Đệ Nhất Thi Thê

Chương 324: Lựa chọn




Sau khi Thủy Thành được chiếu sáng, dị năng giả ở Thủy Thành cũng đi tới cây cầu ở phía bắc, ngay cả những người bình thường cũng bị đưa tới tòa nhà ở gần cây cầu phía bắc, để họ chứng kiến toàn bộ quá trình dị năng giả và tang thi chiến đấu.

Mục đích làm như vậy là để mọi người biết được chiến đấu với tang thi không phải chuyện dễ dàng, đồng thời, coi như luyện lòng dũng cảm cho họ, nếu như quanh năm suốt tháng chỉ biết trốn trong thành không ra ngoài, sẽ chỉ càng khiến họ trở nên nhu nhược, cũng càng ngày càng dựa dẫm vào sự bảo vệ của người khác.

Về lâu về dài, nếu một ngày nào đó gặp phải một, hai tang thi, chỉ sợ họ cũng không biết nên phản ứng thế nào, đây không phải là điều Chiến Bắc Thiên muốn, cho nên, hắn mới để binh lính đưa mọi người tới tòa nhà đối diện phía bắc để quan sát.

Chỉ cần họ nhìn nhiều rồi, cũng sẽ biết ít nhiều những biện pháp khẩn cấp, chứ không phải cứ gặp tang thi là chỉ biết hét chói tai rồi bỏ chạy.

Ngoài ra, làm vậy cũng là để họ thấy, Thủy Thành an toàn hơn thành B nhiều, tang thi muốn vào Thủy Thành, còn phải hỏi xem cá biến dị dưới sông có đồng ý hay không.

Sau khi nhóm dị năng giả đi tới cổng lớn ở phía bắc, họ không qua cầu, mà là cách một con sông tấn công tang thi.

Tang thi trung cấp và tang thi cao cấp cũng bắt chước dị năng giả, từ bên kia bờ sông đánh trả lại, thế nhưng, có Chiến Bắc Thiên ở đó, chỉ một đòn lôi hỏa cũng đủ khiến tang thi có dị năng không chống đỡ nổi.

Tang thi có dị năng tự biết mình không phải đối thủ của Chiến Bắc Thiên, lập tức lui về phía sau đội ngũ, ngửa mặt lên trời rống to hơn, giống như muốn ai đó kêu gọi nhiều tang thi tới nữa.

Tang thi cấp thấp dưới lệnh chỉ huy, cũng lui về trong rừng, để dị năng giả không tấn công được bọn chúng.

Dị năng giả thu hồi dị năng, đợi mệnh lệnh tiếp theo.

Chiến Bắc Thiên đang ở trên không trung nhìn bốn phía, đột nhiên, một tiếng gào có uy lực từ đằng xa truyền tới, khiến tang thi trong rừng lập tức rống to hơn, mạnh mẽ lao ra khỏi cánh rừng, chạy về phía cây cầu duy nhất.

Chúng nó trở nên hết sức điên cuồng, chỉ cần có thể qua được cầu, dù cho phải bò dưới cầu, hoặc đi qua sông, thì chúng vẫn muốn sang tới bên kia bờ.

Mộ Nhất Phàm đang ở trong thành, nghe thấy tiếng gào liền nhướn mày, thấp giọng nói: “Tới thật kìa.”

Mục đích Chiến Bắc Thiên trả lời tin nhắn trong điện thoại của Mộ Nhất Hàng, là muốn dẫn Chiến Nam Thiên tới, bởi vì nếu để Chiến Nam Thiên tiếp tục trốn nữa, nói không chừng năng lực của hắn lại thăng cao hơn, đến lúc đó càng khó đối phó hơn nữa.

Chỉ là, sao Chiến Nam Thiên lại muốn giết anh chứ?

Là vì muốn lấy tinh hạch trong đầu anh, hay là muốn quay trở lại thân thể này, hay là lo dị năng của anh có thể khắc chế dị năng hệ ám của hắn?

Mộ Nhất Phàm nghĩ đi nghĩ lại, vẫn chẳng thể thông não được.

Trong thành, ở tòa nhà đối diện phía bắc, mọi người nhìn qua cửa thủy tinh, thấy tang thi chạy lên cầu, sốt ruột kêu lên: “Tới rồi, tới rồi, tang thi qua cầu rồi.”

Toàn bộ mọi người ở trong tòa nhà đều sợ hãi kêu ầm lên.

Đột nhiên, rầm một tiếng, mọi người trong tòa nhà lập tức nín thinh.

Bọn họ trông thấy Chiến Bắc Thiên cho nổ cây cầu lớn thành bụi, tang thi trên đó đều rơi xuống sông.

Ngay sau đó, cá biến dị nhảy lên, nuốt chửng toàn bộ số tang thi rơi xuống sông.

Mọi người trông thấy cảnh này, lập tức reo hò, trái tim quay trở về vị trí cũ.

