Đệ Nhất Thi Thê

Chương 308




Vương Băng biết mẹ cần cậu đưa người đi, lập tức phân thân ra thành hơn một vạn người, bế những người không bị thương lên, bay về phía doanh địa của Chiến Bắc Thiên.

Sau đó, mọi người trong doanh địa của Chiến Bắc Thiên thấy khắp bầu trời là những thanh niên giống hệt nhau bế người bị ngất bay tới, cảnh tượng hết sức hoành tráng, khiến ai nấy đều ngẩng đầu lên, tò mò nhìn ngó.

Giờ Vương Băng đã không còn giống như trước, cậu không chỉ bị giới hạn phân thân trong năm trăm người, mấy tháng trước, dưới sự thúc ép của nhóm Trần Hạo, cậu trở thành người biến dị có dị năng cao nhất trong số năm người nhóm Trần Hạo.

Đương nhiên, cậu có thể thăng cấp nhanh như vậy, không phải vì khả năng lĩnh hội của cậu cao hơn đám Trần Hạo, cũng không phải vì cậu thông minh hơn nhóm Trần Hạo, mà là, cậu biết phân thân.

Đây cũng là chủ ý do Chu Toàn nghĩ ra, cậu ta thấy tính khí Vương Băng trẻ con, là một người không yên vị được, không thể làm gì hơn là nghĩ cách phân thân ra để hấp thụ tinh hạch.

Thật không ngờ cách này lại có hiệu quả thật, người khác phải hấp thụ từng viên từng viên tinh hạch một, trong khi Vương Băng chỉ cần phân thân ra là có thể hấp thu toàn bộ số tinh hạch, muốn thăng cấp chậm cũng khó.

Cứ như vậy, Vương Băng không còn ghét việc hấp thụ tinh hạch nữa, giờ chỉ cần hấp thụ một lần tinh hạch, là có thể ra ngoài chơi rồi.

Trong lúc nhóm Trần Hạo hỗ trợ di chuyển mọi người, Mộ Nhất Phàm cũng thử sử dụng ý chí để đuổi toàn bộ tang thi trong thành B đi.

Lúc này không còn giống như trước bị ý chí của tang thi vương ngăn cản, cho nên tất cả tang thi đều ngoan ngoãn rút lui khỏi thành B.

Ngay cả nhóm tang thi cao cấp đang chiến đấu với dị năng giả cũng ngoan ngoãn nghe lời ngừng chiến, rời khỏi hàng phòng tuyến thứ nhất ở thành B, nếu họ liều mạng muốn chống lệnh, thì sẽ trở nên sợ hãi ý chí Mộ Nhất Phàm truyền tới, đồng thời, càng phản kháng lại càng sợ hãi Mộ Nhất Phàm.

Dù Chiến Nam Thiên có sử dụng ý chí để đối địch với Mộ Nhất Phàm, cũng chỉ khiến bọn chúng không sợ nữa mà thôi.

Mộ Nhất Phàm xác định không còn người bị sóng âm của anh đánh ngất nữa, mới bảo nhóm Trần Hạo đi tới doanh địa của Chiến Bắc Thiên trước để hỗ trợ.

Đợi họ đi rồi, anh dùng dị năng hệ quang để chữa trị cho những người bị nhiễm virus.

Thế nhưng, anh chỉ có thể chữa lành vết thương của họ, muốn loại bỏ virus trong cơ thể, là chuyện không thể nào, sau đó, anh đánh tỉnh những người bị nhiễm virus dậy.

Những người bị nhiễm virus tỉnh lại, trông thấy Mộ Nhất Phàm với đôi mắt đỏ ngầu, phản ứng đầu tiên là sợ hãi, nhưng nghĩ tới việc chẳng mấy mà họ cũng biến thành tang thi giống Mộ Nhất Phàm, thì không còn quá sợ sệt nữa.

Ngay sau đó, vẻ mặt của tất cả mọi người bị sự tuyệt vọng và mất mát thay thế.

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm cất tiếng nói: “Mọi người không cần phải quá khổ sở, sau khi mọi người biến thành tang thi, không có nghĩa là không thể gặp người nhà.”

Mọi người ngẩn ra nhìn Mộ Nhất Phàm.

