Đệ Nhất Thi Thê

Chương 141: Chắt của tôi đâu rồi!




Bầy tang thi không giống như trước, hết tiến rồi lại lùi nữa, lần này chúng nó rời hẳn đường cái, bước từng bước quay trở lại nơi nó đến.

Mộ Nhất Phàm nằm bò trên vô lăng thở dài một hơi, nhắm mắt lại day day mi tâm.

Tôn Tử Hào, Lục Lâm, Chiến Bắc Thiên thấy trung giáo Chu lái xe tới đều xuống xe.

Trung giáo Chu trông thấy bọn họ, thở phào một hơi: “Ban nãy nguy hiểm quá, tôi cứ tưởng hôm nay sẽ bị chôn vùi trong thi triều rồi, không ngờ bọn tang thi lại đột nhiên xoay người đi, nói lại thấy, chuyện này kì thật đấy!”

Chiến Bắc Thiên nhìn Mộ Nhất Phàm ngồi trong xe, nhạt giọng nói: “Là do trung tá Chu may mắn.”

Trung tá Chu cười ha hả: “Mấy cậu định tới thành B sao? Cùng đi đi.”

Trong lúc họ nói chuyện, Mộ Nhất Phàm đi xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn dãy núi phía xa xa, loáng thoáng cảm nhận được ở đó có hơn một nghìn tang thi trung cấp trở lên đang nhìn bọn họ đăm đăm.

Nếu anh đoán không sai, thi triều này là do bọn chúng dẫn tới, tiếc là khoảng cách quá xa, anh không thể trông thấy dáng vẻ đám tang thi kia.

Ngoài ra, anh còn cảm giác được chúng đang chộn rộn, thể như muốn tấn công tới.

Mộ Nhất Phàm lườm về hướng dãy núi một cái, dập tắt ý nghĩ đấy của đám tang thi, hạ lệnh cho đám tang thi có dị năng trên núi, cho bọn chúng nhanh chóng rời đi.

Đám tang thi trên núi cảm nhận được có một tang thi cấp cao hơn đang uy hiếp mình, vội rút lui mấy bước.

Một tang thi cao cấp trong đó vỗ vỗ vai tang thi bên cạnh, nói: “Trang Tử Duyệt, đi thôi, tang thi kia cao cấp hơn chúng ta, giờ chúng ta không thể chống lại nó.”

Lại có tang thi cả giận mắng: “Mẹ kiếp, đều là tang thi với nhau cả, sao nó lại giúp con người.”

Trang Tử Duyệt nhìn chằm chằm vào tuyến quốc lộ 2 dưới chân núi, không cam lòng mà quay người, nhìn về phía bên kia, những tang thi khác cũng bắt đầu lên núi.

Thế nhưng, còn chưa đi được ba bước, Trang Tử Duyệt đã dừng lại, ngửa mặt lên trời gào to, tiếng gào mang theo bao niềm bi phẫn, bao trùm khắp dãy núi.

Đám tang thi xung quanh cũng bị lây nhiễm, ngẩng đầu lên trời gầm rú.

Ngay cả những tang thi đã đi xa cũng bị cộng hưởng, từng con từng con ngẩng đầu lên trời gào, xung quanh vang vọng tiếng tang thi gào thét, nhất là ở những nơi trống trải, tiếng vọng không ngừng dội lại, khiến những người nhát gan đều sợ hãi co mình lại.

“Đám tang thi kia bị làm sao vậy? Không đánh tới đây chứ?” Mấy người sống trong đội trung tá Chu căng thẳng hỏi.

Trung tá Chu nghe thấy tiếng kêu, vội nói: “Chiến thiếu tướng, đây không phải chỗ có thể ở lại lâu, chúng ta mau mau rời khỏi nơi này thôi.”

Chiến Bắc Thiên đưa mắt nhìn bóng lưng nhóm Mộ Nhất Phàm, nhạt giọng nói: “Lên xe đi.”

