Đệ Nhất Thi Thê

Chương 1: Đại thiếu




Nếu bỗng dưng xuyên vào tiểu thuyết do chính bản thân mình sáng tác thì phải làm cái gì bây giờ?!

Nếu bỗng dưng xuyên vào tiểu thuyết mạt thế do chính mình tự viết biến thành một con tang thi vương thì phải nên làm gì?!

Nếu con tang thi này lại là kẻ đầu sỏ giết hại nam chủ trong truyện, nam chủ cường thế trùng sinh trở về phía trước mạt thế để báo thù, thì càng phải nên làm gì a?!

Mộ Nhất Phàm vô duyên vô cớ xuyên vào tiểu thuyết mạt thế do chính bản thân mình tự sáng tác, sau khi buồn rầu một ngày một ngày một đêm đã nhẫn tâm đưa ra quyết định mang tính chất lịch sử, vào thời khắc nam chủ trùng sinh sẽ một dao nhanh gọn đem hắn thủ tiêu!

Căn cứ theo tình tiết tiểu thuyết, nam chủ sau khi chết sẽ mang theo không gian tuỳ thân trùng sinh trở về trước mạt thế một tháng, cũng chính là ngày 4 tháng 5 năm 2014.

Tại một ngày này nam chủ khi chưa trùng sinh sẽ tới nghĩa trang Thuỷ Hương thôn tại G thị để tế bái chiến hữu đã mất của hắn, không ngờ lại bị kẻ khác mai phục ám sát khiến thân thể trúng đạn, hôn mê ở bên trong núi hoang, một lần nữa tỉnh lại cũng là lúc linh hồn đã trùng sinh.

Mộ Nhất Phàm nghĩ đến đây liền nhanh chóng lấy ra điện thoại nhìn lướt qua con số ở màn hình, thời gian hiển thị là 8 giờ 27 phút, ngày 4 tháng 5 năm 2014.

Sắc mặt hắn không khỏi đại biến, cuống quít nắm lấy chùm chìa khoá xe đang nằm ở trên bàn, chạy xuống gara biệt thự.

“Đại thiếu?! Cậu muốn đi đâu?!”

Một đạo thanh âm nôn nóng ngăn trở bước chân của Mộ Nhất Phàm.

Mộ Nhất Phàm quay đầu nhìn lại thì thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang màu xám đang đứng trước cổng biệt thự, trên mặt mang theo một đôi kính cận nạm vàng trông vô cùng tri thức, giống như học sĩ nghiên cứu, bất quá trong tay lại cầm theo một hòm thuốc bằng gỗ lim.

Hắb ừ kí ức của thân thể này biết được người đàn ông trung niên trước mắt tên là Lý Thanh Thiên, thầy thuốc tư nhân của Mộ gia.

Lý Thanh Thiên theo thói quen đưa tay đẩy gọng kính lên trên, mỉm cười đến gần nói: “Đại thiếu! Tôi tới kiểm tra sức khoẻ cho cậu!”

Khoé môi của Mộ Nhất Phàm không khỏi vẽ lên một độ cong quỷ dị sau khi nghe được lời nói của hắn.

Lúc trước vì lười phí thời gian đặt tên cho nhân vật trong truyện, hắn liền trực tiếp dùng tên của bạn bè ngoài đời đặt cho bọn họ, chủ nhân thân thể này cùng hắn giống nhau tên là Mộ Nhất Phàm, là con trai trưởng của thượng tướng Mộ Duyệt Thành, sau khi tốt nghiệp quân đội đã tham gia tuyển nhập vào bộ đội đặc chủng, hơn nữa là còn ở chung phân đội với nam chủ.

Tên của nam chủ cũng là tên của người bạn thanh mai thân nhất trong cuộc đời Mộ Nhất Phàm, nam chủ ưu tú hơn chủ nhân thân thể này ở rất nhiều phương diện, liên tục thăng cấp, được cấp trên coi trọng, cấp dưới kính phục, nên làm cho Mộ Nhất Phàm lòng dạ hẹp hòi lúc trước đố kị hận, thường ở lúc nam chủ thực thi nhiệm vụ âm thầm ngáng chân, cũng cùng y gieo xuống ân oán.

Không lâu về sau Mộ Nhất Phàm trong lúc làm nhiệm vụ bị thương, tình cờ phát hiện ra bản thân hắn đã mắc bệnh ung thư xương, không thể không rời khỏi quân bộ để trở về nhà điều trị bệnh tình, may mắn hắn chỉ mới là ung thu xương thuộc giai đoạn đầu, có thể thông qua dược vật hoặc giải phẫu để chữa khỏi ung thư.

Bất quá, đứa em trai cùng cha khác mẹ của hắn lại âm thầm mưu chuộc người tiêm vào trong cơ thể hắn một loại vi rút đáng sợ, khiến Mộ Nhất Phàm ở tại mạt thế biến thành một con tang thi người không giống người, quỷ không giống quỷ.

Mà Lý Thanh Thiên chính là kẻ tiêm virus vào cơ thể hắn!

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần, bất động thanh sắc quan sát bàn tay đang cầm chùm chìa khoá, hắn phát hiện móng tay của hắn hiện tại đã biến thành màu xám, đây chính là dấu hiệu tang thi hoá, đồng thời cũng thuyết minh hắn vô năng lực thay đổi sự thật bản thân sắp biến thành tang thi.

Bất quá chỉ cần có thể diệt trừ được vai nam chính trong sách, hắn có lẽ sẽ có thể trở lại hiện thực.

“Tôi có việc muốn ra ngoài một chuyến nên ông...”

Mộ Nhất Phàm tựa hồ nghĩ đến điều gì, ánh mắt chợt lóe nói: “Buổi tối ông lại chạy qua đây một chuyến thay tôi kiểm tra thân thể đi!”

Lý Thanh sửng sốt một vài giây liền ôn hòa cười nói: “Được thôi!”

Mộ Nhất Phàm nhìn thùng thuốc của lão hỏi: “Trong hòm thuốc của ông có trang bị khẩu trang y tế không?! Nếu có thì cho tôi mượn dùng!”

“Có!”

Lý Thanh Thiên vội vàng từ trong hòm thuốc lấy ra một cái khẩu trang y tế màu trắng đưa đến.

Mộ Nhất Phàm cũng không nhiều lời, vội vàng mang lên khẩu trang cùng kính râm rồi lái xe rời đi...