Đệ Nhất Thi Thê

Chương 161: Em gọi là anh Hùng~




Con đường sau buổi mạt thế không hề bình yên, nhất là khi cây cối hoa cỏ sinh trưởng tốt, con đường bằng phẳng bị thực vật tàn phá, khiến mặt đường đầy rẫy ổ gà ổ vịt.

Hơn nữa, thi thoảng trên đường sẽ bị thực vật và động vật biến dị đánh lén, khiến cho con đường vài trăm kilometer ngắn ngủi phải đi tốn hai ngày.

Đến khi đội của Chiến Bắc Thiên quay trở lại thành B đã là chạng vạng tối hai ngày sau, vào thành lại mất thời gian kiểm tra, cho nên đến khi họ quay về doanh địa đã là mười một giờ đêm.

Mộ Nhất Phàm vừa xuống xe, lập tức xông thẳng vào phòng tắm.

Đến khi anh tắm rửa sạch sẽ đi ra, liền nằm nhoài ra giường đợi Chiến Bắc Thiên về phòng, tiện thể lấy bao cao su anh mang từ huyện Ngô Đồng về ra thổi một cái, thử xem có bị thủng lỗ hay không.

Thế nhưng anh đợi trong phòng suốt một giờ, mấy cái bao bị anh thổi thành bóng bay, nhưng vẫn không thấy Chiến Bắc Thiên về.

Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là xuống giường đi ra ngoài hỏi thăm tình huống, thế nhưng cậu lính gác đêm nói cho anh hay: CHIẾN – BẮC – THIÊN – ĐI – RỒI!!!!

Sau đó, cậu lính còn nói cho anh biết, Chiến Bắc Thiên phải đi khoảng ba ngày nữa mới về.

Mộ Nhất Phàm buồn bực quay về phòng.

Đã nói sẽ làm vận động trên giường mà, sao lại bỏ bom anh, hơn nữa, họ vừa mới về mà, lại đi đâu cơ chứ?

Mộ Nhất Phàm lập tức nghĩ hẳn là Chiến Bắc Thiên đi tới xưởng quân sự tìm đám Phan Nhân Triết tính sổ, dù sao thì đám người kia cũng là kẻ địch trong kiếp trước của Chiến Bắc Thiên.

Nếu giờ không tiêu diệt, đợi đến khi thực lực đám Phan Nhân Triết thăng lên một cấp, như thế sẽ rất khó tiêu diệt bọn chúng.

Mộ Nhất Phàm nghĩ tới đây, thở dài thườn thượt.

Được rồi!

Chuyện này quan trọng hơn làm vận động trên giường, vậy đợi nam chính giải quyết cho xong đám người kia, bọn họ sẽ vui vui vẻ vẻ mà say sưa làm một phen.

Mộ Nhất Phàm buồn bã ôm lấy cái gối của Chiến Bắc Thiên, dùng sức hôn chụt trên đó mấy cái, mới nhắm mắt đi ngủ.

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng xong cùng Trịnh Quốc Tông, anh liền xin Mao Vũ một hộp quà và hơn mười con cá chép rồi rời khỏi doanh địa của Chiến Bắc Thiên.

Vốn Mao Vũ không muốn đưa cá chép cho Mộ Nhất Phàm, dù sao thì đây cũng là vật tư người trong đội đi tìm về, thế nhưng sau khi nghe Mộ Nhất Phàm nói muốn tặng cho Chiến lão quân ủy, cậu ta không nhiều lời liền đưa cá cho Mộ Nhất Phàm, còn lấy thùng nước cho anh đựng.

Mộ Nhất Phàm ngồi xe Mao Vũ phái đi tới Chiến gia, vừa xuống xe liền nói với hai cậu lính gác tên mình, nói rõ mục đích mình tới.

Hai cậu lính này chính là hai cậu lính lần trước, cho nên lập tức vào nhà thông báo cho anh.

Mộ Nhất Phàm nhân lúc một cậu lính đi vào trong thông báo, vội hỏi cậu lính còn lại: “Chiến Nam Thiên có ở nhà không?”

Cậu lính trả lời gọn ghẽ: “Nhị thiếu gia không ở đây.”

Mộ Nhất Phàm nghe vậy liền thở phào.

Nếu hôm nay Chiến Nam Thiên cũng ở đây, như vậy chuyện sẽ trở nên khó khăn.

Nhất là khi anh còn chưa lấy lòng được Chiến lão gia đã bị Chiến Nam Thiên tố giác chuyện anh là tang thi, như vậy Chiến lão gia càng không cho phép anh ở bên Chiến Bắc Thiên.

