Đệ Nhất Thi Thê

Chương 244




Lúc Mộ Nhất Phàm quay trở lại cao ốc Mộ thị, trông thấy bên ngoài cổng có hai hàng binh lính đứng ngay ngắn, ước chừng phải tới một trăm người, mà thoạt nhìn lại có vẻ không giống như binh lính của Mộ gia.

Anh hỏi đội trưởng đội lính gác: “Những binh lính kia là sao vậy?”

“Thưa đại thiếu gia, họ là binh lính của Chiến gia, Chiến lão quân ủy đưa họ tới, nói là có việc muốn gặp thượng tướng.”

“Chiến lão gia tới á?”

Mộ Nhất Phàm có phần ngạc nhiên.

Thế nhưng, giờ cũng đã đến lúc đưa Chiến Nam Thiên tới, nếu để qua một thời gian nữa, có lẽ hai nhà sẽ không có cơ hội ngồi xuống giảng hòa với nhau nữa.

“Vâng, ông ấy đi cùng với thiếu tướng Chiến Lôi Bình, giờ họ đang đợi trong phòng tiếp khách ở tầng một.”

“Đã tới được bao lâu rồi?”

“Mới được có hai phút, bọn em đã phái người tới cục điều tra tìm Mộ thượng tướng.”

Mộ Nhất Phàm nghe vậy, liền lấy điện thoại vệ tinh ra gọi điện cho Mộ Duyệt Thành, sau đó mới tới phòng tiếp khách gặp Chiến Quốc Hùng.

Chiến Quốc Hùng trông thấy Mộ Nhất Phàm, không khỏi khẽ hừ nhẹ một tiếng.

Mộ Nhất Phàm tiến lên trước, lấy ấm trà trong tay binh lính, rót trà cho Chiến Quốc Hùng và Chiến Lôi Bình: “Chiến lão gia, mời ngài uống trà.”

Chiến Quốc Hùng nhìn tách trà trên mặt bàn: “Ta nghe nói cậu bị người ta tố cáo sát hại dị năng giả, sáng sớm nay bị điều tra viên giải tới cục cơ mà?”

Mộ Nhất Phàm cười nói: “Chiến lão gia, tin tức của ngài nhanh nhạy thật đấy.”

Chiến Quốc Hùng liếc mắt nhìn anh, nâng tách trà lên nhấp một ngụm: “Sao nhanh như vậy cậu đã được ra rồi?”

“Chỉ bị tiểu nhân hãm hại, không có bằng chứng xác thực, đương nhiên là được ra rồi.”

Chiến Quốc Hùng không hỏi nhiều chuyện của anh: “Mộ thượng tướng đâu rồi?”

“Bố cháu không biết ngài tới, giờ đang vội về từ cục điều tra.”

Còn lâu Chiến Quốc Hùng mới tin Mộ Duyệt Thành nghe tin ông đến sẽ lập tức quay về: “Mộ Thiên đâu rồi?”

“Thằng bé vẫn khỏe.”

Chiến Quốc Hùng không nghe được câu trả lời phía sau, phẫn nộ lườm xéo Mộ Nhất Phàm.

Cái thằng nhóc chết tiệt này rõ ràng đang cố ý.

Biết đã lâu rồi ông không được gặp chắt, thế mà không thông minh một chút, đưa chắt trai xuống cho ông gặp mặt.

Chiến Lôi Bình ngồi bên cạnh tuy rằng gương mặt có vẻ nghiêm túc, khiến binh lính xung quanh phải kính nể, nhưng nếu nhìn kỹ, sẽ thấy ông đang không yên lòng, căn bản không để ý xem họ đang nói gì.

Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn Chiến Lôi Bình không nói gì từ lúc vào, trong lòng có thể cảm nhận sâu sắc tâm trạng ông lúc này, đứa con trai vốn hiền lành ôn hòa đột nhiên trở nên thâm trầm, dù có đổi lại là bậc phụ huynh nào cũng sẽ nhất thời không hiểu nổi.

Chiến Quốc Hùng để ý tới ánh mắt Mộ Nhất Phàm nhìn Chiến Lôi Bình, không khỏi nhìn con trai mình, trong lòng khẽ thở dài.

Nam Thiên thay đổi quá nhiều, đừng nói con trai ông nhất thời không chấp nhận nổi, mà ngay cả một người từng kinh qua rất nhiều sự đời như ông cũng khó mà chấp nhận nổi sự thay đổi của thằng bé.

Hơn nữa, từ sau khi Bắc Thiên bắt Nam Thiên trở về, Nam Thiên chưa từng phủ nhận chuyện mình muốn giết Mộ Nhất Hàng, còn thừa nhận Mộ Nhất Hàng không mắng chửi hay gây gổ gì, chỉ đơn giản là muốn giết Mộ Nhất Hàng mà thôi.

