Đệ Nhất Tang Thi

Chương 371: Hiện thực (11)




Trong bao sương, Chiến Bắc Thiên nghi ngờ đi tới trước mặt hộp quà to đùng, vừa mở ruy băng trên hộp ra vừa hỏi: “Sao tự nhiên lại tặng quà cho tôi?”

Viêm Lỗi cũng tò mò đi theo: “Quà gì vậy? Sao thần thần bí bí thế?”

Vưu Cảnh Phong cười đến là thần bí: “Nói chung là một món quà lớn, mở ra đi rồi biết.”

Chiến Bắc Thiên bị làm cho tò mò, mở hộp quà ra, đột nhiên, một bóng người từ trong hộp nhảy ra, hưng phấn ôm lấy cổ Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, gặp em có vui không?”

Hắn nhìn chàng trai đẹp trai trước mặt, ngẩn ra: “Mộc Mộc?”

“Ừ, là em đây.” Đối phương hôn lên má Chiến Bắc Thiên một cái.

Chiến Bắc Thiên chợt nheo đôi mắt sắc lại.

Không đúng.

Chàng trai này tuy rằng có vẻ giống với Mộc Mộc, ngay cả giọng cũng tương đồng, nhưng tuyệt đối không phải Mộc Mộc của hắn.

Mộc Mộc nhà hắn lúc cười rất là rạng rỡ chói mắt, ánh mắt của anh cũng đong đầy yêu thương, chứ không giống cái người trước mặt cười đến là giả dối, tuy rằng đôi mắt trong suốt, nhưng là cố ý ngụy trang như ngây thơ vô tội, khiến hắn nhìn mà chán ghét.

Chiến Bắc Thiên lạnh mặt đang muốn đẩy đối phương ra, chợt nghe thấy ngoài cửa vang lên giọng nói lo lắng: “Mộc Mộc.”

Hắn giật mình trong lòng, vội vã quay đầu, đúng lúc này cửa bao sương bị đóng lại, ngay sau đó, lại có người đẩy cửa bao sương ra, người đi vào là Thẩm Khâm Dương, anh ta lo lắng nói: “Chiến lão đại, Mộc Mộc nhìn thấy anh Phong tặng quà cho anh rồi.”

Mọi người trong bao sương đều biến sắc, nhất là Chiến Bắc Thiên, hắn lập tức đẩy chàng trai trên người ra ngoài, rảo bước đuổi ra bao sương hỏi: “Mộc Mộc đâu rồi?”

Thẩm Khâm Dương chỉ tay về phía cầu thang: “Cậu ấy chạy về phía cầu thang kia, Tử Duyệt đuổi theo rồi.”

Chiến Bắc Thiên vội chạy về phía cầu thang thoát hiểm.

Ba người Vưu Cảnh Phong, Viêm Lỗi, Tỉnh Quân Lâm chạy ra sau, sắc mặt hết sức khó coi: “Khâm Dương, ban nãy Mộc Mộc thấy anh tặng quà thật à?”

“Thấy rõ ràng.” Thẩm Khâm Dương tức giận nhìn chòng chọc Vưu Cảnh Phong: “Anh Phong, Mộc Mộc vất vả lắm mới đến với Chiến lão đại, sao anh lại nhằm lúc này mà tặng cho Chiến lão đại một người giống hệt Mộc Mộc chứ, anh muốn chia rẽ họ à?”

“Sao cơ?” Ba người Vưu Cảnh Phong ngẩn ra: “Cậu nói Mộc Mộc vất vả lắm mới đến với Chiến Bắc Thiên là sao?”

Thẩm Khâm Dương thắc mắc: “Các anh không biết à? Chẳng lẽ Chiến lão đại chưa nói với các anh chuyện anh ấy và Mộc Mộc đã qua lại sao?”

“Qua lại? Ý cậu nói là qua lại yêu đương á?”

“Đương nhiên rồi, không thì là cái gì nữa?”

Vưu Cảnh Phong khẽ chửi thề một tiếng: “Mẹ kiếp, mình chữa lợn lành thành lợn què rồi.”