“Chỉ cần mọi người có thể vượt qua được giai đoạn đầu, đừng đánh mất ý thức của bản thân, như vậy, mọi người có thể hấp thụ tinh hạch của động thực vật biến dị để thăng cấp tang thi, đợi đến khi mọi người khống chế được sự thèm khát thịt người, cũng là lúc có thể đi tìm người nhà mình.”

Mọi người đều mừng rỡ, nhưng lập tức bị nỗi muộn phiền thay thế.

“Mộ đại thiếu gia, anh nói thì nghe nhẹ nhàng thật đó, nếu dễ dàng như vậy, thì ngoài thành B đã không có nhiều tang thi đến thế.”

“Cái này phải xem ý muốn gặp lại người thân của mọi người lớn tới đâu, nếu cuối cùng mọi người vẫn mất ý thức, nói rõ mọi người không muốn gặp lại người thân.”

“Nhất định tôi sẽ gặp lại người thân.” Đột nhiên có người thấp giọng nói.

Mộ Nhất Phàm nhìn về phía người kia, đó chính là cha của cô bé ban nãy.

“Chỉ cần.. chỉ cần con gái và vợ không ngại tôi là tang thi, tôi sẽ tìm tới họ.”

Những người khác cũng bắt đầu nói: “Đúng, chỉ cần người nhà chúng ta không chê chúng ta là tang thi, nhất định chúng ta sẽ đi tìm họ.”

Nỗi bi thương của họ đều được sự kiên định thế chỗ.

Mộ Nhất Phàm nói: “Nhất định mọi người có thể gặp lại người thân của mình, nhân lúc mọi người còn chưa biến thành tang thi, mau tìm chỗ để giam mình lại, đợi đến khi mọi người có ý thức, sẽ tự mở cửa đi ra ngoài.”

Mọi người đều gật đầu.

Chiến Lôi Cương đứng cách đó không xa, trông thấy ở đây không cần họ giúp đỡ, liền quay đầu nói với nhóm Chiến Lôi Bình: “Chúng ta tới doanh địa của Bắc Thiên đi.”

Một tiểu bối trong đó nói: “Cháu chợt phát hiện, tang thi cũng không quá đáng ghét.”

Các tiểu bối khác cũng gật đầu tán đồng.

Thật ra nếu tang thi không cắn người, không ăn thịt người, họ cũng sẽ không để ý tới virus trên người tang thi, chỉ cần nghiên cứu thuốc chữa là được rồi.

Mộ Nhất Phàm nhìn mọi người rời đi.

Ngay lúc anh đang băn khoăn xem tiếp theo nên làm gì, chợt nhận thấy có khí tức tang thi đang dao động ở gần đó.

Anh chợt nheo mắt lại.

Tất cả tang thi trong thành B đã bị anh đuổi ra khỏi thành, sao còn có tang thi đi loanh quanh ở gần đó.

Mộ Nhất Phàm rảo bước, đi về phía biển quảng cáo, để biển quảng cáo che cho mình, ánh mắt nhìn qua khe biển, nhìn về phía khí tức đi tới.

Ngay sau đó, một bóng người vụng trộm từ bên kia đường chạy về phía đường tới doanh địa của Chiến Bắc Thiên, cậu ta trốn trong góc đường, lén lút nhìn xe mấy người Chiến Lôi Cương đã đi xa.

Sau đó, lại lén lút đi theo.

Đến khi Mộ Nhất Phàm trông thấy mặt mũi đối phương, không khỏi ngẩn ra, sau đó, khẽ chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp, cuối cùng cũng tôi cũng tìm được cậu.”

Anh tìm nam tang thi đã nhiều ngày, nhưng không thấy đâu, giờ thì không tìm nữa, cậu ta lại tự đưa đến cửa.

Cơ thể Mộ Nhất Phàm lóe lên, phóng về phía tang thi kia, cất tiếng nói: “Cậu đang làm cái gì thế?”

Cậu tang thi kia bị giật mình, vội xoay người, trông thấy bộ dạng tang thi của Mộ Nhất Phàm, bật người về phía sau vài bước, đến khi thấy rõ Mộ Nhất Phàm là ai thì mừng rỡ nở nụ cười, gào gào: “Anh giai, hóa ra là anh.”

Mộ Nhất Phàm chau mày, nhìn từ trên xuống dưới nam tang thi kia một lượt, cũng không biết có phải do vừa thăng cấp hay không, thế mà anh lại ngửi thấy khí tức của đối phương.