Mấy ngày này ông cũng quan sát Nam Thiên cẩn thận, từ lời nói đến thái độ, tất cả đều không giống như chuyện giết Mộ Nhất Hàng chỉ là nói lẫy cố ý làm trưởng bối phải bực tức.

Hơn nữa Nam Thiên còn quyết tâm muốn ông giao mình cho người của Mộ gia xử lý, cho nên, ông muốn nhìn xem Nam Thiên đang định bày trò gì, đồng thời cũng là muốn trả lại công đạo cho Mộ gia.

Hai mươi phút sau, Mộ Duyệt Thành từ cục điều tra quay về cao ốc Mộ thị.

Vốn là ông định tối nay mới về, cố ý bắt mấy người Chiến Quốc Hùng phải chờ đợi, nhưng ông nghĩ nói không chừng chuyện Nhất Hàng bị tố cáo có liên quan tới người nhà họ Chiến, cho nên đã vội vã trở về xem người nhà họ Chiến muốn làm gì.

Mộ Duyệt Thành đi tới phòng tiếp khách, thấy hai người ngồi trên ghế sofa, ông dừng bước, kính trọng mà chào theo nghi thức quân đội: “Chiến lão quân ủy.”

Trên phương diện quân sự, ông vẫn rất kích trọng người này.

Chiến Quốc Hùng thấy Mộ Duyệt Thành cung kính chào mình theo nghi thức quân đội, ông gật đầu, vào thẳng vấn đề: “Mộ thướng tướng, lần này tôi tới cao ốc Mộ thị chỉ có một mục đích, đó là cho thằng cháu thứ hai của tôi xin lỗi chuyện đã gây thương tích cho con trai anh – Mộ Nhất Hàng.”

Mộ Duyệt Thành nheo mắt lại, nghiêm mặt đi tới ngồi xuống sofa phía đối diện, mím chặt môi nhìn Chiến Quốc Hùng không lên tiếng.

Chiến Quốc Hùng tiếp lời: “Chuyện lần này đúng là Nam Thiên đã sai, nó cũng đã thừa nhận với chúng tôi chuyện nó đã làm, từ đầu tới cuối đều là nó nhìn không vừa mắt Mộ Nhất Hàng nên mới ra tay đả thương con trai anh.”

Mộ Duyệt Thành lạnh lùng chất vấn: “Nếu đã biết Chiến Nam Thiên vô duyên vô cớ gây sự với con trai tôi, vậy giờ mấy người tới nhận lỗi, không phải đã quá muộn rồi hay sao? Như này còn có thành ý gì nữa?”

“Sở dĩ bây giờ nhà tôi mới tới nhận lỗi, là bởi sau khi Nam Thiên đánh Mộ Nhất Hàng xong, nó không quay trở về Chiến gia, mãi mấy hôm trước nhà tôi mới bắt được nó trở về, hỏi cho rõ ngọn ngành, giờ mới đặc biệt dẫn nó tới đây xin lỗi Mộ Nhất Hàng, giao Nam Thiên cho nhà anh, để nhà anh tự xử lý.”

Mộ Duyệt Thành hơi ngạc nhiên, nhướn mày nói: “Nếu nhà ngài thật sự muốn giao Chiến Nam Thiên cho nhà chúng tôi xử lý, thì nên đưa người tới tòa nhà Mộ thị mới phải, nhưng mà người đâu rồi?”

“Lát nữa sẽ đưa tới trước mặt anh, giao cho nhà anh xử lý, tôi mong hai nhà Chiến Mộ chúng ta sẽ không phải tranh đấu vì chuyện này nữa, chắc anh cũng rõ, hơn một tháng nay, hai nhà chúng ta đều chịu thua thiệt, không được ích lợi gì, cứ đấu qua đấu lại, âu cũng chỉ vì thể diện mà thôi.”

Mộ Duyệt Thành cười nhạt: “Chỉ cần Chiến gia nhà ngài không ngầm giở trò xấu sau lưng chúng tôi là tôi đã biết ơn lắm rồi.”

Chiến Lôi Bình giận dữ: “Chiến gia chúng tôi trước giờ làm việc quang minh lỗi lạc, nếu không phải vì Mộ gia các anh ép thì chúng tôi đã không làm gì Mộ gia, như chuyện Nam Thiên này mà nói, nhà tôi hoàn toàn có thể phủ nhận, nhưng chúng tôi không hề làm như vậy, không phải sao?”

Mộ Duyệt Thành không nói gì.

Thật ra trong lòng ông vẫn rất tin tưởng thái độ làm người của nhà họ Chiến, chỉ trừ cái tên Chiến Nam Thiên cứ khăng khăng muốn giết con trai ông ra.

Chiến Quốc Hùng thấp giọng nói: “Lôi Bình, chúng ta tới đây là để xin lỗi, chứ không phải để cãi cọ.”

