào đầu cậu, đột nhiên, tên băng vỡ tung, biến thành một đống đá vụn.

Trịnh Gia Minh và Á Uy sửng sốt.

“Thế lão đại cậu có nói, đừng đến gần tôi quá, nếu không, tôi sẽ phát hiện ra không.”

Một giọng nói từ gốc cây phía trước truyền tới, Trịnh Gia Minh và Á Uy ngẩng đầu nhìn lên, Mộ Nhất Phàm từ trong thân cây đi ra, dùng dị hỏa làm tan chảy khối băng trên tay Trịnh Gia Minh.

“Mộ Nhất Phàm.” Á Uy không tự chủ mà lui về phía sau một bước.

Trịnh Gia Minh vội chạy tới bên người Mộ Nhất Phàm, giọng ồm ồm: “Sao anh còn chưa đi?”

Ban nãy có khoảnh khắc, cậu ngỡ là mình đã chết rồi.

“Nếu tôi đi thật, cậu còn sống được không?”

Mộ Nhất Phàm nhìn chòng chọc Á Uy vẫn đang lùi bước về phía sau.

Á Uy thấy Mộ Nhất Phàm không động thủ với mình, vội xoay người bỏ chạy.

Trịnh Gia Minh chau mày: “Sao không giết hắn ta?”

“Mục đích của tôi không phải giết tang thi, mà là mong tang thi có thể chung sống với con người, hoặc là biến tang thi quay trở lại làm người.”