Tôn Tử Hào bước lên trước giành vị trí điều khiển, tránh cho cái mạng nhỏ của mình bị hủy trong tay Mộ Nhất Phàm.

Lục Lâm an vị ngồi bên cạnh ghế tài xế.

Mộ Nhất Phàm nhìn bốn phía, từ tiếng tang thi có thể nghe được sự phẫn nộ và không cam lòng của bọn chúng, thậm chí còn cả ý không muốn phục tùng anh.

Anh chau mày lại, sau đó xoay người ngồi vào xe.

Chiến Bắc Thiên dùng ánh mắt hỏi anh sao đám tang thi lại kêu như vậy.

Mộ Nhất Phàm lắc đầu, tỏ ý không muốn nhiều lời.

Đoàn xe lại một lần nữa tiến về phía Bắc, mãi tới khi đi cách hơn 20km, tiếng tang thi mới ngừng lại, mọi người mới cảm thấy không quá sợ hãi nữa.

Đoạn đường tiếp theo họ không bị tang thi quấy nhiễu, mấy trăm kilometre phía sau đi rất thuận lợi, dù có gặp tang thi, cũng chỉ có mấy nhóm nhỏ mà thôi, không có nhiều, dị năng giả có thể dễ dàng giải quyết chúng nó.

Để có thể đi đường, dọc đường Chiến Bắc Thiên chỉ cho mọi người ăn lương khô, hơn nữa bởi vì không đi thẳng vào thành mà đi theo một đường vòng lớn nên con đường xa hơn rất nhiều.

Đến khi đi tới khu vực thuộc quyền cai quản của thành B, đã là chuyện của hai ngày sau, hơn nữa, mọi người đều bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

Tất cả hoa cỏ cây cối đều lớn hơn, thậm chí đã có chút biến dị, khiến mọi người đều không nhận ra chúng là cái giống gì.

Bầu trời bị cây đại thụ cao vút che đi ánh nắng, khiến bọn họ có cảm giác như đang đi vào trong rừng sâu.

“Tăng tốc đi.” Chiến Bắc Thiên ra lệnh: “Dị năng hệ hỏa chuẩn bị tấn công cho tốt.”

Lục Lâm liền cầm loa phóng thanh hô với nhóm người trước mặt: “Tăng tốc, dị năng hệ hỏa chuẩn bị tấn công cho tốt.”

Hoa cỏ đều sợ lửa, cho nên lúc gặp dị năng giả hệ hỏa đều cuống cuồng rút lui, không dám lộn xộn nữa.

Đương nhiên, cũng không hoàn toàn vì chúng nó sợ dị năng giả hệ hỏa, mà vì chúng mới bị biến dị không bao lâu, vẫn không thể tự mình cản trở sự công kích của lửa.

Đến khi họ tới thành B, lại mất thêm nửa ngày nữa.

Ngoài thành B đã sớm xây dựng tường thành kiên cố, hơn nữa còn có hơn tám bức tường dày vây xung quanh. Trên bầu trời giăng đầy những dây kẽm nhỏ, không cho tang thi hoặc các loại động vật khác có cơ hội nhảy vào.

“Không hổ là thủ đô.” Tôn Tử Hào kinh ngạc nhìn mây trời như bị bao vây trong thành: “Thành B đã được bao quanh hết rồi.”

Lục Lâm nói: “Nên phòng thủ nghiêm ngặt một chút, nếu không gặp thi triều, biết chống đỡ thế nào đây.”

“Tôi chỉ thắc mắc, rốt cuộc người trong thành B làm cái gì mà trong thời gian ngắn có thể xây được nhiều tường rào cao như vậy, kiên cố như vậy.”

“Giờ nhiều dị năng giả, nhất là dị năng giả hệ thổ, có bọn họ rồi, muốn xây tường rào chỉ là chuyện nhỏ.”

Sau khi đoàn xe vào cổng thành, đều phải xuống xe làm kiểm tra, xác định không có vết thương, còn phải đưa vào khu cách ly nửa ngày, đến khi thực sự chắc chắn không có ai bị thi hóa mới thả ra, hơn nữa, còn phải giao một nửa số lương thực mới có thể vào thành.