Chiến Bắc Thiên đang định tấn công tang thi thêm lần nữa, một tia sáng lóe lên, lạnh lùng cắt đứt động tác của Chiến Bắc Thiên: “Chiến Bắc Thiên, mày còn nhớ cô ấy là ai không?”

Chiến Nam Thiên đưa người trong tay ra phía trước, muốn để Chiến Bắc Thiên nhìn rõ một chút, mà người trong tay hắn, chính là người một năm trước hắn bắt cóc từ chỗ doanh địa của Chiến Bắc Thiên, Dung Nhan.

Dung Nhan khẽ ngẩng đầu lên, ánh đèn ở phía đối diện lập tức chiếu lên gương mặt gầy gò tái nhợt của cô, vừa nhìn thấy Chiến Bắc Thiên, trong mắt cô hiện lên sự kích động, nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ buồn bã.

Chiến Bắc Thiên nhìn Dung Nhan trong tay Chiến Nam Thiên, cũng để ý cô đang mang thai, liền từ từ buông tay xuống.

Chiến Nam Thiên nở nụ cười âm trầm: “Quả nhiên mày thích Dung Nhan, vừa thấy tao đưa người tới, liền không dám ra tay nữa, tao cho mày thêm một cơ hội nữa, chỉ cần mày giao Mộ Nhất Phàm ra đây, tao sẽ trả Dung Nhan lại cho mày.”

Dung Nhan nghe vậy, ngạc nhiên nghi ngờ mà nhìn Chiến Bắc Thiên.

Người đàn ông này thích cô sao?

Không thể nào?

Người đàn ông này chưa từng biểu thị điều gì với cô, mới ban đầu, cô cũng chỉ hiểu lầm lời người khác nói mà nghĩ người đàn ông này thích mình mà thôi.

Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, đang định làm gì, hoặc có lẽ muốn nói gì đó, đột nhiên một bóng sáng lóe lên xuất hiện bên người hắn.

Chiến Nam Thiên nhìn người tới, ánh mắt tối đi: “Quả nhiên mày không làm sao.”

Lúc hắn nhận được tin nhắn của Mộ Nhất Hàng, còn nghi ngờ, nhưng nội dung tin nhắn thật sự rất kích thích sự tò mò của hắn.

Bởi vì hắn biết xác suất Mộ Nhất Hàng có thể giết được Mộ Nhất Phàm vô cùng nhỏ, cho nên, tin nhắn kia nói hành động thành công một nửa, ngược lại có vẻ thật, nên hắn bán tin bán nghi mà đi tới đây.

Mộ Nhất Phàm không lên tiếng, chỉ là lúc đưa mắt nhìn Chiến Nam Thiên, ánh mắt dừng trên người Dung Nhan, thấy cái bụng hơi nhô ra, ánh mắt anh ngẩn ngơ.

Chiến Nam Thiên chú ý tới đường nhìn của Mộ Nhất Phàm, lạnh lùng nhếch môi: “Mộ Nhất Phàm, mày tới đúng lúc lắm, có thể xem cuối cùng Chiến Bắc Thiên sẽ chọn ai.”

Mộ Nhất Phàm thắc mắc: “Có ý gì?”

Chiến Nam Thiên nhìn về phía Chiến Bắc Thiên: “Chiến Bắc Thiên, Dung Nhan với Mộ Nhất Phàm, rốt cuộc mày chọn ai? Tao chỉ cho mày mười giây thôi, sau mười giây, nếu mày không chọn, tao sẽ giết Dung Nhan.”

Nói tới đây, hắn dùng lực bóp cần cổ trắng nõn của Dung Nhan.

Dung Nhan bị đau chau mày lại, nhưng không cầu cứu với Chiến Bắc Thiên, ngược lại nói: “Chiến thiếu tướng, anh không cần phải lo cho tôi đâu, anh muốn làm thế nào thì làm thế ấy, tôi sẽ không oán trách anh đâu.”

Mộ Nhất Phàm tỏ vẻ khâm phục cô.

Sau khi bị người ta làm nhục như vậy, mà cô vẫn có thể kiên cường đến thế.

Chiến Nam Thiên hừ lạnh, bắt đầu đếm ngược: “Mười…”

Hắn vừa mới đếm ngược mười, Chiến Bắc Thiên đã lựa chọn: “Tôi không..”

Chiến Bắc Thiên còn chưa dứt lời, Mộ Nhất Phàm liền nói: “Tao nguyện ý dùng mình để đổi lấy Dung Nhan.”

Ba người còn lại ở đây đều giật mình.

Dung Nhan không thể tin Mộ Nhất Phàm lại nguyện ý hy sinh bản thân để cứu cô.

Chiến Bắc Thiên cảm thấy không vui trước hành động tự ý của Mộ Nhất Phàm.

Chiến Nam Thiên nhếch môi cười: “Mộ Nhất Phàm, mày sợ đến cuối cùng Chiến Bắc Thiên sẽ không chọn mày à? Mày si tình thật đấy.”