Viêm Lỗi thắc mắc: “Anh nghe Bắc Thiên nói Mộc Mộc thích con gái mà, sao đột nhiên lại qua lại với Bắc Thiên?”

Thẩm Khâm Dương nhíu chặt chân mày lại không giải thích.

Tỉnh Quân Lâm cau mày, giọng nghiêm túc hỏi: “Cảnh Phong, sao đang yên đang lành ông lại tặng cho Bắc Thiên một người giống với Mộc Mộc?”

Chẳng trách hôm nay anh cảm thấy tâm tình Chiến Bắc Thiên rất tốt, suốt cả buổi tối khóe môi đều cong lên, trong mắt còn mang theo ý cười nhàn nhạt, dường như gặp chuyện vui gì.

Phải rồi, trước khi tới Xan Sắc Các, hình như Bắc Thiên muốn nói điều gì đó, nhưng lại bị Cảnh Phong cướp lời, nói có là món quà kinh hỉ muốn tặng cho Chiến Bắc Thiên, sau đó bốn người họ tới bao sương Ngự Hoàng.

Khi đó, không phải Bắc Thiên muốn nói chuyện của hắn và Mộc Mộc đấy chứ?

Vưu Cảnh Phong phiền não chống tay vào eo: “Trước đó, không phải vì Mộc Mộc không thích mà Bắc Thiên đau lòng khổ sở mãi sao? Còn mua say vì Mộc Mộc nữa, tôi thực sự không đành lòng nhìn bộ dạng kia của Bắc Thiên, nên tìm một cậu trai giống với Mộc Mộc, nghĩ chắc cả này đời này Mộc Mộc cũng không thích Bắc Thiên, nên tìm người để thay thế cho em ấy, nhưng không ngờ Mộc Mộc lại đổi tính, đến với Bắc Thiên.”

Viêm Lỗi tức giận trừng mắt nhìn anh ta: “Nếu thật lòng thích một người, thì những người khác dù có giống tới đâu cũng không thay thế được, huống hồ Bắc Thiên cũng đâu phải người nông cạn, đâu chỉ thích gương mặt của Mộc Mộc thôi đâu.”

Tỉnh Quân Lâm nói: “Đừng nói nhiều nữa, chúng ta mau đuổi theo xem xem, tiện thể giải thích chuyện này, hy vọng Mộc Mộc không vì chuyện này mà hiểu lầm Bắc Thiên.”

Vưu Cảnh Phong dẫn đầu chạy về phía cầu thang.

Bắc Thiên khổ sở chờ đợi nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới được Mộc Mộc đáp lại, nếu vì một người anh đưa tới mà phá hỏng tình cảm của họ, anh sẽ áy náy cả đời mất.

Ở bên kia, sau khi Mộ Nhất Phàm chạy xuống cầu thang thoát hiểm liền đi tới bãi đỗ xe.

Trang Tử Duyệt vừa chạy theo sau vừa giải thích giúp cho Chiến Bắc Thiên: “Mộc Mộc, ông đừng giận, chuyện ban nãy rõ ràng anh Chiến cũng không biết anh Phong tặng quà gì, hơn nữa, anh ấy thích ông như vậy, sao có thể không nhận ra người kia không phải ông cơ chứ.”

Nét mặt Mộ Nhất Phàm căng thẳng: “Tôi biết mà.”

Anh hiểu rõ nhân phẩm Chiến Bắc Thiên, cũng biết Chiến Bắc Thiên không thể nào nhận lầm người, chỉ là chuyện ban nãy dù là ai thấy người mình yêu bị một người giống hệt mặt mình hôn, đều khó tránh khỏi tức giận, trừ khi không yêu Chiến Bắc Thiên, nếu không thì không thể bình tĩnh được.

Hơn nữa, tình huống ban nãy cũng không hợp để anh vào trong bao sương, nếu không thì bầu không khí sẽ trở nên hết sức lúng túng khó xử, cũng bởi anh chẳng còn tâm trí đâu để tiếp tục ở lại Ngự Hoàng nữa, nên mới chọn rời đi.