Ra khỏi khu cách ly một cái, Mộ Nhất Phàm liền thở phào, cũng may mà bây giờ chưa có dụng cụ kiểm tra tang thi, nếu không anh không thể trà trộn vào thành B được.

Thế nhưng, chỉ mấy tháng nữa thôi, máy kiểm tra xuất hiện, anh không thể dễ dàng ra vào thành B được nữa.

Mộ Nhất Phàm lên xe, liền nói với Chiến Bắc Thiên: “Giờ đã tới thành B rồi, em phải về nhà một chuyến, mấy ngày nữa lại tới tìm anh.”

Chiến Bắc Thiên dịu dàng nói: “Biết tìm anh ở đâu chưa?”

“Biết, nhà họ Chiến dễ tìm bỏ xừ, tới trung tâm thành phố thì cho em xuống, à phải rồi, để em đưa con về trước, cho bố em gặp cháu.”

“Ừ.”

Sau khi tới trung tâm thành phố, đoàn xe liền dừng lại.

Mộ Nhất Phàm mở cửa xe nói: “Em đi trước đây.”

Chiến Bắc Thiên liếc mắt nhìn hai người ngồi ghế trước, không nói gì, đoạn gật đầu.

Chân trái Mộ Nhất Phàm vừa bước xuống xe, liền xoay người lại, bổ nhào về phía Chiến Bắc Thiên.

Tôn Tử Hào và Lục Lâm ngồi ghế trước trông thấy cảnh này qua gương chiếu hậu, liền kinh hãi, vội quay đầu lại, giận dữ mắng: “Mộ Nhất Phàm, anh muốn làm gì?”

Mộ Nhất Phàm không thèm để ý tới bọn họ, hôn chụt một cái lên khóe môi Chiến Bắc Thiên: “Đợi em tới tìm anh nhé.”

Tôn Tử Hào: “…………”

Lục Lâm: “………….”

Mịa nó!!

Đúng là chói mù mắt họ mà!!!!

Chiến Bắc Thiên nhếch môi lên: “Ừ.”

Mộ Nhất Phàm khẽ cười: “Cái đồ muộn tao.”

Tôn Tử Hào: “……………”

Lục Lâm: “…………”

Bọn họ đều trợn to mắt nhìn, lần đầu tiên nghe có người dùng “cái đồ muộn tao” để kêu lão đại của họ.

Hai người không nhịn được mà liếc về phía Chiến Bắc Thiên, thấy lão đại của mình không những không phát hỏa, lại còn nhìn Mộ Nhất Phàm đầy cưng chiều.

“Đừng có nhân lúc em không ở đây mà đi tán tỉnh dụ dỗ người khác đấy.”

Mộ Nhất Phàm không để ý tới hai người đã hóa đá, nói xong liền đóng cửa xe, tới chỗ Trịnh Quốc Tông tìm Mộ Kình Thiên.

Trịnh Quốc Tông biết Mộ Nhất Phàm sẽ đi, đồng thời còn dẫn con theo nữa, trong lòng hết sức không nỡ: “Chừng nào thì cậu mới tới thăm tôi.”

Ông không quen không biết ai ở thành B này, con trai lại không ở bên cạnh, chỉ mong Mộ Nhất Phàm có thể năng tới chơi với mình.

Huống hồ mấy tháng này ở bên nhau, ông đã coi Mộ Nhất Phàm như con trai mình, nếu không phải Mộ Nhất Phàm đi về nhà thì ông cũng muốn đi theo.

“Cũng phải đợi mấy chú được sắp xếp ổn thỏa rồi mới tới thăm được, chắc khoảng hai ba ngày nữa cháu tới thăm chú.” Mộ Nhất Phàm đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó nhỏ giọng nói bên tai Trịnh Quốc Tông: “Giúp cháu để ý tới Dung Nhan, đừng để cô ấy có cơ hội tiếp cận Chiến Bắc Thiên.”

