Tân Phong nói theo lời của Dương Như Tuyết.
Nghe thấy lời của Dương Như Tuyết và Tân Phong nói, ông cụ Dương lần lượt nhìn hai người họ.
Sau đó, ông cụ Dương cũng không quan tâm ánh mắt của người nhà họ Dương, đặt tay của Tân Phong và Dương Như Tuyết lên nhau.
“Tiểu Phong, Như Tuyết, các con trẻ tuổi có ý của mình, ta cũng có ý của ta, hai con đã không vội chuyện cưới xin, vậy thì ta cũng sẽ không ép buộc các con."
"Nhưng mà, còn có chuyện này ông nội phải nói trước với các con, sau khi kết hôn phải sinh thật nhiều con, mà ông nội có một yêu cầu nhỏ, hy vọng trong đó có một đứa cháu trai họ Dương!"
Khi ông cụ Dương nói những lời này, những người nhà họ Dương ở xung quanh đều há hốc mồm tại chỗ.
Mặt của Dương Như Tuyết biến sắc, cũng chết lặng tại chỗ. Ngay cả sinh con mà ông nội cũng nghĩ tới rồi!
"Ông nội, ông đang nói gì vậy, bát tự còn chưa viết mà."
Vừa nói sinh em bé, cho dù là nữ tổng giám đốc xinh đẹp như Dương Như Tuyết cũng chịu không nổi đỏ mặt, hờn dỗi nói một câu.
"Chưa viết thì thế nào, không phải các con đều tốt hay sao, chỉ thiếu mỗi cái đám cưới, các con có thể không tổ chức đám cưới. Nhưng có chửa trước khi kết hôn, ta cũng sẽ không phản đối, ông nội con là một ông lão tiến bộ."
Ông cụ Dương cũng không nhìn Dương Như Tuyết đỏ mặt, nói xong quay đầu lại nhìn Tân Phong, hỏi: "Tiểu Phong, con là đàn ông tự con nói xem có đồng ý yêu cầu nhỏ này của ông không?"
Đối mặt với màn tự biên tự diễn này của ông cụ Dương, Tân Phong lại cảm thấy cũng không có gì.
Tính tình của ông cụ Dương không giống với người bình thường, cảm giác càng giống với ông lão bướng bỉnh, không tôn trọng người trẻ.
Tân Phong ngay lập tức mỉm cười, nói: "Ông nội, con hoàn toàn không có vấn đề gì, chỉ cần Như Tuyết có thể sinh thêm mấy đứa con, con sẽ cho một đứa để họ Dương, còn tên gọi thì ông nội là người đặt."
Đồng thời, ánh mắt của Tân Phong quét về phía dáng người trước sau lồi lõm của Dương Như Tuyết.
Thật ra thì nếu Dương Như Tuyết đồng ý, Tân Phong hoàn toàn không ngại hy sinh bản thân của mình cho cô chút nào.
Vừa nghe Tân Phong đồng ý, ông cụ Dương cười toe toét: "Tốt, tốt lắm, cháu rể ngoan của ta, con có lòng với lão, lão nhận con là cháu rể của mình."
"Con đừng đi, ở lại ăn cơm cùng với mọi người đi."
"Vâng, nghe sắp xếp của ông nội."
Tuy nhiên, đầu này làm cho ông cụ Dương vui vẻ thì đầu kia Tân Phong lại bắt gặp ánh mắt giết người của Dương Như Tuyết đang nhìn chằm chằm mình.
Dương Như Tuyết không thể tưởng tượng được Tân Phong sẽ làm trò trước mặt nhiều người như vậy. Nói bảo cô sinh nhiều con.
Tên này quên mất mình chỉ là kẻ giả mạo rồi sao?
Nhưng mà, lúc này Tân Phong coi như không nhìn thấy cặp mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mình của Dương Như: Tuyết.
"Ông à, ông ra quyết định như vậy mà không cân nhắc sao? Như Tuyết tài mạo vô song sao có thể gả cho thằng nhóc này được, nghe nói hắn vẫn là tên vác gạch đấy."
Tiếp đó, bà lão Dương nhíu mày đi đến, nói một câu: "Thật ra thì gần đây tôi đã nhờ bà mối tìm một người phù hợp cho. Như Tuyết, nghe nói công tử Triệu gia Triệu Minh Huy là một người không tồi, cậu ấy bỏ ra ba ngàn vạn sính lễ để cưới Như Tuyết làm vợ đấy."
Lời này nghe như tiếc cho Dương Như Tuyết nhưng trên thực tế bà lão Dương không muốn cho cô tìm người đến ở rể, càng hy vọng cô gả ra ngoài hơn.
Bởi vì một khi Dương Như Tuyết tìm người ở rể, về sau sẽ không có ai lay động được vị trí tổng giám đốc của cô.
Tổ huấn của nhà họ Dương quy định, con gái nhà họ Dương một khi tìm được rể thì sẽ có quyền thừa kế giống như: đàn ông.
Mà bà lão Dương luôn trọng nam khinh nữ, từ nhỏ đã không thích Dương Như Tuyết.
Ở trong mắt bà, người thừa kế gia tộc thích hợp nhất không phải là Dương Như Tuyết của chỉ thứ nhất.
Mà là người của chỉ thứ hai.
"Sính lễ cái gì, tôi nói gả Như Tuyết ra ngoài khi nào, hiện giờ nhà họ Dương do tôi làm chủ, bà già như bà đừng xen vào. Tân Phong có thể từ quỷ môn quan nhặt cái mạng của tôi trở về cũng đủ để chứng minh cậu ấy là người ưu tú, dư sức đảm nhận vị trí con rể nhà họ Dương." Ông cụ Dương không vui nhìn bà lão Dương, nói.
Trong lời nói của ông cụ Dương lộ ra vẻ uy nghiêm.
Bà lão Dương biết tính tình của ông cụ, chỉ có thể tạm thời hậm hực bỏ qua, không nói thêm gì nữa.