Trang Tử Duyệt thở phào: “Ông biết thì tốt rồi.”

Anh chỉ lo hai người họ khó khăn lắm mới đến được với nhau, bởi vì chuyện này mà lại ầm ĩ không vui, như vậy thật sự không đáng.

“Mộc Mộc.” Chiến Bắc Thiên xuống cầu thang thoát hiểm chạy đuổi theo.

Mộ Nhất Phàm thấy Chiến Bức Thiên, vội xoay người tiếp tục đi về phía chỗ trước đó họ đỗ xe, thế nhưng, bước chân chậm hơn lúc nãy nhiều.

Trang Tử Duyệt thấy vậy, nên không tiếp tục theo sau nữa, mục đích là để hai người họ có không gian riêng.

Chiến Bắc Thiên rảo bước đi qua Trang Tử Duyệt, đúng lúc này, một tiếng xe phóng nhanh vang lên, thu hút sự chú ý của Chiến Bắc Thiên và Trang Tử Duyệt.

Hai người nhìn về phía gara, một chiếc xe có treo biển tập lái từ gara chợt quay ngược lại lui ra ngoài, lao về phía Mộ Nhất Phàm.

“Mộc Mộc, mau tránh ra.” Chiến Bắc Thiên chợt trợn tròn hai mắt, càng chạy nhanh tới.

Trang Tử Duyệt hoảng sợ kêu lên: “Mộc Mộc, cẩn thận xe.”

Lúc Mộ Nhất Phàm nghe thấy tiếng chú ý tới chiếc xe, xe đã lao tới, đến khi kịp phản ứng thì không kịp tránh nữa rồi, ngay lúc xe sắp đâm tới, anh được Chiến Bắc Thiên ôm lấy xô ra ngoài, tránh xe lao tới, hai người nặng nề ngã lăn xuống đất, giống như trái banh, lăn liên tục nhiều vòng trên mặt đất.

Ngay sau đó, anh nghe thấy hai tiếng va chạm, một là xe đụng vào tường vang lên, cái còn lại…

Mộ Nhất Phàm cố nén chịu cơn đau trên cơ thể, nghi ngờ ngẩng đầu lên, chỉ thấy Chiến Bắc Thiên đã nhắm mắt ngất đi, mà hai tay vẫn đang ôm chặt bảo vệ cho anh.

Trong lòng anh kinh hãi, sốt ruột nói: “Bắc Thiên, Bắc Thiên, anh không sao chứ? Anh đừng làm em sợ?”

Chủ chiếc xe vội chạy xuống, sợ hãi không biết nên làm gì: “Tôi.. tôi không cố ý, tôi.. tôi mới tập lái, ban nãy.. không cẩn thận đụng phải cần số lùi, tôi…”

Trang Tử Duyệt không chú ý tới chủ xe, còn chưa hoảng hồn lại mà lo lắng chạy tới: “Mộc Mộc, anh Thiên, hai người không sao chứ?”

Mộ Nhất Phàm sốt ruột tới mức đôi mắt đỏ lên: “Bắc Thiên ngất xỉu rồi.”

Lúc này Trang Tử Duyệt mới chú ý ót Chiến Bắc Thiên đụng phải cột, anh phản ứng nhanh vội lấy điện thoại ra gọi xe cứu thương.

Nhóm Vưu Cảnh Phong đuổi theo sau thấy xe bị đâm vào tường và hai người nằm dưới đất, lo lắng chạy tới: “Mộc Mộc, Bắc Thiên, hai người không sao chứ?”

Trang Tử Duyệt vội kể lại chuyện ban nãy một lượt, Vưu Cảnh Phong tức đến mắt đỏ vằn lên mà tóm lấy cổ áo chủ xe: “Anh lái xe cái kiểu mẹ gì thế?”

Anh ta tức giận đấm một phát vào mặt chủ xe.

Không bao lâu sau, xe cứu thương tới, nhưng Chiến Bắc Thiên đang hôn mê vẫn có ý thức mà ôm chặt Mộ Nhất Phàm trong lòng, bác sĩ và y tá không thể tách họ ra được.

