Đệ Nhất Thi Thê

Chương 219: Hãy đợi anh




Chiến Bắc Thiên nheo mắt lại, nhất thời không thể trả lời câu hỏi này của Mộ Nhất Phàm, nhưng hắn có thể khẳng định, nhất định phải giết chết linh hồn bên trong thân thể Chiến Nam Thiên.

Đúng lúc này, điện thoại vệ tinh của hắn đổ chuông.

Chiến Bắc Thiên thấy Mao Vũ gọi tới, vừa bắt máy đã nghe thấy: “Lão đại, Mộ gia tuyên chiến với Chiến gia rồi.”

Nghe câu này, hắn không hề kinh ngạc, hắn đã biết đây là chuyện không sớm thì muộn, sau đó hắn đưa mắt nhìn Mộ Nhất Phàm, chau mày hỏi: “Tình huống giờ thế nào?”

“Giờ Mộ gia sẽ không chỉ âm thầm hành động nữa, mà sẽ quang minh chính đại khiêu khích Chiến gia, những người từng bất hòa với Chiến gia, đều bị Mộ gia lôi kéo tới đội ngũ của mình để mở rộng thế lực, cũng sẽ dung túng cho cấp dưới có hành vi ra tay đả thương người, họ nói nếu không giao Chiến Nam Thiên ra thì sẽ không bỏ qua, bộ dạng rất kiêu căng phách lối, muốn áp chế cũng không áp chế được.”

“Ừ, tôi biết rồi.”

Chiến Bắc Thiên cúp máy, lập tức gọi điện thoại cho Chiến Quốc Hùng: “Ông nội…”

Hắn vừa gọi một tiếng, Chiến Quốc Hùng liền uể oải nói: “Cháu nghe tin Mộ gia tuyên chiến với Chiến gia rồi à?”

Mộ gia đúng là không phải dạng vừa, tối hôm qua cho phát clip xong, nhân lúc mọi người nghi ngờ Chiến gia mà lập tức lôi kéo những đội ngũ vốn bất hòa với Chiến gia, còn lấy lương thực ra thu mua dị năng giả nhà họ Chiến, kéo người về đội của mình.

Giờ trong doanh địa Chiến gia rất hỗn loạn, nhân tâm bất ổn, người nhà Chiến gia bận sứt đầu mẻ trán, giờ họ đang nghĩ xem làm thế nào để phản kích lại người của Mộ gia, đánh trả Mộ gia một đòn, cho họ biết người nhà họ không dễ dàng trêu chọc như vậy.

Nếu không có gì bất trắc, hai nhà sẽ không thoát khỏi cảnh gió tanh mưa máu.

“Vâng.”

Chiến Quốc Hùng thở dài, sau đó hắng giọng, nghiêm túc nói: “Bắc Thiên, cháu phải biết hành động này của Mộ gia là lấy người của Chiến gia để đối đầu với Chiến gia, tuy là Nam Thiên sai trước, nhưng chúng ta cũng không thể nhu nhược trốn trong doanh địa, không ra tay phản kích.”

Ông nói những lời này cũng là để thức tỉnh Chiến Bắc Thiên, dù sao chắt của ông cũng là người nhà họ Mộ: “Cả cháu nữa, mau tìm Nam Thiên về đi.”

Chiến Bắc Thiên chau mày: “Ông nội, chỉ e giờ cháu không thể bắt Nam Thiên về luôn, dị năng của nó mạnh hơn cháu tưởng tượng, giờ năng lực của cháu không bằng nó, muốn bắt nó, không phải chuyện đơn giản.”

Vốn hắn cứ nghĩ Chiến Nam Thiên chỉ có dị năng hệ hỏa biến dị, thật không ngờ Chiến Nam Thiên còn có dị năng hệ ánh sáng và bóng tối.

Thế nhưng, hắn sẽ không vì Chiến Nam Thiên có thêm hai dị năng mà gác lại ý muốn bắt Chiến Nam Thiên trở về, hắn nghĩ, không thử một chút thì sao biết được, nhưng tình hình bây giờ không tiện để nghĩ xem bước tiếp theo nên làm sao.

Dù sao thì dị năng của Chiến Nam Thiên cũng rất lợi hại, hắn còn chưa tự tay xuất thủ mà đã có thể khiến người ở khu thành phía bắc sống không bằng chết, nếu Chiến Nam Thiên tự mình ra trận, chỉ e tất cả mọi người đều không có cơ hội sống sót.

Chiến Quốc Hùng nghi hoặc: “Nam Thiên lợi hại tới như vậy sao?”

“Vâng.” Ánh mắt Chiến Bắc Thiên lóe lên tia hung tàn: “Ông nội, chỉ là tạm thời cháu không thể đưa nó về, chứ không phải sau này cũng không được.”

Chiến Quốc Hùng biết cháu trai cả sẽ không làm chuyện gì mà nó chưa chắc chắn, nếu nó đã nói vậy, có nghĩa cháu trai thứ của ông thật sự rất khó đối phó.

