Đợi thang máy đi rồi, anh liếc một vòng, thấy thang bộ ở ngay góc bèn men theo đó lên lầu.
'Tầng năm bệnh viện. Trong phòng chăm sóc đặc biệt.
Một người đang nằm bất động trên giường bệnh, trên cơ thể cắm đủ loại thiết bị, máy thở oxy, treo bình truyền dịch.
Trước cửa phòng có ba đứa trẻ đang khóc nấc, một người phụ nữ ngoài bốn mươi chau mày đi đi lại lại, tâm trạng bất an như kiến bò trên chảo nóng.
Lưu Lệ cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, chồng cô chỉ bị cảm, sau khi tiêm một mũi sài hồ vào tĩnh mạch thì thành người thực vật, mãi không tỉnh lại.
Nhìn hai đứa trẻ vẫn còn quá nhỏ, đang khóc không ngừng, cô ta cảm thấy cũng cảm thấy bầu trời như muốn sụp đổ.
Cửa thang máy mở, Triệu Thu Yên dẫn đầu mọi người đi ra khỏi thang máy.
Lưu Lệ thấy có người tới, lập tức chạy qua, cô ta liếc mắt đã nhận ra Lưu Ngọc Đình: "Cô nói hôm nay lãnh đạo của các cô tới, lãnh đạo đâu?"
Triệu Thu Yên đi tới: "Tôi là lãnh đạo, có chuyện gì thì chị cứ nói với tôi." Oa~
Lưu Lệ vừa nghe xong liền ngã gục xuống đất khóc nức nở: "Các người hại chồng tôi thành ra như vậy, các người phải cứu anh ấy.”
“Nếu không có anh ấy thì cả nhà tôi sẽ xong đời." Triệu Thu Yên nhìn người phụ nữ khóc lóc thê thảm, cô ấy cũng rất khó chịu, vừa định an ủi vài câu, thì Tiêu Thanh Phong đi tới trước mặt người phụ nữ, quát
lớn: "Đừng khóc nữa! Bây giờ không phải lúc để khóc than."
Lưu Lệ nghe thấy hai chữ khóc than thì tức đến mức chửi người: "Anh nói cái gì thết”
“Chồng tôi còn chưa chết! Khóc than cái gì mà khóc than.” Tiêu Thanh Phong lạnh lùng nói: "Thành ra như vậy thì khác gì chết?” “Từ bỏ điều trị đi, chúng tôi đền một triệu.”
“Nếu cô cứ tiếp tục điều trị, chúng tôi sẽ không quan tâm nữa, một xu cũng không đền."
Triệu Thu Yên nhíu mày, trong cuộc họp đã nói là hai triệu, vì nhà họ còn ba đứa trẻ, sao Tiêu Thanh Phong đột nhiên lại giảm đi một triệu.
Quan trọng là lần này phải xử lý nhanh chóng, nếu không bị giới truyền thông nghe tin, thổi phồng lên thì loại thuốc mới nghiên cứu được dù có cải tiến thế
nào cũng sẽ trở thành phế phẩm.
Tiêu Thanh Phong đã phá hỏng kế hoạch ban đầu của cô ấy, cô ấy đang định mở miệng thì đã bị cắt ngang.
Lưu Lệ gào lên: “Anh muốn ép chồng tôi chết.”
“Anh có phải là người không, tại sao lại từ bỏ, nhất định phải tiếp tục điều trị cho chồng tôi."
Biểu cảm của Tiêu Thanh Phong lạnh lùng: "Nếu cô chọn tiếp tục điều trị, thì tôi sẽ kiện ra toà.”
“Tôi nghi ngờ chồng cô có bệnh nền, là do vấn đề sức khỏe của chồng cô chứ không phải do thuốc của chúng tôi gây ra.”
“Cuối cùng cô sẽ không được nhận một xu nào!"
Lưu Lệ gần như phát điên: "Anh muốn ép chồng tôi chết, các người đúng là ma quỷ! Không cho người khác sống!”
“Các người cút đi, cút đi!”
“Tôi sẽ kiện các người, tôi không tin luật pháp không xử lý được các người!"
Lý Trường Thanh không thể đứng nhìn được nữa: "Để tôi xử lý!"
Vừa rồi anh đã tới, kịp thấy được cảnh tượng tàn nhãn do Tiêu Thanh Phong gây ra, đây đâu phải cách giải quyết, đây là dựa vào quyền thế để ép người khác. nghe lời!
Anh giải quyết á?
Tiêu Thanh Phong khinh thường nói: "Một tài xế mà có tư cách nói chuyện sao?”
“Anh có thể đàm phán được mức giá thấp hơn một triệu không?”
Lý Trường Thanh từng chữ một nói: “Đương nhiên có thể, tôi giải quyết còn gọn gàng hơn anh đấy.”
Tiêu Thanh Phong nhìn Lý Trường Thanh như nhìn một thằng ngốc.
Một triệu là mức giá do mấy tên tay chân của anh ta tính đi tính lại nhiều lần, giảm thiểu thiệt hại xuống mức thấp nhất.
Lý Trường Thanh vậy mà dám khoác lác, Tiêu Thanh Phong khó chịu nói:
"Nếu anh đàm phán được mức giá thấp hơn một triệu, thì tôi chính là thằng, tôi coi thường nhầm người!!"
Lý Trường Thanh chỉ vào Tiêu Thanh Phong: "Tôi sẽ chứng minh cho anh thấy là anh mùi”
Vừa rồi Triệu Thu Yên đã rất thất vọng với cách xử lý của Tiêu Thanh Phong, Lý Trường Thanh vậy mà cũng muốn đàm phán, cô ấy vội vàng ngăn cản: "Đừng đàm phán nữa, mấy anh cứ thế này thì không kiểm soát được tình hình mất!"
Lý Trường Thanh rất tự tin: "Cô yên tâm đi, đảm bảo không tốn một xu nào, có thể giải quyết ổn thỏa."