Mộ Nhất Phàm không thể làm gì hơn là liên tục nói với Chiến Bắc Thiên mình không sao, lúc này Chiến Bắc Thiên mới thoáng buông lực ở tay ra, bác sĩ và y tá vội vã đưa hắn lên xe đẩy.

Mộ Nhất Phàm bò dậy chạy lên xe cứu thương theo, thấy ót Chiến Bắc Thiên không ngừng chảy máu, vội hỏi: “Bác sĩ, anh ấy không sao chứ?”

Bác sĩ an ủi anh: “Cậu đừng lo, nhìn tình hình, có lẽ anh ấy bị đụng phải ót nên mới hôn mê bất tỉnh, không nguy hiểm gì tới tính mạng, về phần những thứ khác, phải quay về viện kiểm tra tổng quát.”

Viền mắt Mộ Nhất Phàm đỏ ửng, nắm chặt tay Chiến Bắc Thiên: “Bắc Thiên, anh đừng làm sao đấy.”

Xe cứu thương lái tới bệnh viện, Chiến Bắc Thiên bị đẩy tới phòng cấp cứu, Mộ Nhất Phàm chỉ có thể đứng bên ngoài lo lắng chờ.

“Mộc Mộc, Bắc Thiên sao rồi?”

Nhóm Tỉnh Quân Lâm tự lái xe đi tới sau thấy Mộ Nhất Phàm, lập tức hỏi thăm tình huống.

Mộ Nhất Phàm khàn giọng trả lời: “Bắc Thiên vẫn còn ở trong đó chưa ra.”

Trang Tử Duyệt an ủi anh: “Đừng lo, nhất định anh Thiên không sao đâu.”

Mộ Nhất Phàm vẫn nhìn về phía phòng cấp cứu.

Không bao lâu sau, có bác sĩ từ trong phòng cấp cứu đi ra, nhóm Mộ Nhất Phàm lập tức vây quanh: “Bác sĩ, bạn tôi không sao chứ?”

Bác sĩ liền nói: “Các cậu không cần phải lo, bạn các cậu chỉ bị chấn động não nhẹ, có lẽ một tiếng sau sẽ tỉnh lại, nhưng mà cần phải ở lại viện quan sát ba ngày.”

Vưu Cảnh Phong liền nói: “Tôi đi lo thủ tục nhập viện cho Bắc Thiên.”

Chiến Bắc Thiên vừa ra đã được đưa tới phòng bệnh cao cấp, Mộ Nhất Phàm ngồi bên giường bệnh coi chừng, những người khác vì không muốn làm phiền Chiến Bắc Thiên nghỉ ngơi, đi ra phòng khách ở gian bên ngoài cùng đợi.

Thế nhưng, đã một tiếng trôi qua, Chiến Bắc Thiên vẫn chưa tỉnh lại.

Mộ Nhất Phàm lo lắng có vấn đề, vội kêu bác sĩ tới khám.

Bác sĩ lại giải thích, não bị chấn động hôn mê nửa ngày một ngày là chuyện bình thường.

Bọn họ chỉ có thể kiềm nén nỗi lo, kiên nhẫn đợi đến sáng.

Tỉnh Quân Lâm thấy Chiến Bắc Thiên vẫn chưa tỉnh lại, liền gọi điện cho Phùng Dụ.

Mộ Nhất Phàm không muốn Mộ Nhất Hàng lo lắng, liền kiếm cớ xin nghỉ mấy ngày, thế nhưng anh không ngờ Chiến Bắc Thiên hôn mê năm ngày trời vẫn chưa tỉnh lại, khiến mọi người sốt ruột lo lắng, mà bác sĩ vẫn không kiểm tra ra có vấn đề gì.

Bởi Chiến Bắc Thiên hôn mê quá lâu, việc trong công ty không có người xử lý, chuyện tình không giấu giếm thêm được nữa, cuối cùng làm kinh động đến mọi người hai nhà họ Chiến và Mộ.