“Có cần ta phái thêm người khác bắt nó về không?”

“Ông nội, tốt nhất là không làm như vậy.” Chiến Bắc Thiên lo Chiến Nam Thiên sẽ giết chết cả người nhà họ Chiến.

Chiến Quốc Hùng nheo mắt lại suy nghĩ một chút: “Vậy được rồi, chuyện của Nam Thiên giao cho cháu, chúng ta sẽ phụ trách đối phó với Mộ gia.”

Chiến Bắc Thiên không ngăn cản cách làm của Chiến Quốc Hùng, cúp máy nói qua loa với Mộ Nhất Phàm: “Mộ gia đã tuyên chiến với Chiến gia.”

Phản ứng đầu tiên của Mộ Nhất Phàm là lấy điện thoại ra gọi điện cho Mộ Duyệt Thành, muốn ngăn cản Mộ Duyệt Thành làm như vậy, nhưng anh vừa lấy điện thoại ra, liền dừng động tác lại.

Giờ anh càng khuyên bảo Mộ Duyệt Thành, trái lại càng khiến Mộ Duyệt Thành thêm ác cảm với Chiến gia, cũng sẽ cho rằng đứa con trai này đứng về phía Chiến gia, khiến Mộ Duyệt Thành bực mình.

Lúc này, Chiến gia và Mộ gia kết thù đều là vì Chiến Nam Thiên, chỉ có bắt được Chiến Nam Thiên, mới có thể giải quyết được ân oán giữa hai nhà.

Mộ Nhất Phàm cất điện thoại đi, cảm thấy Chiến Bắc Thiên và Chiến Quốc Hùng nói rất đúng, bèn hỏi: “Tiếp theo anh định làm gì? Có phải muốn thăng cấp dị năng rồi đi bắt Chiến Nam Thiên không?”

Chiến Bắc Thiên gật đầu.

Trước đó bởi Mộ Nhất Phàm không phải Mộ Nhất Phàm trước kia, nên hắn muốn báo thù cũng không có đối tượng để báo thù, bèn dành hết tâm tư để chấn chỉnh doanh dịa, giờ phải thay đổi một chút.

Mộ Nhất Phàm thấy quyết tâm trong mắt Chiến Bắc Thiên, thở dài: “Anh đã quyết định như vậy, em cũng sẽ không ngại nói cho anh biết nữa, thật ra dị năng không gian còn có hai dị năng siêu mạnh nữa, vốn là em định đợi anh lĩnh hội ba dị năng trước đó rồi mới nói cho anh biết hai dị năng kia, nhưng sau này nếu anh phải đối mặt với dị năng hệ ánh sáng và bóng tối, em phải mau nói cho anh biết hai dị năng này, mong anh có thể mau chóng lĩnh hội ra.”

Chiến Bắc Thiên nghiêm mặt: “Là cái gì vậy?”

“Hai dị năng này còn khó lĩnh hội hơn dị năng trước đó em từng nói với anh, chỉ khi nào anh lĩnh hội thuần thục ba dị năng trước đó, mới có thể lĩnh hội hai dị năng sau, giờ em nói cho anh biết dị năng thứ tư trước, nó tên là di vị không gian.” (Di vị: dời vị trí)

“Di vị không gian là biến một khu vực trước mắt trở thành không gian trong tay anh, không gian di vị này do chính anh kiểm soát, bất kể ai đi vào không gian đặc biệt này của anh, đòn tấn công của đối phương sẽ không thể tấn công anh, nhưng anh lại có thể tấn công đối phương trong không gian này, đây là kỹ năng tấn công và phòng thủ mạnh nhất.”

“Còn một cái nữa là dị năng không gian bão táp, đây là dị năng khó lĩnh hội nhất, anh chỉ cần ném đối phương vào trong không gian bão táp, chẳng cần tốn nhiều sức lực, để bão táp trong không gian giết chết dị năng giả, đương nhiên anh cũng có thể sử dụng không gian bão táp ra, chỉ có điều, lực sát thương bão táp trong không gian này rất lớn, có thể hủy thiên diệt địa, tốt nhất là không dùng tới nó.”

Mộ Nhất Phàm thật sự không mong Chiến Bắc Thiên sẽ dùng dị năng có thể hủy thiên diệt địa này ra, giống như anh không muốn Chiến Nam Thiên sử dụng dị năng thôn tính.

Chiến Bắc Thiên nghe về hai loại dị năng này xong, ánh mắt cháy rực, hết sức mong đợi dị năng phi thường mà Mộ Nhất Phàm nhắc tới.

Hắn xoa xoa đầu Mộ Nhất Phàm, khẽ nói ra ba chữ: “Hãy đợi anh.”

Những ngày kế đó, chỉ khi nào Mộ Kình Thiên dẫn Mộ Nhất Phàm vào không gian hấp thu linh khí, anh mới có thể trông thấy Chiến Bắc Thiên, hơn nữa anh còn phải dùng ống nhòm, nấp ở nơi an toàn để len lén nhìn người mình yêu từ xa.

