Đệ Nhất Thi Thê

Chương 226: Tuyệt thế thần công!




Sau khi Mộ Nhất Phàm lên xe việt dã ngồi, Lục Lâm ngồi ở ghế tài xế biết đã hơn tháng rồi hai người không gặp nhau, hẳn có rất nhiều lời muốn nói, lập tức bật kính ngăn cách lên.

“Lục Lâm càng lúc càng thức thời!”

Mộ Nhất Phàm lập tức nhào lên trên người Chiến Bắc Thiên, nhanh chóng hôn lên mặt hắn một cái: “Nhớ muốn chít em, anh có biết mấy hôm này em toàn phải dùng ống nhòm nhìn anh không, nhìn nhiều đến mức em sắp thành tên cuồng rình trộm luôn. Nào, để em xem anh có sứt miếng thịt nào không?”

Anh nâng mặt Chiến Bắc Thiên lên, nhìn trái một chút, nhìn phải một chút, sau khi xác định không có gì thay đổi, mới thỏa mãn buông tay ra.

Chiến Bắc Thiên mỉm cười xoa tóc anh.

Thật ra mỗi lần Mộ Nhất Phàm nhìn hắn, hắn đều có thể cảm nhận được, cho nên mỗi lần đấy hắn đều đặc biệt quay về phía Mộ Nhất Phàm, để cậu chàng này nhìn cho thỏa mãn.

“Lúc đó em cứ nghĩ chỉ cần dùng ống nhòm nhìn anh là có thể giải nỗi khổ tương tư, ai ngờ càng nhìn lại càng nhớ, nhất là khi trông thấy cơ thể cường tráng, cơ bắp rắn chắc của anh, em hận không thể bổ nhào về phía anh, gặm sạch anh từ trên xuống dưới.”

Mộ Nhất Phàm nhớ tới hình ảnh kia, không nhịn được mà nuốt nước miếng ừng ực: “Sau đó, em càng nhìn càng cứng, đành phải vừa nhìn anh, vừa dùng tay phải để vỗ về an ủi Tiểu Mộc Mộc nhà em.”

Chiến Bắc Thiên: “……………”

Cậu chàng này đúng là biết cách làm cho hắn vừa bực mình vừa buồn cười.

“Cứ như vậy, em lĩnh hội được một loại thần công, em chỉ chờ đến khi anh rời không gian để dùng trên người anh, giải nỗi khổ tương tư của em.”

Mộ Nhất Phàm cười hề hề, trong giọng có chút đắc ý.

Chiến Bắc Thiên tò mò nhướn chân mày lên: “Thần công gì?”

“Đương nhiên là tuyệt thế thần công rồi!”

Đột nhiên Mộ Nhất Phàm vươn cao tay ôm cổ Chiến Bắc Thiên, dùng sức kéo xuống, hôn chính xác lên bờ môi mỏng gợi cảm, đầu lưỡi nhanh chóng cạy bờ môi mím chặt ra, tiến thẳng vào, càn quét trong khoang miệng đối phương.

Ánh mắt Chiến Bắc Thiên lóe lên tia giật mình, sau đó hắn lập tức siết chặt vòng tay, ôm chặt người trong lòng, đổi khách thành chủ, đầu lưỡi khiêu khích cái lưỡi trơn mềm của anh, lưu luyến dây dưa.

Hai người hôn nhau say đắm, điên cuồng, càng hôn càng khó bỏ, trong xe vang đầy những tiếng nước chèm chẹp và tiếng thở dốc hổn hển.

Đây là lần đầu tiên hai người hôn lưỡi kể từ khi yêu nhau, trong lòng khó tránh khỏi kích động, huống hồ họ phải xa nhau lâu như vậy, sao có thể kìm nén nỗi nhớ sâu sắc, giờ họ chỉ hận không thể tiến nhập sâu hơn, nếm từ trên xuống dưới từ trong ra ngoài đối phương một lượt.

Bàn tay Mộ Nhất Phàm chợt buông cổ Chiến Bắc Thiên ra, trượt xuống lồng ngực rắn chắc của hắn, kéo áo Chiến Bắc Thiên, dò xét tiến vào trong.

“Mami, mami!” Giọng của Vương Băng truyền tới, gõ bồm bộp cửa xe.

“…………” Mộ Nhất Phàm ngừng hôn, khẽ mắng một tiếng: “Chết tiệt, mất hứng chết đi được, sao đám Trần Hạo không coi chừng tên này.”

Vốn anh không định giữ Vương Băng bên cạnh, nhưng sau đó lại nghĩ, rất có thể Vương Băng cũng không biết mình bị Mộ Nhất Hàng lợi dụng, nếu không cậu ta đã chẳng bôi phẩm màu ở mui xe, kéo động thực vật biến dị tới, hại mình cũng biến thành người biến dị.

Vương Băng ở bên ngoài kêu mấy tiếng, sau đó bị Lục Lâm lôi đi.

