“Không được!” Nhưng mà Dương Như Tuyết lại lắc đầu từ chối ngay tại chỗ.
“..” Tân Phong sửng sốt, không ngờ Dương Như Tuyết lại cự tuyệt như thế, tiếp tục nói: “Tám vạn có được không?”
“Năm vạn thôi?” “Không được!”
“Như Tuyết, chỉ cần ba vạn thôi được không?” Tân Phong nhìn Dương Như Tuyết nói.
“Một đồng cũng không được.”
Dương Như Tuyết còn lắc lắc đầu, đôi mắt xinh đẹp đầy kiên quyết nói: “Tôi đã cho anh mười vạn tiền đặt cọc, tất cả mọi chuyện trong thời gian này đều dựa theo hợp đồng mà làm. Nửa năm nữa khi hợp đồng ở rể của anh kết thúc, tôi sẽ chia chín mươi vạn tiền thù lao kia cho anh, không thiếu một đồng”
“Thế nhưng bây giờ tôi phải nhắc nhở anh một câu, nửa năm tới anh không nên có suy nghĩ gì khác, lại càng không nên có ý gì với tôi.”
Nói xong câu cuối cùng, gương mặt Dương Như Tuyết lại lạnh lẽo.
Không hổ là người phụ nữ làm tổng giám đốc, nói đến giao dịch đều sẽ lạnh lùng vô tình.
“Như Tuyết, cô như thế cũng cứng nhắc quá đi. Cô giàu nứt đố đổ vách, nếu không muốn cho thì cũng có thể cho tôi mượn trước được chứ?” Tân Phong cạn lời, nói.
Vốn đang cho rằng Dương Như Tuyết trả lời mình dứt khoát như thế thì cũng có thể bỏ ra cho mình một số tiền, không mười thì tám vạn cũng được, không ngờ cô lại là người vắt cổ chày ra nước.
“Tôi nói, không được có suy nghĩ gì khác với tôi, anh còn chạy theo hỏi vay tiền tôi, nghe có được không?” Dương Như Tuyết nhắc lại một lần, còn hỏi ngược lại Tân Phong một câu.
Nói xong, Dương Như Tuyết không để ý đến Tân Phong nữa mà quay người đi ra ngoài.
Nhìn bóng dáng Dương Như Tuyết rời đi, Tân Phong bất đắc dĩ không biết nói gì.
Đây là lần đầu tiên hắn thấy một người phụ nữ như thế, không chỉ tiền cho mình thì thôi, giàu như thế này cho mình vay một chút sẽ chết sao?
Vừa nghĩ đến việc trước đó mình đã đồng ý với Tôn Lệ, sẽ vay tiền để trả nợ cho cô ấy, Tân Phong chỉ có thể đi tìm biện pháp khác.
Đại trượng phu nói là làm!
Chuyện đã đồng ý thì phải làm được, nhất là chuyện đã đồng ý với phụ nữ.
“Được rồi, mình biết khám bệnh, biết châm cứu, mình có thể ra ngoài đường, làm một bác sĩ ngao du bốn phương bày sạp khám bệnh cho mọi người.”
Đột nhiên, đúng lúc đó trong đầu Tân Phong nảy ra một ý tưởng, có vẻ như hẳn đã tìm được cách để phát tài.
Nghĩ ra rồi thì phải hành động.
Tân Phong lập tức quyết định chuẩn bị một ít dụng cụ, đợi đến khi màn đêm buông xuống thì sẽ vào chợ đêm bày sạp để khám bệnh cho người ta.
Nếu như khám bệnh thì cần có kim châm thì nhất định phải có một bộ, ít nhất phải là một bộ châm bằng bạc.
Còn nữa, bày sạp cũng cần có một cái bàn, túi tiền, cùng với một ít đồ dùng khác nữa.
Tân Phong đi vào phòng ngủ cho khách, ghi lại hết tất cả những thứ mình cần dùng xuống giấy.
Nửa tiếng sau, Tân Phong đi từ trong phòng ra, rời khỏi biệt thự Thiên Cẩm, tới chợ đồ dùng phía tây thành phố, mua hết tất cả những thứ mình cần.
Hoàng hôn xuống, đèn lên rực rỡ.
Bóng dáng Tân Phong xuất hiện ở cổng tây phố Bát Vương.
Đây là một con phố nổi tiếng của thành phố Lỗ Na, ngoại trừ hai bên đường toàn là những kiến trúc kiểu cổ ra còn có đầy những hàng quán vỉa hè.
Có thể nói là loại người gì cũng có, mua bán gì cũng có.
Có người mua thuốc tăng lực!
Có người mua đồ ăn vặt!
Cũng có người mua tranh chữ!
Thậm chí còn có người ngồi ở một góc đường làm thầy tướng số, xem không chuẩn không lấy tiền.
Mỗi người có một cách kiếm tiền riêng.
Tân Phong lấy đồ dùng mà mình đã mua ra, cầm một miếng vải trảng, dùng bút lông viết lên tám chữ vừa to vừa đậm: “Thần y chữa bệnh, cải tử hoàn sinh!”
Sau đó, Tân Phong treo vải trắng lên hai bên sạp, ngay dưới tấm vải trắng, anh lấy một băng ghế ra ngồi xuống, đợi khách hàng tới cửa.