“Ba ba! Ba ba!” Một giọng nói non nớt vui vẻ cắt ngang dòng suy nghĩ của Mộ Nhất Phàm.

“Tiểu thiếu gia, thiếu gia đừng chạy nhanh quá, cẩn thận ngã bây giờ.” Lão quản gia chạy đuổi theo phía sau.

Mộ Nhất Phàm nhìn hai chân Mộ Kình Thiên ngắn tũn chạy lạch bạch về phía mình, lòng mềm nhũn cả ra, mỉm cười đi tới bế lấy con trai mình: “Nhóc con, có nhớ ba không?”

“Nhớ ạ.” Mộ Kình Thiên ôm lấy cổ anh: “Nhớ lắm, nhớ lắm luôn.”

Thái Nguyên mỉm cười đi tới: “Ngày nào tiểu thiếu gia cũng nhắc tới cậu.”

Nói thật, nếu không phải tiểu thiếu gia quá giống Chiến thiếu tướng nhà họ, có lẽ ông đã nghi ngờ đứa bé này là con của Mộ Nhất Phàm, nếu không sao thằng bé chỉ nhắc tới ba ba, chứ chẳng đả động gì tới Chiến Bắc Thiên.

Mộ Nhất Phàm cười ha hả, hôn lên mặt bé con mấy cái.

Thật ra trong lòng anh cũng rất nhớ bé con, dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên kể từ khi bé con được sinh ra, hai ba con phải xa nhau lâu như vậy: “Chiến lão gia có nhà không ạ?”

Thái Nguyên cười nói: “Ông ấy đang ở trong đại sảnh.”

Giờ Chiến Quốc Hùng đang ngồi hậm hà hậm hực trong đại sảnh, cũng không vì lý do gì cả, chỉ là vừa nghe Mộ Nhất Phàm tới, bé con chẳng còn cần người cụ này nữa, chạy đi tìm ba ba.

Mộ Nhất Phàm quay đầu bảo cậu lính Mao Vũ phái đi mang thùng tới: “Chú Thái, số cá này là Bắc Thiên bảo cháu mang về, anh ấy đang bận việc quan trọng, phải mấy ngày nữa mới có thể quay về nhìn Chiến lão gia.”

“Thằng bé này thật có tâm.” Thái Nguyên cười híp mắt dẫn cậu lính đi vào nhà ăn.

Mộ Nhất Phàm bế bé con đi vào đại sảnh, thấy Chiến lão gia đang ngồi một mình, không nói cũng chẳng rằng mà ngồi trên sofa uống trà, anh vội vàng nói hai chữ đã luyện trong lòng đến ngàn lần ra: “Ông nội, cháu tới thăm ông này.”

Anh nghĩ, muốn đối phó với Chiến lão gia, nhất định phải mặt dày mày dạn như ngoài đời thực, nếu không sẽ không thu phục được ông.

Chiến Quốc Hùng tức giận liếc nhìn anh một cái: “Ai là ông nội của cậu.”

Ông tự rót cho mình một tách trà, lại phát hiện ra ấm đã hết trà.

Mộ Nhất Phàm thấy vậy, lập tức buông bé con ra chạy tới: “Ông nội, để cháu đi pha trà cho ông.”

“Cậu biết?” Vốn Chiến Quốc Hùng định gọi Thái Nguyên tới, nhưng đến khi thấy Mộ Nhất Phàm thành thạo thực hiện từng bước pha trà, bèn không ngăn cản anh nữa.

Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Quốc Hùng không nói gì, liền tự tìm đề tài nói: “Ông nội…”

Anh vừa kêu hai chữ này, đã bị Chiến Quốc Hùng cắt ngang: “Đừng gọi ta như vậy, cậu là người nhà họ Mộ, ta không chịu nổi.”

Mộ Nhất Phàm không cãi ông, cười híp mắt: “Vâng, thế gọi là anh Hùng.”

Chiến lão gia vừa nghe, thiếu điều phun hết nước trong miệng vào mặt anh: “Tuổi ta đủ để làm ông nội của cậu, cậu còn không biết xấu hổ gọi ta là anh, với cả, nếu cậu gọi ta là anh, chẳng phải Mộ Thiên kêu ta là bác sao? Không được, vai vế loạn hết rồi!”

“Cho nên, cháu gọi ông là ông nội là đúng rồi, bé con vẫn như cũ gọi ông là cụ, có phải không ạ?”

Chiến Quốc Hùng không nói lại anh, không buồn sửa cách xưng hô nữa.

Mộ Nhất Phàm nói tiếp: “Ông nội, phải mấy hôm nữa Bắc Thiên mới về thăm ông được.”