Chiến Bắc Thiên hít sâu, giữ cho nhịp thở mình ổn định, sau đó vươn tay lên lau đi sợi chỉ bạc bên khóe môi Mộ Nhất Phàm, khàn giọng hỏi: “Em có thể khống chế virus trong cơ thể rồi à?”

Mộ Nhất Phàm hôn hôn lên bờ môi mỏng ướt át của hắn, mới nói: “Không lâu lắm, chỉ có thể khống chế chừng mười phút, sau đó phải đợi thêm sáu tiếng nữa.”

Đây vốn là chuyện mà chỉ Tang Thi Vương mới có thể làm được, giờ anh lại có thể làm, cho nên khống chế được mười phút là đã tốt lắm rồi, anh đã rất thỏa mãn.

Chiến Bắc Thiên biết không dễ gì có thể khống chế virus trong cơ thể, bèn hỏi: “Em mất bao lâu mới có thể học được khả năng khống chế virus?”

“Có lẽ là khoảng một năm trong không gian, chỉ cần di chuyển toàn bộ virus trong cơ thể vào tinh hạch trong đầu thì dù có là máy kiểm trắc của Đoàn Viễn Hoằng cũng không thể tra ra được virus tang thi trong người em.”

Lúc đó Mộ Nhất Phàm muốn khống chế virus, ngoài để có thể hôn môi Chiến Bắc Thiên ra, còn là để muốn phòng ngừa máy kiểm trắc của Đoàn Viễn Hoằng.

Anh không muốn bị cái máy này quản chế, để anh không thể ra vào thành B, huống hồ quan hệ giữa Mộ Nhất Hàng và Đoàn Viễn Hoằng tốt như vậy, nhất định Mộ Nhất Hàng sẽ nghĩ hết cách để kiểm tra xem anh có phải tang thi hay không.

Chiến Bắc Thiên suy nghĩ một chút: “Mười phút chưa đủ, tốt nhất là kéo dài đến nửa tiếng.”

“Em biết.” Bàn tay Mộ Nhất Phàm mò xuống dưới thân Chiến Bắc Thiên: “Giờ chúng ta có nên giải quyết vấn đề này trước không?”

Chiến Bắc Thiên nhếch nhếch môi, đột ngột trở mình, đè Mộ Nhất Phàm xuống dưới thân, sau đó hai người biến mất khỏi xe, vào không gian mà bắt đầu mây mưa.

Phía sau xe, năm người Cao Phi vẫn còn đang kinh hãi, mãi đến khi họ đi tới thị trấn mà Mao Vũ nói, tìm được chỗ ở, năm người mới hoàn hồn lại.

Đặng Hiểu Nghị lẩm bẩm nói: “Đàn ông sinh con, kì quái quá đi?”

Trần Hạo nói: “Giờ chuyện quái gì cũng có thể xảy ra được, cho nên, đàn ông sinh con cũng không có gì kì lạ.”

Lời này khiến Đặng Hiểu Nghị nhớ tới chuyện mình vừa là người vừa là thực vật: “Cũng đúng.”

Năm người xuống xe, liền trông thấy Mộ Nhất Phàm như vừa tắm qua, vẻ mặt hạnh phúc ôm eo Chiến Bắc Thiên đi xuống xe.

Đột nhiên Khổng Tử Húc nói: “Trông bộ dạng sung sướng kia của Nhất Phàm, khiến tôi không khỏi nhớ tới lần trước lúc chúng ta chuẩn bị rời khỏi doanh địa của Chiến gia, không phải hai người nhân lúc đó mà làm chuyện ấy trong xe chứ?”

Nghe vậy, Trần Hạo, Cao Phi, Chu Toàn, Đặng Hiểu Nghị không hẹn mà cùng nhìn về phía Khổng Tử Húc.

Khổng Tử Húc khó hiểu nhìn bọn họ: “Sao? Tôi nói sai gì à?”

Trần Hạo nói: “Không, chỉ là tôi cảm thấy ông nói có lý thật.”

Ba người kia đều gật đầu.

Mộ Nhất Phàm thấy nhóm Cao Phi xuống xe, đi tới nói: “Anh có chuyện muốn nói với mấy cậu.”

Trần Hạo hỏi: “Chuyện gì ạ?”

“Hành trình tiếp theo, anh sẽ cùng nhóm Bắc Thiên đi tìm vật tư, còn phải đánh tang thi, nếu mấy cậu không muốn tham gia, anh sẽ bảo Bắc Thiên sắp xếp cho mấy cậu một chiếc xe quay về thành B.”

Cao Phi không vui mà nói: “Nhất Phàm, anh nói vậy có phải quá khách khí rồi không?”

“Xin lỗi, không phải là anh khách khí với mấy cậu, chỉ là sau đó chúng ta phải đối mặt với tang thi cao cấp, không dễ dàng đối phó, anh lo mấy cậu sẽ gặp chuyện gì không may.”