Mộ Nhất Phàm mập mờ đáp: “Cứ coi như thế đi, giờ tao nguyện ý lấy mình đổi với Dung Nhan, mày có chịu thả Dung Nhan không?”

Chiến Nam Thiên cười nhạo: “Giờ thả cô ta luôn à? Mày tưởng tao ngốc chắc? Mày qua đây trước đi.”

“Mộc Mộc.” Chiếc Bắc Thiên thấp giọng gọi tên anh, ý bảo anh đừng qua đó.

Mộ Nhất Phàm làm như không nghe thấy, cơ thể lóe một cái, liền đi tới trước mặt Chiến Nam Thiên.

Chiến Nam Thiên nhếch môi cười mỉa: “Mày nghe lời phết nhỉ, tự lấy tinh hạch trong đầu mày ra đi.”

Ngay lập tức, hắn lại lo Mộ Nhất Phàm sẽ giả vờ, liền sửa lời: “Thôi mày đưa đầu qua đây đi, tao tự mình lấy.”

Chiến Bắc Thiên đột nhiên chau mày lại, hơi nắm chặt tay, cố nén sự xung động trong lòng.

Mộ Nhất Phàm giả vờ do dự một chút, mới cúi đầu xuống.

Chiến Nam Thiên nhìn đầu Mộ Nhất Phàm, suy nghĩ một chút, mới từ từ buông bàn tay đang túm Dung Nhan ra.

Ngay lúc Dung Nhan cách hắn được vài thước, đột nhiên, Mộ Nhất Phàm giơ tay lên, dùng tốc độ nhanh nhất đập về phía đầu Chiến Nam Thiên.

Chiến Nam Thiên đã chuẩn bị sẵn, vội dịch người sang bên cạnh, tấn công vào đầu Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm cũng đã đoán được từ trước rằng hắn sẽ trốn, cho nên, cũng không nghĩ tới chuyện lấy mạng Chiến Nam Thiên, lúc Chiến Nam Thiên tránh thoát, anh chém vào cánh tay đang tóm lấy Dung Nhan, hô to: “Bắc Thiên, mau đỡ lấy Dung Nhan.”

Dứt lời, cánh tay Chiến Nam Thiên bị anh dùng dị năng hệ kim chém đứt, Dung Nhan cũng theo đó mà rơi xuống.

Dung Nhan không nhịn được mà hét một tiếng chói tai.

Trong lòng Chiến Bắc Thiên chỉ đang chú ý tới Mộ Nhất Phàm, nào còn tâm trí đâu mà nghĩ tới Dung Nhan, hắn vừa thấy Chiến Nam Thiên chụp lấy đầu Mộ Nhất Phàm, bèn sử dụng dị năng dịch chuyển trong chớp mắt, sau đó dùng lưỡi chém không gian đâm vào ngực Chiến Nam Thiên.

Lập tức, Chiến Nam Thiên cứ đinh ninh rằng Chiến Bắc Thiên sẽ đi cứu Dung Nhan, cơ thể không đỡ nổi lưỡi chém không gian, nhất thời, bị chém làm hai nửa, rơi vào tảng băng kết trên cành cây ở phía xa.

Đôi mắt Chiến Bắc Thiên đỏ ngầu, dùng sức nắm chặt cánh tay Mộ Nhất Phàm, giận dữ nói: “Mộ Nhất Phàm, có phải em không muốn sống nữa không.”

“Em….”

Mộ Nhất Phàm nhìn gương mặt anh tuấn hiện rõ sự phẫn nộ và lo lắng, trong lòng đau nhói, những lời giải thích cho hành động vừa rồi nghẹn trong họng, vội ôm lấy Chiến Bắc Thiên trấn an: “Xin lỗi, để anh phải lo rồi, em hứa với anh, tuyệt đối sẽ không có lần sau.”

Bởi hắc khí của hắn không có tác dụng với dị năng vô hiệu hóa của anh, anh bèn tạo thật nhiều kết giới trên đầu, cho nên, Chiến Nam Thiên không thể bổ đầu anh lấy tinh hạch ra trong thời gian ngắn.

Nếu không nắm chắc được như vậy, anh đã không dễ dàng đồng ý trao đổi với Dung Nhan.

Nếu không vì giờ không phải lúc thích hợp, Chiến Bắc Thiên chỉ muốn đè anh lên đùi, tét mông thật đau, để cho anh biết lúc anh làm chuyện mạo hiểm, có người lo cho anh tới nhường nào.

Hắn dùng lực ôm siết anh vào lòng, lạnh lùng nói: “Em phải nhớ rõ lời hứa của em đấy.”

Mộ Nhất Phàm vui vẻ cười: “Vâng, thưa Chiến thiếu tướng.”

Chiến Nam Thiên ở phía xa xa, một tay nâng nửa người lên, nhìn hai người đàn ông đang ôm nhau trên không, trong mắt lóe lên tia âm hiểm: “Thế mà Chiến Bắc Thiên lại chọn Mộ Nhất Phàm.”