Đệ Nhất Thi Thê

Chương 31: Cũng đâu phải cho cậu xem




Mộ Nhất Phàm nhìn theo hướng ngón tay Chiến Bắc Thiên chỉ, đó là poster một bộ phim hoạt hình, không thể tin nói: “Đùa à, anh muốn xem phim hoạt hình?”

Chiến Bắc Thiên thu tay về, cầm cốc nước chanh bồi bàn phục vụ ban nãy lên, khẽ nhấp một ngụm.

Mộ Nhất Phàm nghĩ thế nào cũng không thể tin nam chính lại thích xem phim hoạt hình: “Tuổi hai chúng ta cộng lại cũng đã sáu mươi rồi, lại còn xem phim hoạt hình? Chúng ta đi xem cái này thật á?”

“Ừ.”

“Nhưng mà tôi không thích xem phim hoạt hình.” Mộ Nhất Phàm chỉ vào một poster phim hài nói: “Tôi thích xem phim hài hơn.”

Chiến Bắc Thiên ý vị thâm trường mà nói: “Cũng đâu phải cho cậu xem, cậu chỉ cần ngồi yên một chỗ là được rồi.”

Mộ Nhất Phàm ngớ người: “Không phải cho tôi xem, vậy cho ai xem?”

Chiến Bắc Thiên liếc nhìn cái bụng của anh, không nói gì.

Mộ Nhất Phàm bất đắc dĩ nói: “Được rồi, để tôi đặt vé.”

Nếu nam chính đã bằng lòng đi xem phim cùng với anh, vậy anh cũng không chọn này lựa kia nữa, phim hoạt hình thì phim hoạt hình.

Mộ Nhất Phàm vừa đặt vé xong, bồi bàn bưng hai đĩa beefsteak lên, đặt lên bàn, mỉm cười nói: “Hai anh từ từ dùng trước, ba phần beefsteak tiêu đen còn lại cần thêm chút thời gian nữa.”

Giờ chỉ cách giờ chiếu phim nửa giờ, Mộ Nhất Phàm vội cầm dao dĩa lên, ăn ngấu nghiến như hổ đói, cũng may mà rạp chiếu phim ở gần đây, bằng không anh chẳng nhai đã nuốt miếng thịt vào rồi.

Một giờ sau, Mộ Nhất Phàm ăn no, Chiến Bắc Thiên kêu bồi bàn tính tiền.

“Thưa hai anh, đã có một tiểu thư họ Dung thanh toán cho bàn của hai anh rồi.” Bồi bàn nói: “Cô ấy nói, hy vọng có thể kết giao bằng hữu với hai anh.”

Bồi bàn lấy trong túi ra một chiếc danh thiếp màu vàng: “Đây là danh thiếp của Dung tiểu thư, nếu như có chuyện gì có thể gọi tới số cô ấy, nếu như có thể, cũng mong hai anh để lại số liên lạc.”

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên trở nên lạnh lẽo.

Nhiệt độ trong bao sương lại giảm một lần nữa.

Mộ Nhất Phàm thấy mãi mà Chiến Bắc Thiên không nói gì, không thể làm gì hơn là nhỏ giọng nhắc nhở: “Sắp chiếu phim rồi đấy.”

Chiến Bắc Thiên nhìn anh, híp mắt lại một cái, nhận lấy bút từ tay bồi bàn, nhấn bút viết xuống giấy trắng ba chữ “Chiến Bắc Thiên” cứng cáp, sau đó là một dãy số di động.

Mộ Nhất Phàm càng nhìn càng cảm thấy dãy số này quen mắt, sau một lúc, hai mắt trợn to, kia không phải là số di động anh sao?

“Sao lại lấy số…”

Lời còn chưa dứt, Chiến Bắc Thiên lạnh lùng liếc qua, Mộ Nhất Phàm đành phải nuốt câu tiếp theo xuống.

Anh nhớ trong nội dung tiểu thuyết, nam chính không trả lời nữ phụ, nhưng sao giờ lại để lại tên và số di động, không phải điều này nói rõ vì sự hiện diện của anh mà dẫn tới tình tiết tiểu thuyết có sự thay đổi không nhỏ sao?

Bồi bàn nhận được số điện thoại, vui vẻ rời khỏi phòng.

Chiến Bắc Thiên nói: “Đi.”

Mộ Nhất Phàm vội xách túi lên theo hắn ra ngoài.

Đi tới rạp chiếu phim, vừa lúc tới giờ chiếu, hai người một người phụ trách đi gửi đồ, một người phụ trách đi lấy vé.

Đến khi đi vào, xung quanh toàn là người lớn dẫn con nhỏ đi vào, chỉ có Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm là hai người đàn ông to xác đi cùng nhau, khiến nhân viên xé vé không khỏi nhìn bọn họ nhiều hơn một chút.

Họ đi tới phòng chiếu, ngồi vào hai vị trí ở hàng cuối cùng đối diện với lối ra.

Đến khi phim bắt đầu chiếu, Mộ Nhất Phàm cứ đinh ninh phim hoạt hình thì chẳng có gì thú vị, không ngờ mình lại cười sằng sặc, khiến Chiến Bắc Thiên liên tục liếc xéo.

“Buồn cười dã man ý.” Mộ Nhất Phàm vừa cười ha ha, vừa xoa xoa cái bụng tròn vo của mình: “Hài đến mức bụng tôi cũng khoái chí nhảy lên này.”

Chiến Bắc Thiên: “…………….”

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm ngưng cười, khẩn trương nắm lấy tay Chiến Bắc Thiên đặt lên bụng mình: “Thật đấy, nó cứ động nãy giờ, xảy ra chuyện gì vậy?”

Chiến Bắc Thiên: “………..”