Đệ Nhất Tang Thi

Chương 65: Thi hóa.




Sáng hôm sau tỉnh dậy, Chiến Bắc Thiên không còn ở bên cạnh, Mộ Nhất Phàm cũng không để tâm, nhưng chuyện hôm qua Chiến Bắc Thiên không trả lời câu hỏi cuối cùng của anh, lại khiến anh khó tránh khỏi có chút khó chịu.

Thế nhưng, bọn họ cũng chỉ mới biết nhau hơn nửa tháng, sao nam chính có thể có cảm tình với anh nhanh như vậy được, giờ thái độ hắn ôn hòa hơn nhiều, vậy đã là thay đổi tốt lắm rồi.

Anh không thể quá tham lam, muốn nam chính đối tốt với mình như Chiến Bắc Thiên ngoài đời thực, đó là chuyện không thể nào.

Mộ Nhất Phàm nằm trên giường một hồi, nghiêng người sang bên cạnh, vươn tay ra muốn cầm điện thoại trên tủ đầu giường để xem giờ, đột nhiên phát hiện, động tác mình hơi chững lại một chút.

Anh dừng động tác lại, nghi ngờ nhìn tay mình.

Ban nãy không phải lỗi giác của anh đấy chứ? Dường như động tác của anh không được linh hoạt như bình thường.

Mộ Nhất Phàm tiếp tục cầm lấy điện thoại, đột nhiên, ngón tay trở nên cứng ngắc, lúc gấp xuống có chút khó khăn, hơn nữa, trong khoảnh khắc cầm điện thoại lên, bởi vì ngón tay anh không có lực, điện thoại lỏng ra mà rơi ra từ lòng bàn tay, rơi xuống tủ đầu giường.

Anh kinh hãi nhìn cảnh tượng này, mất một lúc lâu vẫn chưa lấy lại được tinh thần.

“Mộc Mộc, đã dậy chưa?” Chiến Bắc Thiên gõ cửa một cái, sau đó đi tới, thấy Mộ Nhất Phàm đang ngồi đần mặt nhìn tủ đầu giường, nghi hoặc hỏi: “Làm sao thế?”

Mộ Nhất Phàm lấy lại tinh thần: “Không..”

Chữ “việc” phía sau kẹt lại trong cổ họng anh, làm thế nào cũng không phát ra được, giọng anh cũng vô cùng khàn khàn, tựa như bị cảm nặng, cả giọng nói đều trầm xuống.

Mộ Nhất Phàm cả kinh trong lòng.

Đây là dấu hiệu anh sắp biến thành tang thi, nói rõ anh sắp hoàn toàn biến thành một tang thi không có chút ý thức nào.

Chiến Bắc Thiên không để ý tới giọng của anh bị làm sao, ai cũng vậy, lúc mới tỉnh dậy giọng đều khàn khàn, đây là chuyện vô cùng bình thường.

“Xuống nhà ăn sáng đi.”

Hắn nói xong liền rời khỏi phòng.

Mộ Nhất Phàm ngồi dậy, cũng may là thân thể vẫn như trước đây, chưa trở nên chậm chạp, thế nhưng sẽ bị như vậy nhanh thôi.

Anh ngồi trên giường mất một lúc, sau đó mới đứng dậy đi vào phòng vệ sinh đánh răng rửa mặt, xuống dưới nhà ăn sáng, anh nhìn đũa và thìa bày trên bàn, do dự trong chốc lát mới cầm cái thìa lên húp cháo, cũng may là ngón tay anh trong lúc quan trọng vẫn còn có chút lực, cái thìa không bị rơi xuống.

Chiến Bắc Thiên để ý thấy hôm nay Mộ Nhất Phàm vô cùng an tĩnh, cảm thấy có chút kì quái, nhưng hắn cũng không hỏi, chỉ nói: “Ăn sáng xong tôi phải ra ngoài một chuyến, cậu có muốn theo tôi hay không?”

“Tôi…”

Mộ Nhất Phàm vừa nói một chữ, câu “không đi được” lại mắc kẹt trong yết hầu, không phát ra được.

Anh muốn lắc đầu biểu thị không muốn đi, nhưng lại sợ Chiến Bắc Thiên nhìn ra cái gì đó, cuối cùng, chỉ có thể nói: “Được.”

Hai người ăn sáng xong, lái xe rời khỏi biệt thự.

Mộ Nhất Phàm vừa lên xe đã giả bộ nhắm mắt ngủ, dù sao thì thời gian gần đây anh ngủ nhiều nên cũng không kỳ quái, chỉ cần nam chính không phát hiện ra tình trạng khác thường của anh là tốt rồi.