Chiến Quốc Hùng khẽ hừ một tiếng: “Vừa mới về thành B đã lại bận bận bịu bịu, không biết bận cái gì? Bận đến mức không có thời gian đến thăm người ông này nữa.”

“Cũng bởi mới về thành B nên mới có nhiều chuyện bận rộn, đợi mấy hôm nữa hết bận sẽ có thời gian về thăm ông ạ.”

Mộ Nhất Phàm ngồi hàn huyên với Chiến Quốc Hùng một hồi, đợi trà ngấm rồi, liền châm trà cho Chiến Quốc Hùng: “Ông nội, ông nếm thử trà cháu pha xem thế nào.”

Anh rất tự tin với kỹ năng pha trà của mình, bởi Chiến Quốc Hùng ngoài hiện thực từng khen không dứt lời tay nghề của anh.

Chiến Quốc Hùng nhấp một ngụm nhỏ, thưởng thức mùi trà thơm ngát tinh khiết, đúng là không thể không nói, tay nghề thằng nhóc này rất tốt.

Mộ Nhất Phàm đầy mong chờ hỏi: “Ông nội, thế nào ạ?”

Chiến Quốc Hùng nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của anh, nhạt giọng nói: “Tàm tạm.”

Mộ Nhất Phàm cười hì hì.

Anh biết Chiến Quốc Hùng là người trong ngoài bất nhất, tàm tạm có nghĩa là hài lòng với trà anh pha.

“Ông, có phải lâu lắm rồi ông không ra ngoài giải sầu không? Kiểu như đi ra hồ câu cá gì đó ấy.”

Mộ Nhất Phàm biết Chiến Quốc Hùng là người thích vừa câu cá vừa chơi cờ, cho nên mới hỏi như vậy.

Chiến Quốc Hùng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, chau mày nói: “Giờ đang là mạt thế, còn chỗ nào câu cá được nữa.”

Kể từ khi mạt thế, ông chưa từng rời thành B.

Huống hồ cơ thể già cả, kém thanh niên nhiều lắm, đâu thể vừa ra ngoài đánh tang thi, vừa nhìn thế giới bên ngoài.

“Ai nói không có ạ.”

Chiến Quốc Hùng vừa nghe vậy liền tỏ vẻ hứng thú: “Ở đâu?”

Mộ Nhất Phàm chỉ chỉ vào bể bơi: “Chúng ta có thể câu cá ở đó, hơn nữa, cháu còn có thể chơi cờ với ông.”

Chiến Quốc Hùng chau mày: “Cá đâu ra?”

Thái Nguyên vừa vào phòng nghe vậy, liền cười nói: “Có cá, có cá, cậu Mộ đây có mang hơn chục con cá tới, để tôi thả vào bể bơi cho lão gia.”

Chiến Quốc Hùng có chút ngạc nhiên, sau đó nhìn Mộ Nhất Phàm đầy sâu xa.

Chỉ e thằng nhóc này đã chuẩn bị từ trước, muốn tới lấy lòng mình, nếu không sao lại mang cả cá tới.

Mộ Nhất Phàm nhân lúc Chiến lão gia chưa phản đối, vội vã chạy đi bảo cậu lính trong biệt thự bố trí bên cạnh bể một chút, sau đó đỡ Chiến lão gia đi ra hưởng thụ hoạt động ngoài trời.

Chiến Quốc Hùng nhìn bàn cơ vây, trong lòng cảm thán, đã hơn nửa năm rồi ông không vừa câu cá vừa chơi cờ vây, ông cứ ngỡ cả đời này không còn cơ hội tận hưởng như vậy nữa.

“Có phải Chiến Bắc Thiên nói với cậu ta thích câu cá đánh cờ vây không?”

Mộ Nhất Phàm cười hì hì, không nói gì, ngồi xuống trước mặt Chiến Quốc Hùng nói: “Để cháu chơi với ông.”

“Dựa vào cậu á?” Chiến Quốc Hùng hừ nhẹ: “Cậu mà thua thì đừng có khóc nhè đấy..”

Mộ Nhất Phàm đáp lại ông: “Nếu như ông nội thua, thế ông phải giữ cháu lại đây ăn cơm, không được vì thua mà giở trò xấu đâu đấy.”

Chiến Quốc Hùng tức giận lườm anh một cái: “Còn lâu ta mới giở trò xấu.”

Thái Nguyên nhìn hai người cãi vã, cười híp mắt, trông họ hệt như ông cháu ruột vậy.

Đúng lúc này, một cậu lính đi tới: “Báo cáo, Thái quản gia.”

Thái Nguyên đưa mắt nhìn cậu lính: “Có chuyện gì?”

“Nhóm Thẩm thiếu gia tới thăm Chiến lão quân ủy ạ.”