“Cậu vẫn chưa biết nói tiếng người?”

Vẻ mặt cậu tang thi kia thắc mắc: Tôi có thể nói được tiếng người sao?

Lúc này cậu ta mới chú ý Mộ Nhất Phàm cũng giống như mình, đôi mắt đỏ ngầu, bờ môi tím đen, ngay cả móng tay cũng đen kịt.

Cậu ta ngạc nhiên nói: Anh cũng là tang thi sao?

Vốn tưởng tất cả tang thi ai cũng giống tang thi cấp thấp, đều không biết nói chuyện.

Mộ Nhất Phàm thở dài: “Đúng vậy, là tang thi giống cậu.”

Sau đó, anh thu hồi bộ dạng tang thi, trở về bộ dạng loài người.

Nam tang thi trợn to mắt nhìn anh: Anh bị sao vậy?

Mộ Nhất Phàm giải thích: “Cậu chỉ cần thu virus dưới lớp biểu bì lại, như thế bề ngoài của cậu sẽ giống như con người.”

Nam tang thi hỏi: Virus gì cơ?

“Thì là virus trong cơ thể cậu đó, cậu xem móng tay cậu xem, cũng bởi vì virus nên mới chuyển sang màu đen.”

Nam tang thi cái hiểu cái không gật đầu, sau đó thử làm như lời Mộ Nhất Phàm, thu hồi virus vào trong cơ thể.

Cậu ta hiểu chuyện rất nhanh, mau chóng thu được virus vào trong cơ thể.

Nam tang thi giơ tay lên nhìn móng tay mình, nó không còn đen như trước.

Cậu ta mừng rỡ, vui vẻ nói: Cảm ơn anh nhiều.

Mộ Nhất Phàm nhìn nam tang thi kia biến thành người thường, nhận ra tướng mạo cậu ta hết sức đẹp trai, hơn nữa đôi mắt ôn hòa, khóe môi còn mang theo nụ cười hòa nhã lịch sự, thật giống một công tử nhà giàu.

Nam tang thi chú ý Mộ Nhất Phàm đang nhìn mình, giơ tay lên sờ sờ mặt: Trên mặt tôi có gì à?

Mộ Nhất Phàm thu hồi tầm mắt: “Tôi chỉ tò mò cậu đi kiểu gì, sao lại tới thành B?”

Anh tìm nhiều ngày như vậy, cũng đã tìm rất nhiều thành phố, nhưng vẫn không tìm được cậu ta, sau đó nghe tin thi triều ập tới thành B, bèn vội vội vàng vàng quay về.

Nam tang thi nói: Tôi theo thi triều tới, thấy bọn chúng đi về phía thành B, nên cũng đồng hành cùng bọn chúng, sợ bị những người khác truy sát.

Mộ Nhất Phàm: “…………”

Thế mà tên này lại trà trộn vào trong thi triều, chẳng trách anh không tìm được người.

Anh kéo tay nam tang thi: “Cậu đi theo tôi.”

Nếu đã tìm được người rồi, thì không để cậu ta đi nữa.

Nam tang thi lo lắng gào gào: Anh à, anh muốn đưa tôi đi đâu?

“Đi rồi cậu sẽ biết.”

Nam tang thi dừng bước: Nhưng giờ tôi không thể đi theo anh được, tôi muốn đi tìm người nhà mình.

Mộ Nhất Phàm nhân cơ hội hỏi: “Người nhà cậu? Người nhà cậu họ gì?”

Nam tang thi hé môi, lại không nói người nhà mình là ai.

Mộ Nhất Phàm nhìn bộ dạng muốn nói nhưng không thể nói của cậu ta, cũng không ép buộc: “Cậu không nói cũng không sao, giờ tất cả mọi người đều đi tới trường trung học Cao Lãnh, chỉ tới đó cậu mới tìm được người nhà mình, giờ tôi cũng đang định tới đó, cậu có muốn đi cùng không?”

Nam tang thi hỏi: Trường trung học Cao Lãnh?

Câu ta nhìn về phía mấy người Chiến Lôi Cương đi, đó chính là đường tới trường trung học Cao Lãnh.

Nam tang thi do dự một chút, đoạn gật đầu.