Anh không dám tới quá gần, cũng không dám nhìn Chiến Bắc Thiên một cách bình thường, tránh cho Chiến Bắc Thiên phân tâm làm tổn thương chính bản thân.

Lúc Chiến Bắc Thiên thăng cấp, nhóm Mao Vũ cũng không rảnh rỗi, thoạt đầu họ phải nghe theo lời Chiến Bắc Thiên phân phó, đưa cho Thẩm Khâm Dương, Tỉnh Quân Lâm, Viêm Lỗi, Vưu Cảnh Phong mỗi người hai chai nước.

Một chai để họ uống, chai kia để họ rót vào bồn tắm sử dụng.

Chiến Bắc Thiên cũng đưa cho Lục Lâm, Mao Vũ, Tôn Tử Hào, Hướng Quốc mỗi người hai chai nước, còn cho họ nhiều tinh hạch để hấp thụ thăng cấp dị năng.

Lúc nhóm người họ bận bận rộn rộn, hai nhà Chiến Mộ ầm ĩ đến vô cùng, cũng hết sức mãnh liệt tàn nhẫn, thành B như lâm vào thời loạn, chỉ cần là nơi có người hai nhà Chiến, Mộ xuất hiện, không khỏi xảy ra tranh chấp.

Thậm chí có lúc vì một chuyện nhỏ như muỗi, cũng khiến hai nhà đánh nhau đến đầu rơi máu chảy, khiến mọi người ở thành B rơi vào cảnh hoang mang, đi đâu cũng thấy dị năng giả đang đánh lộn, khiến rất nhiều người không dám tự ý ra ngoài.

Mộ Nhất Phàm thấy thường xuyên có người đưa dị năng giả tới phòng y tế, thương thế cũng khác nhau, có nặng mà cũng có nhẹ, nhưng đều có một điểm chung là, họ đều bị thương vì cuộc chiến giữa hai nhà.

Giờ hai nhà Chiến – Mộ tranh chấp tới trình độ ngươi sống ta chết, anh muốn quản cũng không quản được, cuối cùng, đành phải nhắm mắt làm ngơ, chuyên tâm thăng cấp dị năng của mình, chỉ đến giờ ăn mới đưa con xuống căn tin ăn cơm.

Ngoài ra, Mộ gia còn cố gắng tranh giành trạm thông tin vệ tinh, muốn chiếm trạm thông tin vệ tinh cho mình. Thành thử có một thời gian, điện thoại vệ tinh không sử dụng được, khiến rất nhiều người bất mãn, bởi vậy nên không thể sống chết mặc bây.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, chớp mắt đã một tháng trôi qua, tháng mười một đã tới.

Nhiệt độ cuối cùng cũng từ 59° giảm xuống chỉ còn hơn 30°, cuối cùng mọi người cũng có thể thả lỏng, sau đó, lại bắt đầu tụ tập ra ngoài thành tìm vật tư.

Mộ Nhất Phàm thấy cũng đã đến lúc nên dẫn nhóm Cao Phi ra khỏi thành tìm vật tư, bèn giao con trai cho nhóm thím hai chăm sóc, lái xe rời khỏi cao ốc Mộ thị.

Vừa lái ra khỏi cao ốc Mộ thị không bao xa, liền thấy có hai nhóm người đang dùng dị năng đánh nhau trên đường, tình cảnh vô cùng hỗn loạn, muốn tách ra cũng không tách được, mặt đất cũng bị tổn hại rất nghiêm trọng.

Mộ Nhất Phàm vừa nhìn đã biết là hai nhà Chiến gia và Mộ gia đang chiến đấu với nhau, ánh mắt tối xuống, lái xe lao thẳng về phía bọn họ.

Hai đội thấy có xe tăng tốc phóng tới, lập tức dừng dị năng, tránh qua một bên rồi chửi ầm lên, có người còn dùng dị năng đánh về phía xe.

Nhưng họ vừa phóng dị năng ra, liền cảm thấy đầu đau nhói, nét mặt ai nấy đều dại ra, dường như có một âm thanh đang ra lệnh cho họ quay về.

Cứ như vậy, dưới ánh mắt khó hiểu của mọi người, hai đội tản đi.

Mộ Nhất Phàm lạnh lùng thu hồi tầm mắt, lái xe đi về phía doanh địa Mộ thị, đi thẳng tới ký túc xá tìm nhóm Cao Phi, thế nhưng bạn cùng phòng của họ lại nói cho anh hay, đám Cao Phi đã theo đội ngũ nhận nhiệm vụ ra ngoài tìm vật tư, hơn nữa, đã đi nửa tháng rồi chưa về.

“Ai đã phái họ đi?” Mộ Nhất Phàm lạnh giọng hỏi.

Bố anh biết năm người này đều là của anh, không có chuyện phái người của anh đi tìm vật tư.

Cậu lính kia ấp úng nói: “Là nhị thiếu gia ạ.”