Đệ Nhất Thi Thê

Chương 242: Xét xử (4)




Mộ Duyệt Thành chau mày hỏi: “Yêu cầu gì?”

Mộ Nhất Hàng nói: “Con muốn lúc xét xử, ngoài con và người tố cáo, cùng thẩm phán viên ra, những người khác đều phải ra ngoài chờ.”

Mộ Duyệt Thành nghe vậy, chợt nheo mắt lại: “Có phải con đang lo chuyện gì không?”

Mộ Nhất Hàng nói thẳng: “Con lo có người âm thầm giở trò, khiến chuyện không được thuận lợi.”

Mộ Duyệt Thành cũng lo có người âm thầm giở trò: “Được, vậy làm theo như con nói đi, ta sẽ ra ngoài tìm thẩm phán viên nói chuyện này một chút.”

Mộ Nhất Phàm nhìn Mộ Nhất Hàng nhếch môi, sau đó theo Mộ Duyệt Thành ra khỏi nhà giam.

Mộ Nhất Hàng nhìn bóng lưng Mộ Nhất Phàm đi, bàn tay siết chặt lại, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay mà cũng không hay biết.

“Nhất Hàng.” Triệu Vân Huyên đi tới khu nhà giam, tới phòng của Mộ Nhất Hàng: “Lát nữa điều tra viên sẽ xét xử vụ của con.”

“Con biết, bố vừa nói với con rồi.”

Triệu Vân Huyên cắn răng nói: “Thế ông ấy có kể cho con chuyện xét xử Mộ Nhất Phàm không?”

Trong mắt Mộ Nhất Hàng lóe lên tia hung tàn: “Có, Mộ Nhất Phàm may thật đấy, nếu anh ta không có dị năng sao chép, sẽ không thoát khỏi tội sát hại dị năng giả.”

Hắn cảm thấy như ông trời đang giúp Mộ Nhất Phàm.

“Con đừng lo, mẹ sẽ không để con gặp chuyện gì đâu.”

Mộ Nhất Hàng chau mày lại: “Mẹ, giờ con lo cho mẹ hơn, lúc con không ở tòa nhà, rất có thể anh ta sẽ hại mẹ.”

Khiến hắn phiền não nhất bây giờ là, hắn không thể ngờ rằng mình không chết trong tay Chiến Nam Thiên, hay là chết trong tay tang thi, mà là còn chưa kịp bồi dưỡng sự tin tưởng, đã bị Mộ Nhất Phàm tống vào cục điều tra.

Triệu Vân Huyên giận dữ: “Nó dám chắc.”

“Giờ không có chuyện gì là anh ta không dám làm, nếu tội danh này bị thành lập, con sẽ bị người của cục điều tra lấy tinh hạch, bị đuổi ra thành B, đây chính là kết cục mà anh ta mong muốn nhất.”

Mặt Triệu Vân Huyên biến sắc: “Mẹ sẽ không để nó được như ý đâu, giờ mẹ sẽ đi theo dõi nó.”

Bà vội chạy ra khỏi nhà giam, quay trở lại phòng xét xử, thấy Mộ Nhất Phàm và Mộ Duyệt Thành đang nói chuyện với thẩm phán viên.

Mộ Duyệt Thành thấy bà về thì bảo: “Nhất Hàng nói, nó hy vọng lúc thẩm vấn chỉ có nó, thẩm phán viên và người tố cáo ở trong phòng.”

Triệu Vân Huyên nhìn Mộ Nhất Phàm đang ung dung đút tay vào túi quần: “Nếu đã vậy, chúng ta ra phòng nghỉ đợi kết quả.”

“Ừ.”

Điều tra viên lập tức dẫn họ đi tới phòng nghỉ, chuẩn bị trà nước cho họ.

Mộ Nhất Phàm bưng tách trà, nhàm chán đứng ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc bên ngoài.

Từ hướng anh nhìn, vừa hay có thể trông thấy bãi đỗ xe ngoài kia, trông thấy rất nhiều dị năng giả bị điều tra viên đưa tới cục điều tra.

Triệu Vân Huyên thấy Mộ Nhất Phàm nhìn chòng chọc ra ngoài, lo anh lại giở trò gì, bèn giả vờ quan tâm hỏi: “Nhất Phàm, con đang nhìn cái gì vậy?”

Mộ Nhất Phàm nhấp một ngụm trà, hờ hững nói: “Nhìn lung tung thôi.”

Triệu Vân Huyên đi tới trước cửa sổ, thấy không có gì đặc biệt, liền quay trở về vị trí.

