Thấy Triệu Thu Yên không tin, Diệp Trường Thanh chỉ vào chiếc xe đỗ đằng xa: "Cô thấy chiếc xe kia không?”
“Lưu Thụy làm tài xế, đưa tôi tới đây."
Triệu Thu Yên lắc đầu nhẹ: "Càng nói càng vô lý, tôi thực sự không nhìn nổi nữa”
“Tổng giám đốc Lưu làm tài xế cho anh, anh đúng là dám nghĩ thật.”
“Hôm nay tôi nhất định phải vạch trần lời nói dối của anh, đi, chúng ta đến xem xem ai lái xe."
Cô ấy vừa định đi qua, thì chiếc xe đã chạy tới, dừng lại trước mặt hai người.
Lưu Thụy bước xuống xe.
Triệu Thu Yên há hốc miệng, không thể tin được nhìn Lưu Thụy. Quả thực là Tổng giám đốc Lưu.
Chẳng lẽ những gì Diệp Trường Thanh nói là thật?
Lưu Thụy lái xe đưa Diệp Trường Thanh tới?
Chán các website khác lấy cắp quá nhiều quá. Bên mình sẽ ra chậm lại các chương.
Các bạn vào mê truyện hot.vn hoặc truyen.azz.vn thì mới có bản full đầy đủ và hơn chục chương sớm nhất nhé.
Vào google gõ Truyện Azz hoặc Mê truyệnhót nhé các bạn.
Ngay lúc cô ấy đang kinh ngạc, Lưu Thụy đi đến cửa sau, kéo cửa xe ra, một tay che trên nóc xe.
Kính cẩn nói: "Mời chủ tịch Triệu, Diệp thần y lên xe."
Triệu Thu Yên cảm thấy như đang nằm mơ, thái độ của Lưu Thụy hoàn toàn giống như một tài xế.
Nhưng Lưu Thụy lại là người mà nhà họ Triệu cô ấy phải ngước nhìn. Thế mà lại làm tài xế cho Diệp Trường Thanh. Cô ấy kinh ngạc đến mức đầu óc trống rỗng, cả người như chết lặng.
Diệp Trường Thanh cười nói: "Tổng giám đốc Lưu, không đi à, bạn gái tôi nghe nói anh làm tài xế cho tôi.” “Đặc biệt đến để chào hỏi."
Lưu Thụy vội vàng tiến lên bắt tay Triệu Thu Yên: "Chủ tịch Triệu, hôm nay ở trước cửa nhà tôi đều là hiểu lâm.”
“Cô đừng để bụng, hôm kia là sinh nhật mẹ cô, ba tôi sẽ đích thân đến tặng quà sinh nhật.”
“Đồng thời cũng sẽ bày tỏ sự ủng hộ đối với cô."
Triệu Thu Yên nắm tay Lưu Thụy, vô cùng xúc động, ông cụ đích thân đến chúc thọ, quả thực là vinh dự lớn lao.
Chỉ bằng điểm này thôi, tiệc sinh nhật của mẹ cô ấy đã đủ long trọng rồi.
"Làm phiền ông cụ phải chạy một chuyến, cảm ơn ông cụ, chúng tôi nhất định sẽ nhiệt liệt chào đón.”
“Cũng cảm ơn anh đã đưa Diệp Trường Thanh đến đây, vất vả rồi."
“Lưu Thụy càng thêm khiêm tốn: "Được lái xe cho Diệp thần y, là vinh hạnh của tôi.”
“Cô không cần khách sáo."
Hai người khách sáo một hồi, Diệp Trường Thanh bảo Lưu Thụy trở lại xe chờ.
Anh dẫn Triệu Thu Yên đi về phía cổng nhà họ Vương: "Có lẽ tôi có cách để gặp được Vương Trung Nhạc.”
"Chúng ta thử xem."
Anh dám nói như vậy là vì trong tay có một tấm danh thiếp bằng ngọc của nhà họ Lưu.
Anh tin rằng nhà họ Vương sẽ nể mặt.
Triệu Thu Yên nhớ đến tấm danh thiếp mà Diệp Trường Thanh đưa ra: "Ý anh là tấm danh thiếp đó sao?"
Diệp Trường Thanh lấy danh thiếp ra đưa cho Triệu Thu Yên: "Đúng vậy, chính là tấm này, cô cầm đi thử xem."
Triệu Thu Yên nhận lấy tấm danh thiếp, vuốt ve trong tay. Trời đã tối.
Không nhìn rõ tấm danh thiếp trông như thế nào, nhưng sờ vào rất thích, mát lạnh, mịn màng.
"Danh thiếp bằng ngọc, hình như tôi chưa từng nghe nói đến, tôi sẽ thử xem."
Bây giờ cô ấy rất tin tưởng Diệp Trường Thanh, đồng thời cũng rất tò mò về anh.
Cô ấy tưởng mình đã hiểu rõ Diệp Trường Thanh, không ngờ Diệp Trường Thanh lại khiến cô ấy bất ngờ.
Con người này dường như mang theo một màu sắc bí ẩn, khiến cô ấy muốn tiếp tục khám phá.
Cầm tấm danh thiếp đi đến cửa, đưa cho bảo vệ: "Xin chào, tôi là Triệu Thu Yên, tôi muốn gặp tổng giám đốc Vương."
Bảo vệ không nhận, trực tiếp từ chối: "Tôi đã nói với cô bao nhiêu lần rồi, cô không hiểu sao?”
“Tổng giám đốc Vương đang tiếp khách quý.”
“Không gặp bất kỳ ai, mời cô về đi!"