Trịnh Quốc Tông cười nói: “Thằng nhóc này, cuối cùng cũng biết lo rồi.”

Mộ Nhất Phàm ngượng ngùng cười cười, ôm bé con qua, chào tạm biệt với Trịnh Quốc Tông, đợi đoàn xe đi rồi, anh mới đi về Mộ gia.

Chiến Bắc Thiên và Mộ Nhất Phàm mỗi người một ngả, dẫn đội mình quay về Chiến gia.

Đoàn xe vừa dừng tới trước cửa nhà họ Chiến, hắn liền trông thấy ông nội mình – Chiến Quốc Hùng được quản gia đỡ lấy, vội vã từ trong sân đi ra.

“Lão gia, ngài đi chậm thôi, đi chậm thôi.”

Chiến Bắc Thiên lập tức chào ông, hỏi: “Ông nội, thân thể ông thế nào rồi?”

Chiến Quốc Hùng trông thấy người cháu trai mà mình yêu thương nhất, gương mặt nghiêm túc lộ ra ý cười: “Khỏe, khỏe lắm, khỏe lắm, thấy cháu an toàn trở về, ông lại càng khỏe hơn.”

Lúc Chiến Bắc Thiên vào thành, ông đã nhận được tin tức, ngóng mãi đợi mãi, cuối cùng cũng đợi được cháu trai quay về.

Mao Vũ, Lục Lâm, Tôn Tử Hào, Hướng Quốc liền đi tới trước mặt Chiến Quốc Hùng, giơ tay chào ông theo nghi thức quân đội: “Chào Chiến lão quân ủy ạ.”

Chiến Quốc Hùng mỉm cười, sau đó ánh mắt không ngừng nghía tới ngắm lui sau lưng bọn họ, nhưng không thấy người mà ông muốn gặp nhất.

Ông nghi hoặc nhíu mày lại: “Người đâu rồi?”

Chiến Bắc Thiên nhíu mi: “Ai cơ ạ?”

Chiến Quốc Hùng không để ý tới hắn, đi thẳng qua chỗ họ, đi tới xe Chiến Bắc Thiên ngồi, cúi đầu nhìn một chút, nhưng bên trong không có ai.

Ông sốt ruột xoay người: “Chắt của ông đâu?”

Chiến Bắc Thiên: “…………..”

Chiến Quốc Hùng lại nói: “Nửa tháng trước, Phạm Kinh Long về nói với ông, cháu có một đứa con trai ba tuổi, sao không thấy cháu dẫn về?”

Ngay lập tức, ông nghĩ tới điều gì đó, lo lắng nói: “Chẳng lẽ cháu của ông trên đường đã…”

“Không phải đâu ạ.” Chiến Bắc Thiên cắt đứt lo lắng vẩn vơ của ông.

Chiến Quốc Hùng thở phào nói: “Không phải là tốt rồi, không phải là tốt rồi, thế nó đâu?”

Ông ngóng trông chắt mình mãi, ngóng hơn nửa tháng rồi, nhưng không thấy thằng bé đâu, sao có thể không thấy hụt hẫng cơ chứ.

Chiến Bác Thiên chau mày: “……………”

Quản gia đứng bên cạnh Chiến Quốc Hùng cười nói: “Thiếu gia, cậu cũng đừng thả thính lão gia nữa, lão gia ngóng tiểu thiếu gia từ rất lâu rồi.”

“Đúng đó.” Chiến Quốc Hùng tức giận trừng mắt nhìn Chiến Bắc Thiên.

Chiến Bắc Thiên thản nhiên nói: “Con cháu theo mẹ về nhà ngoại rồi.”

Mao Vũ: “……………”

Hướng Quốc: “……………..”

Lục Lâm: “……………”

Tôn Tử Hào: “…………..”

Mong là sau khi Chiến lão quân ủy biết chân tướng sẽ không bị phát bệnh tim!