Mộ Nhất Phàm uống trà xong, liền đặt tách rỗng xuống mặt bàn, tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc này, một chiếc xe trắng đi vào cục điều tra, dừng ở bãi đỗ xe, ngay sau đó, ba người trên xe bước xuống.

Mộ Nhất Phàm nhìn kỹ, thấy chính những dị năng giả hôm trước cãi cọ ngoài tòa nhà tới, anh nhớ họ tên là Mã Nguyên, Tạ Quý và Hà Tống.

Anh chợt nheo mắt lại, nhìn chòng chọc họ hồi lâu.

Điều tra viên theo sau họ cũng đi xuống, đuổi theo bước chân họ, đưa họ vào tòa nhà.

Ngay lúc đi vào, đột nhiên Mã Nguyên dừng bước ra sức lắc đầu. Tạ Quý và Hà Tống thì lấy tay đỡ trán.

Điều tra viên thấy họ dừng bước, quát to: “Sao còn không đi.”

Mã Nguyên nói: “Mới sáng sớm đã bị mấy anh dựng dậy, ngủ không ngon giấc, giờ hơi đau đầu.”

Điều tra viên trừng mắt nhìn bọn họ, sau đó tốt bụng bảo các điều tra viên khác đưa trà tới để họ uống cho ấm bụng, sau khi uống trà thì đi vào phòng xét xử.

Mã Nguyên thấy Mộ Nhất Hàng đứng ở bục thẩm vấn, tức giận mắng: “Mẹ kiếp, cái tên hung thủ sát hại đồng đội của tao, mày sẽ không được chết yên thân đâu.”

“Trật tự.” Thẩm phán viên số một gõ búa pháp trên bàn.

Mộ Nhất Hàng lạnh lùng liếc nhìn bọn họ, đưa mắt nhìn về phía thẩm phán viên.

Thẩm phán viên số một nói: “Trước lúc xét xử, có một số chuyện tôi cần nói rõ với các anh, nếu có người định vu khống người khác, như vậy sẽ chịu tội tương tự với tội sát hại dị năng giả, cho nên, Mã Nguyên, Tạ Quý, Hà Tống, các anh vẫn định tố cáo Mộ Nhất Hàng sao?”

“Đương nhiên.” Ba người ra sức gật đầu.

Không giống như tám người tố cáo trước đó, họ không có bất cứ do dự nào, bộ dạng phẫn nộ trừng mắt nhìn Mộ Nhất Hàng, quả quyết rằng Mộ Nhất Hàng sát hại đồng đội họ.

Mộ Nhất Hàng nheo mắt lại.

Ba thẩm phán viên đưa mắt nhìn nhau, tiếp tục hỏi: “Mấy anh chắc chắn Mộ Nhất Hàng là hung thủ sát hại đồng đội các anh chứ? Các anh phải biết, nếu các anh đã xác định, sẽ lập tức bị thẩm tra, chúng tôi có thể tìm dị năng giả hệ tinh thần tiến hành thôi miên để xét hỏi, đến khi xác định các anh không nói dối, khi đó mới tiếp tục vụ án này.”

Tạ Quý mất kiên nhẫn nói: “Mấy ông đừng vòng vo tam quốc nữa, chúng tôi chắc chắn Mộ Nhất Hàng là hung thủ sát hại đồng đội chúng tôi.”

Mộ Nhất Hàng liền nắm chặt tay thành đấm.

Đột nhiên thẩm phán viên số ba đứng lên, rời khỏi phòng thẩm vấn, đi tới phòng nghỉ.

Mộ Duyệt Thành thấy thẩm phán viên số ba đi tới, liền đứng dậy hỏi: “Sao rồi?”

Thẩm phán viên số ba lắc đầu: “Bọn họ không sợ chúng tôi hù dọa, vẻ mặt rất chắc chắn rằng Mộ Nhất Hàng là hung thủ sát hại đồng đội họ.”

Sắc mặt Mộ Duyệt Thành trầm xuống, chiêu này thế mà lại không có tác dụng với nhóm Mã Nguyên.

Triệu Vân Huyên kích động đứng lên: “Không thể nào, con tôi không thể là hung thủ sát hại đồng đội họ.”

Thẩm phán viên số ba hỏi: “Vẫn tiếp tục thẩm vấn chứ?”

“Vẫn, đương nhiên phải tiếp tục thẩm vấn rồi, tôi tin con trai tôi tuyệt đối không làm loại chuyện sát hại dị năng giả.”

Mộ Duyệt Thành vừa dứt lời, cửa phòng nghỉ liền bị gõ dồn dập.