“Thế thì bọn em càng phải đi, bọn em đâu phải người sợ chết, Nhất Phàm, anh đi đâu thì bọn em theo đó, Trần Hạo, mấy ông nói xem có đúng không.”

“Đúng.”

Mộ Nhất Phàm cười cười vỗ vai họ: “Anh em tốt.”

Đột nhiên có người nhảy bổ lên lưng anh: “Mẹ ở đâu con cũng theo đó, Trần Hạo, mấy chú nói xem có đúng không?”

Khóe miệng Mộ Nhất Phàm giần giật.

Đám Trần Hạo cười ha hả: “Đúng.”

“Xú tiểu tử này, coi như còn chút lương tâm.” Cao Phi vỗ mạnh lên gáy Vương Băng.

Vương Băng lập tức khóc lóc ăn vạ: “Mẹ ơi, chú ấy bắt nạt con.”

Mộ Nhất Phàm trợn trắng mắt: “Chúng ta đi vào thôi.”

“Ừ.” Bảy người cùng đi vào khu nhà ở.

“Mọi người có cảm thấy sau lưng cứ lành lạnh không?” Đặng Hiểu Nghị hỏi.

Đám Cao Phi lập tức gật đầu.

Mộ Nhất Phàm nói: “Anh chỉ cảm thấy Vương Băng nặng hơn nhiều, mẹ nó, Vương Băng, mau xuống đi.”

Năm người nhìn về phía sau lưng anh.

Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì sợ chết khiếp, cái cậu ngốc thích nhảy nhót khắp nơi kia lại bị biến thành một tảng băng, chẳng trách Mộ Nhất Phàm lại thấy nặng như vậy.

Đặng Hiểu Nghị ngạc nhiên nói: “Sao Vương Băng lại bị đóng băng rồi?”

Mộ Nhất Phàm vừa nghe, vội vã đặt người xuống, quả nhiên cậu ta bị đóng băng thành một tảng lớn, hiển nhiên đây là kiệt tác của người nào đó.

Anh nhìn về phía bên ngoài tòa nhà, chỉ thấy ánh mắt sắc bén của Chiến Bắc Thiên thi thoảng lại liếc về phía bên đây, buồn cười nói: “Chắc là cậu ta bị Bắc Thiên đóng băng, mấy cậu khiêng cậu ta lên tầng đi, đợi một lát là tan được rồi.”

Đặng Hiểu Nghị cười ha hả: “Chiến thiếu tướng ghen à.”

Chu Toàn và Trần Hạo cười cười cùng khiêng Vương Băng lên tầng ba, Mao Vũ vừa thấy họ lên liền nói: “Lão đại bảo, tối nay mấy cậu phải tham gia huấn luyện đặc biệt, nên không xếp phòng cho mấy cậu.”

“Vâng.” Đám Chu Toàn nghe thấy có huấn luyện, không những không phàn nàn, ngược lại còn rất hưng phấn.

Mao Vũ thấy bọn họ tích cực như vậy, hài lòng gật đầu: “Tôi sẽ phái Hướng Quốc huấn luyện cho mấy cậu, mấy cậu chỉ cần nghe cậu ấy sắp xếp là được rồi.”

“Còn tôi thì sao?” Mộ Nhất Phàm chỉ vào mặt mình.

Mao Vũ nói đầy sâu xa: “Anh có lão đại tự mình huấn luyện rồi, còn cần bọn tôi huấn luyện nữa sao?”

Những người khác đều bật cười.

Mộ Nhất Phàm chẳng thèm để ý họ cười chê mình: “Cười đi, cứ cười đi, sớm muộn gì cũng có ngày tới lượt tôi cười lại mấy cậu.”

“Đợi đến ngày đó rồi hẵng nói.”

Mọi người vừa cười vừa chuẩn bị đi ăn, sau khi ăn xong, Hướng Quốc liền dẫn theo nhóm Cao Phi ra ngoài thị trấn huấn luyện, Vương Băng ham chơi cũng tò tò đi theo.

Mộ Nhất Phàm cũng được Chiến Bắc Thiên đưa vào trong không gian huấn luyện, là huấn luyện thật sự một trận, hai người từ đấu tay không, rồi lại chuyển qua dùng dị năng để quyết đấu, anh bị Chiến Bắc Thiên uốn nắn từ đầu tới chân một lượt.

Hắn giúp Mộ Nhất Phàm làm cách nào để sao chép dị năng của đối phương trong thời gian nhanh nhất, còn dạy anh làm thế nào để phòng ngự đòn tấn công của kẻ địch.

Hai người ở trong không gian, ngoài huấn luyện ra còn nghiên cứu về các loại dị năng, thảo luận một lượt về cách dùng các loại dị năng của dị năng giả để đối phó với các loại dị năng của tang thi.

Mãi đến sáng hôm sau, hai người mới từ trong không gian đi ra.