Chiến Lôi Bình nén lửa giận, gắt gỏng lườm xéo Mộ Duyệt Thành.

Lần này ông tự thân đưa con trai tới xin lỗi, rồi giao con cho Mộ gia xử lý đã là có thành ý nhận lỗi rồi, thế nhưng Mộ Duyệt Thành vẫn nghi ngờ Chiến gia ông, liệu ông có thể không tức giận được sao?

Chiến Quốc Hùng nhìn về phía Mộ Duyệt Thành: “Chỉ cần anh đồng ý chuyện tôi vừa nói, tôi sẽ giao Nam Thiên cho anh xử trí, đương nhiên, trong lòng tôi cũng mong anh đừng xử trí quá nặng, tôi tin hẳn Mộ thượng tướng có thể kiểm soát mức độ trừng phạt nặng nhẹ.”

Cũng không biết có phải do tuổi đã về già hay không, đột nhiên ông cảm thấy thật mệt mỏi, không muốn hai nhà cứ tiếp tục đấu qua đấu lại nữa, thật sự rất nhọc lòng.

Giờ ông chỉ mong lúc mình còn sống, được nhìn cả gia đình sống ấm no, hòa thuận và bình an trong buổi mạt thế này.

Những lúc rảnh rỗi, còn có thể chơi đùa với chắt trai.

Mộ Duyệt Thành thấy Chiến Quốc Hùng đã hạ mình như vậy, cũng không tiếp tục làm khó dễ, hỏi: “Chiến Nam Thiên đâu rồi?”

Chiến Quốc Hùng thấy ông đã đồng ý với lời mình nói, liền lấy điện thoại vệ tinh ra gọi cho Chiến Bắc Thiên.

Đột nhiên, cả phòng khách lặng lại, những tiếng bước chân qua lại và tiếng nói chuyện bên ngoài cửa mất tăm.

Ngay sau đó, có hai người xuất hiện trước mặt họ.

Mộ Duyệt Thành thấy một người trong đó là Chiến Nam Thiên, ánh mắt bùng lên lửa giận.

Lúc Chiến Nam Thiên nhìn thấy Mộ Duyệt Thành, đôi mắt hiện lên vẻ phức tạp.

Mộ Nhất Phàm chau mày nhìn Chiến Bắc Thiên, không biết tiếp theo đây Chiến Bắc Thiên sẽ làm thế nào.

Nếu giao Chiến Nam Thiên cho Mộ Duyệt Thành, như vậy cũng đồng nghĩa phải đưa Chiến Nam Thiên ra khỏi dị không gian, mà hậu quả sau khi thả ra có thể nói vô cùng nghiêm trọng.

Nhưng nếu không thả người ra, vậy biết giao Chiến Nam Thiên cho Mộ Duyệt Thành xử trí thế nào đây? Cũng không thể để Mộ Duyệt Thành ở trong dị không gian của Chiến Bắc Thiên mãi được.

“Mộ thượng tướng, đây là dị không gian của cháu, chỉ có dị không gian mới có thể nhốt được Chiến Nam Thiên, không để nó dùng dị năng để tấn công người.”

Mộ Duyệt Thành nhìn bốn phía xung quanh không gian, sau đó ánh mắt lại dừng trên người Chiến Nam Thiên: “Chiến Nam Thiên, mỗi lần cậu gặp con trai tôi – Mộ Nhất Hàng, đều ra tay tấn công nó, thậm chí dồn nó vào chỗ chết, thật sự chỉ vì nhìn nó thấy không thuận mắt thôi sao?”

“Không sai.”

Mộ Duyệt Thành nhìn thái độ kiêu ngạo của hắn, nheo mắt lại, hận không thể bắt Chiến Nam Thiên lại, dùng tất cả các tư hình lên người Chiến Nam Thiên.

“Nói cách khác, tới giờ con trai tôi chưa từng khiêu khích cậu, mà cậu lại dùng mấy lời bịa đặt để che giấu sự thật, đúng không?”

“Đúng vậy.”

Mộ Duyệt Thành hít sâu một hơi, cố nén lửa giận, sau đó quay đầu hỏi Chiến Quốc Hùng: “Chiến lão quân ủy, ngài vừa nói giao Chiến Nam Thiên cho tôi xử lý đúng không?”

“Đúng vậy.” Chiến Quốc Hùng nhìn Chiến Bắc Thiên, tiếp lời: “Nhưng có một chuyện tôi cần phải nhắc nhở Mộ thượng tướng.”

“Chuyện gì?”

“Như cháu trai cả của tôi, cũng chính là Bắc Thiên vừa nói, chỉ dị không gian của nó mới có thể nhốt được Nam Thiên, không cho nó dùng dị năng tấn công người, nếu anh đưa nó ra khỏi dị không gian, rất có thể nó sẽ gây thương tích cho anh.”