Thẩm phán viên số ba đi ra mở cửa, thấy người gõ là điều tra viên liền thấp giọng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Điều tra viên vội vã nói: “Ba dị năng giả ban nãy vừa bị đưa vào thẩm vấn đột nhiên ngất xỉu, còn chảy máu cam nữa.”

Mộ Nhất Phàm đang đứng trước cửa sổ quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Thẩm phán viên số ba chau mày lại: “Lúc tôi đi họ vẫn ổn mà, sao đột nhiên lại ngất xỉu?”

“Không biết ạ, giờ đang khám xem thế nào.”

Mộ Duyệt Thành cảm thấy sự tình bất ổn: “Chúng ta qua đó xem thế nào.”

Năm người đi tới phòng xét xử, Triệu Vân Huyên lo lắng chạy tới bên cạnh Mộ Nhất Hàng: “Nhất Hàng, con không sao chứ?”

“Con không sao.” Mộ Nhất Hàng nhìn chòng chọc về phía Mộ Nhất Phàm đi vào phòng cuối cùng, ánh mắt lại trầm xuống, thậm chí trong mắt hiện lên lửa giận không thể dập tắt.

Mộ Duyệt Thành thấy ba dị năng giả ngất xỉu ngã xuống đất, mũi chảy máu, liền chau mày hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Thẩm phán viên số một nói: “Ban nãy đột nhiên họ kêu thảm một tiếng, sau đó ngất đi luôn.”

Điều tra viên đang làm kiểm tra nói: “Theo như kiểm tra sơ bộ, hình như họ không chịu nổi dị năng hệ tinh thần khống chế, dẫn đến não bộ bị tổn thương, nên mới ngất đi.”

Tâm trạng Mộ Duyệt Thành trầm xuống: “Nói vậy nghĩa là sao?”

“Nói cách khác, có người muốn dùng dị năng hệ tinh thần để khống chế họ.”

Thẩm phán viên số một và hai thẩm phán viên khác đưa mắt nhìn nhau, không nói gì.

Trong phòng xét xử này, có tất cả bảy người, nhưng chỉ có mình Mộ Nhất Hàng là có dị năng hệ tinh thần.

Ánh mắt Mộ Duyệt Thành nghiêm lại, lạnh giọng chất vấn: “Là ai? Ai muốn khống chế họ?”

Thẩm phán viên số một hít sâu một hơi, nói: “Mộ thượng tướng, cả phòng xét xử này chỉ có Mộ nhị thiếu gia là dị năng giả hệ tinh thần.”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Mộ Nhất Hàng.

Triệu Vân Huyên nổi đóa lên: “Thẩm phán viên, ông nói vậy nghĩa là sao? Chẳng lẽ ông nghĩ con trai tôi muốn khống chế ba dị năng giả?”

“Tôi tin con trai tôi, chắc chắn nó không thể làm chuyện này.” Mộ Duyệt Thành phẫn nộ nhìn thẩm phán viên số một: “Cần phải điều tra rõ chuyện này, trả lại sự trong sạch cho con trai tôi, từ bây giờ, những dị năng giả hệ tinh thần không được phép rời khỏi cục điều tra, tôi muốn tìm ra ai là người muốn hại con trai của Mộ Duyệt Thành này.”

Chuyện dị năng giả bị sát hại còn chưa ngã ngũ, giờ lại xuất hiện thêm chuyện này, dù Nhất Hàng có không sát hại dị năng giả, nhưng sử dụng dị năng khống chế trong phòng xét xử cũng là một tội nặng.

Triệu Vân Huyên kéo kéo ống tay áo Mộ Nhất Hàng, lo lắng nói: “Nhất Hàng, con nói gì đi.”

Mộ Nhất Hàng thu hồi tầm mắt, thấp giọng nói: “Con không sử dụng dị năng hệ tinh thần để khống chế họ.”

Vốn là hắn định làm như vậy, nhưng hắn vừa định ra tay, không hiểu sao ba dị năng giả kia lại ôm đầu kêu đau, sau đó ngã xuống không dậy nổi.

Giống như đã có kế hoạch từ trước, có kẻ tính toán bắt hắn phải dùng dị năng hệ tinh thần, sau đó, ngay lúc hắn định sử dụng thì họ lại ngã xuống đất.

“Mấy ông đã nghe thấy chưa, con trai tôi nói nó không sử dụng dị năng hệ tinh thần.”

Thẩm phán viên số một nói: “Dù Mộ nhị thiếu gia có làm hay không, trước mắt chúng tôi phải tạm giam cậu ấy lại, đợi điều tra rõ rồi thẩm vấn sau.”